Lưu Manh Lão Sư

Chương 558: Diệu Tây


Đột nhiên, Phương Minh Ngọc kêu lớn: “Trời ạ, kẻ nọ chính là mộc thi sát thủ.”
Nói xong sắc mặt hắn trở nên quỷ dị, dường như có chút sợ hãi.

Diệu Tây thấy vẻ mặt của Phương Minh Ngọc như vậy, vội hỏi: “Ngọc ca, mộc thi
sát thủ là thứ gì? Thấy anh có vẻ sợ?”

Phương Minh Ngọc cố lấy lại bình tĩnh nói: “Diệu Tây, em có điều không biết,
mộc thi sát thủ là một tà giáo mấy trăm năm trước huấn luyện, nàng cho một vài
võ lâm cao thủ ăn thuốc, sau đó biến họ thành người không có tư tưởng, hoàn
toàn như tượng gỗ, cứng rắn lì lợm, những thứ này chỉ như cái xác không hồn,
chỉ biết quân lệnh chủ nhân, chủ nhân bảo họ làm gì, họ làm đó.”

Những kẻ này vô cùng khát máu, đặc biệt là thích giết người, vì vậy mới gọi
chúng là mộc thi sát thủ, những người trước đó vốn võ công cao võ công lại
càng cao, hơn nữa sức chịu đựng cao căn bản không giết được bọn họ, chỉ có thể
bị họ giết. Với võ công như anh, chỉ có thể giết được một mộc thi sát thủ, nếu
hai con, anh chết chắc.”

Thử nghĩ xem, ngươi đối mặt với kẻ thù thân thể như tượng gỗ, lì lợm cứng rắn,
võ công ngươi có cao hơn cũng chưa chắc thủ thắng. Vì vậy Phương Minh Ngọc
nghe Lạp Đạt nói vậy trong lòng có điểm kinh sợ.

“Nhưng hiện tại không còn mộc thi sát thủ này nữa mà? Vì sao anh nghe đến Mộc
thi sát thủ lại giật mình.” Diệu Tây kì quái hỏi.

“Đúng vậy, mấy trăm năm trước, bởi vì loại mộc tinh này quá kinh khủng trong
khi sát nhân, nhưng mộc thi sát thủ này ăn thịt người, uống máu người, vì vậy
mấy trăm năm trước đã bị nhân sĩ võ lâm cùng nhau tiêu diệt tà giáo kia, từ đó
phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ cũng thất truyền, không ngờ lại xuất
hiện bên cạnh Lạp Đạt.”

“Em cũng không biết người nó có phải là mộc thi sát thủ không, chỉ thấy hắn kì
quái thôi.” Diệu Tây nói.

Phương Minh Ngọc lắc đầu nói: 'Không sai được, theo như lời em rất giống mộc
thi sát thủ. Như tượng gỗ, trên mặt không có biểu tình, con mắt màu hồng,
người bình thường không thể như thế. Diệu Tây em mau trở lại, giúp anh làm một
việc, việc này quan trọng hơn bất cứ việc gì.”

“Chuyện gì?” Diệu Tây hỏi.

“Tìm giúp anh phương pháp huấn luyện mộc thi của Lạp Đạt, không tiếc giá nào,
nếu Ma môn chúng ta có phương pháp huấn luyện mộc thi, vậy thiên hạ là của Ma
môn rồi.” Phương Minh Ngọ hưng phấn nói.

“Được, em sẽ nghĩ biện pháp.” Diệu Tây gật đầu.

Ở kinh thành trong một khu biệt thự, tiên sinh đang ngồi trên ghế nhắm mắt
dưỡng thần.

“Tiên sinh, tin tức từ Tây bộ tới.” Một đại hán mở cửa nói với tiên sinh.

Tiên sinh mở mắt, một đạo hàn quang bắn vào đại hán, hắn có chút nóng ruột
nói: “Mau đưa ta.” Tiên sinh đã sớm nhìn thấy tờ giấy trong tay đại hán, đọc
xong, giật mình kêu lên: “Hổ Vương vừa đưa một tin khiến người ta khiếp sợ,
Lạp Đạt không ngờ có mộc thi sát thủ.”

“Cái gì? Mộc thi sát thủ?” Đại hán vô cùng giật mình, bọn họ là người luyện
võ, biết mộc thí sát thủ đại biểu cho cái gì.

“Thật quá tốt, nếu ta có phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, ta có thể
hoàn toàn khống chế võ lâm cao thủ, đặc biệt có thể giết chết quan lại không
nghe lời.” Tiên sinh hưng phấn nói, Trong truyền thuyết, mộc thi sát thủ vô
cùng cứng rắn, có thể đi ám sát một số quan viên hoặc quân đội vô cùng hữu
hiệu.

“Chúng ta làm thế nào đây?” Đại hán hỏi tiên sinh.

Tiên sinh nói: “Anh đi bố trí bắn tin cho Hổ Vương, bảo hắn dùng bất cứ giá
nào cũng phải đoạt được phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ, thứ đó vô cùng
có ích với chúng ta.”

“Vâng.” Đại hán gật đầu nói.

“Trần Thiên Minh này thực sự không đơn giản, nghe nói là thấy giáo, nhưng mà
không phải vì hắn, cũng không bức Lạp Đạt dùng mộc thi sát thủ. Lạp Đạt à Lạp
Đạt, xem ra, ngươi vì thống nhất Lạt ma giáo mà không từ thủ đoạn.” Tiên sinh
lẩm bẩm.

Hồng giáo, dưới mật thất thiên phật điện, bên trong có hai mươi người đặc biệt
khác những người khác, bọn họ là mộc thi sát thủ là Lạp Đạt bí mật huấn luyện.
Bọn họ vẫn ở trên núi cao, Lạp Đạt cuối tuần thường đến huấn luyện bọn họ. Vốn
Lạp Đạt không muốn dùng tới, bởi vì nếu để người khác biết hắn có phương pháp
huấn luyện mộc thi sát thủ, sẽ khiến thiên hạ công phẫn, đến lúc đó vị trí
giáo chủ Lạt Ma giáo hắn cũng không đảm đương nổi. Nhưng mà, để đoạt được vị
trí Lạt ma giáo chủ, hắn không nghĩ ngợi nhiều như vậy.

Lúc này, Lạp Đạt mở mật thất, hắn dẫn theo một mộc thi sát thủ (cũng là mộc
thi sát thủ mà Diệu Tây thấy lúc trước) nói: “Số một, các người hiện tại không
thể ra ngoài, một ngày nữa là ma ni hội, đến lúc đó sẽ dùng tới các ngươi.”

Số một không biểu tình nói: ''Đã biết, chủ nhân, chúng tôi sẽ ở yên đây hai
ngày.”

“Lát nữa ta sẽ ném hai con cừu xuống, hai ngày các người ăn đủ chứ?” Lạp Đạt
hỏi, hắn để bảo trì sự lãnh huyết của mộc thi sát thủ mỗi ngày đều cho chúng
ăn thịt sống, bọn họ giết chết hai con cừu sau đó ăn tươi nuốt sống.

“Đủ rồi.” Số một nói.

“Hai ngày này các người chủ trọng luyện công, một ngày nữa sẽ gặp đối thủ rất
mạnh, các người hai người một tổ lạm sát bọn chúng. chỉ cần sau khi mấy kẻ kia
chết, cũng đem tín đồ của bọn chúng giết sạch.” Lạp Đạt âm trầm nói. Để không
cho người khác tiết lộ tin hắn có mộc thi sát thủ, hắn chuẩn bị để mộc thi trà
trộn vào trong tín đồ, chờ khi vào bên trong thần phật điện, sẽ động thủ.

Đến lúc đó , hắn để đệ tử bên ngoài đóng chặt cửa thần phật điện, sau đó ở bên
trong giết chóc, trước tiên giết đám người của Ngật Tang Đạt Kiệt sau đó giết
hết tín đồ bên trong, để không ai biết hắn sở hữu mộc thi sát thủ. Nghĩ đến
đây, Lạp Đạt không khỏi có chút đắc ý.

Phương pháp huấn luyện mộc thi sát thủ là hắn trong một lần vô ý thu được, bởi
vậy, hắn năm năm nay bắt đầu huấn luyện, hiện tại cuối cùng cũng huấn luyện
thành công, mỗi mộc thi đều là cao thủ, vì thế hắn mới mộng mơ đến cái ghế
giáo chủ Lạt Ma giáo.

Ngày hôm nay là Ma Ni hội mỗi năm một lần của Lạt ma giáo, năm nay sẽ có chút
đặc thù, trước đây ma ni hội đều là do các giáo chia nhau tổ chức, nhưng năm
nay, Hoàng Hồng hai giáo bàn vấn đề thống nhất Lạt ma, vì vậy cử hành ở nghiễm
tràng thần phật đường của Hồng giáo.

Bởi vì mỗi lần tham dự đều có ngàn vạn tín đồ, nên tín đồ chỉ có thể ở bên
ngoài nghiễm tràng cầu nguyện, mong thần phù hộ.

Hai ngày nay vẫn không phát sinh chuyện gì, đám Trần Thiên Minh cũng thở phào
một hơi, nhưng mà hôm nay là ngày ma ni đại hội, bọn họ cũng không dám thả
lỏng, phòng chó cùng rứt giậu.

“Lão đại, Lạp Đạt hiện tại có bao nhiều cao thủ, hôm nay thần đường bên kia
nói họ cũng tham gia, em thấy Lạp Đạt cũng không làm ra trò gì nữa được đâu.”
Trương Ngạn Thanh nói với Trần Thiên Minh.

“Khó nói, trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng mà thực lực hiện tại
của Lạp Đạt chúng ta không sợ, tốt nhất là bọn họ hôm nay tới giết Ngật Tang
Đạt Kiệt, như vậy đám tín đồ mới biết rõ mặt thật của họ, cái chức giáo chủ
Hồng giáo Lạp Đạt cũng không ngồi nổi nữa.” Trần Thiên Minh cười nói.

“Lát nữa chúng ta theo sau Ngật Tang Đạt Kiệt sao?” Trương Ngạn Thanh hỏi.

“Đúng thế, cẩn thận phòng ngừa, nghìn vạn lần không được qua loa, Lạp Đạt nhất
định giở trò ở mi ni hội, đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Tuy rằng Hoàng giáo
ít người, nhưng Ngật Tang Đạt Kiệt trong mắt tín đồ rất tốt, nếu mọi người
chọn lựa, chắc chắn sẽ không chọn Lạp Đạt.” Trần Thiên Minh nói.

“Được rồi, chúng ta đi theo Ngật Tang Đạt Kiệt Lạt Ma.” Trương Ngạn Thanh nói.

“Không chỉ các cậu, mà Tiểu Kiệt tiểu Ý cũng đi theo, anh xem Lạp Đạt còn bao
nhiêu cáo thủ để đến khó dễ Ngật Tang Đạt Kiệt.” Trần Thiên Minh nói.

Lúc này, Ngật Tang Đạt Kiệt đi tới bên người Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên
sinh, thời gian đã tới, chúng ta xuất phát thôi.”

“Được, chúng ta đi theo đệ tử Hoàng giáo, lần này ma ni hội ở Hồng giáo phải
cẩn thận.” Trần Thiên Minh nói.

“Xung quanh thần phật đường, đại bộ phận đệ tử đều ở nghiễm tràng, nếu có
chuyện chỉ cần phát pháo tín hiệu, bọn họ sẽ chạy tới cứu.” Ngật Tang Đạt Kiệt
nói.

Vì vậy, Ngật Tang Đạt Kiệt cùng đám Trần Thiên Minh đi tới thần phật đường,
bọn họ tới nơi, ngồi trên đài, thần phật đường chia làm hai bộ phận, một là
bục cho Lạt Ma giảng kinh, lớn vô cùng, khoảng ngồi được hơn trăm người, bục
như một cái chòi nghỉ ngơi, bốn phía trống trơn, phí trên có mái chắn gió mưa.

Một bộ phận tín đồ khác ngồi ở khu đất trống, có thể tập trung được mấy trăm
người, hiện tại ma ni hội chưa bắt đầu, nhưng đã có người vào được, nghe nói
là tiến vào đây niệm kinh là có thu phí, vì vậy, tín đồ đều là ở bên ngoài
niệm kinh, chỉ có vài người có tiền hay du khách mới vào thôi.

Trần Thiên Minh nhìn bốn phía, nói với Lâm Quốc: “A Quốc, các cậu ở đây bảo hộ
Lạt Ma, anh đi xem xét một chút.”

Đột nhiên, Trần Thiên Minh thấy phía trước có một đoàn khách du lịch dẫn đầu
là một cô hướng dẫn viên xinh đẹp, đoàn của nàng có mười tám người cả nam lẫn
nữ.

“Cách Đan, xin chào.” Trần Thiên Minh vui vẻ đi tới trước mặt Cách Đan nói.

“Anh, anh là Trần tiên sinh? Anh xuất gia làm lạt ma?” Cách Đan nhìn mộ thồi
mới nhận ra Trần Thiên Minh, nàng thấy Trần Thiên Minh mặc đồ Lạt ma, ký quái
hỏi.

“Không phải, tôi ăn mặc thể là để chơi mà thôi.” Trần Thiên minh cười nói,
hiện tại Cách Đan như là dẫn đầu đoàn du lịch này.

“Ha ha, tôi còn tưởng anh nghĩ quẩn nên xuất gia?” Cách Đạn cười khanh khách
nói.

“Cô hôm nay theo đoàn này hả?” Trần Thiên Minh hỏi.

Cách Đan gật đầu: “Đúng vây, hôm nay là ma ni hội của lạt ma, rất nhiều người
đến xem, tôi cũng là theo đoàn mà tới.”

“ai, bọn họ thật có phúc, được một hướng dẫn viên xinh đẹp như cô đi theo.”
Trần Thiên Minh vẻ mặt ước ao nói.

“Trần tiên sinh, anh cứ hay nói giỡn.” Cách Đan khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

“Tôi không phải nói giỡn, là tôi nói thật.” Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt
xinh đẹp của Cách Đan nói.

Cách Đan cười nói: ''Trần tiên sinh tôi không thể nói chuyện với anh nữa, ma
ni hội sắp bắt đầu tôi phải đưa đoàn vào tham quan.” Nói xong, Cách Đan dẫn
theo đoàn người rời đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.