Lưu Manh Lão Sư

Chương 553: Mày là Trần Thiên Minh?


Lang Vương nhìn người trước mặt kinh ngạc nói: “Mày là Trần Thiên Minh?”

“Đúng, Lang Vương, khó có khi mày nhận ra tao, tao thật cảm thấy vui vẻ vô
cùng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhanh tay điểm lên người Lang Vương một
chút, tạm thời phong bế võ công, để hắn khỏi chạy trốn.

“Mày, mày muốn làm gì?” Lang Vương không khỏi sợ hãi nói, Trần Thiên Minh này
võ công cao hơn mình, hiện tai hắn lại bị điểm huyệt, tựa như một con kiến,
tùy ý Trần Thiên Minh giết chết.

Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói: “Lang Vương, chúng ta quen biết đã lâu, lần
trước mày tới Huyền môn đùa giỡn đệ tử chúng tao, hiện tại lợi dụng công việc
để lừa đảo tín đồ, mày thực sự là sắc tâm không đổi.”

“Mày không nên xằng bậy, nếu mày dám làm gì với tao, tao sẽ kêu lớn, cao thủ
Hồng giáo chúng tao nhiều như mây, đến lúc đó mày mọc cánh cũng không thoát.”
Lang Vương cố ý nói.

“Buồn cười, Lang Vương, mày nghĩ tao là trẻ con ba tuổi chắc, miệng mày còn
chưa mở ra, tao đã có thể bọp nát yết hầu của mày.” Trần Thiên Minh trừng mắt
hung hăng nói với Lang Vương.

“Trần Thiên Minh, mày giết tao đi.” Lang Vương nhắm mắt nói.

Trần Thiên Minh cười nói: “Tao sẽ giết mày nhưng trước khi giết mày, phải cho
mày nếm đủ mùi khổ sở đã.” Nói xong Trần Thiên Minh điểm vào Á huyệt của Lang
Vương, tiếp tục điểm thêm vài huyệt đạo nữa. Trần Thiên Minh theo lời của Khổ
Đầu, thi triển độc môn điểm huyệt của Huyền môn, hắn điểm loạn trên người Lang
Vương, hiện tại máu trong người Lang Vương đảo lưu, toàn thân đau muốn hét
lên, nhưng lại bị điểm á huyệt, căn bản là kêu không được.

Một lát sau, trán Lang Vương rịn ra hồ hôi to như hạt đậu, mặt hắn co quắp, đã
xấu xí nay lại càng xấu xí. Trần Thiên Minh thấy đã đủ liền vươn tay giải
huyệt cho Lang Vương, lúc này sắc mặt của Lang Vương mới dịu đi đôi chút.

“Lang Vương sao hả, thích chứ?” Trần Thiên Minh cười, hắn nhìn bộ dạng của
Lang Vương biết hắn không phải là loại người có thể chịu khổ.

“Trần Thiên Minh, mày giết tao đi, xin mày giết tao đi.” Lang Vương cầu xin.

“Mày gấp cái gì, tao còn chưa chơi chán? Lát nữa lại tiếp tục điểm huyệt vị
của mày, cho mày đau đớn một giờ, sau đó đánh nát kinh mạch toàn thân mày, cho
mày không thể động đậy, sau đó cắt vài mạch máu trên người mày, cho mày từ từ
chết.” Trần Thiên Minh âm hiểm nói.

Lang Vương nghe xong trong lòng càng kinh hãi: “Trần Thiên Minh, mày có phải
đàn ông không, nếu là đàn ông mau thẳng tay giết tao, không cần tàn nhẫn với
tao như vậy.”

“Tao làm thế đã là gì, chúng mày không phải thánh nữ cũng dám bắt sao?” Trần
Thiên Minh đột nhiên nói.

“Mày sao lại biết?…. Không, chúng tao không bắt thánh nữ.” Lang Vương biết
mình lỡ lời, vội phủ nhận.

Trần Thiên Minh nói: “Lang Vương mày không nên nói dối, tao biết chúng mày đã
bắt thánh nữ, tao nói thật với mày, lần này tao đến là định cứu thánh nữ. Nếu
mày nói thánh nữ ở đâu, tao sẽ tha mạng cho mày.” Trần Thiên Minh nói điều
kiện với Lang Vương.

“Không, tao không đáp ứng mày.” Lang Vương lắc đầu, nếu Lạp Đạt biết mình nói
cho Trần Thiên Minh, lão cũng không bỏ qua cho mình.

“Vậy mày có phải muốn chết không?” Trần Thiên Minh nói.

“Tao nói cho mày, Lạp Đạt nhất định giết tao.” Lang Vương nói.

“Vậy đi, mày nói cho tao biết thánh nữ ở nơi nào, tao không nói cho người khác
biết là mày nói, tất nhiên Lạp Đạt sẽ không biết.” Trần Thiên Minh nói.

“Cái này….” Lang Vương ngập ngừng.

Trần Thiên Minh lạnh lùng nói: “Lang Vương, mày không có lựa chọn, nếu mày
không nói, trước khi mày chết sẽ phải chịu đau đớn vô cùng. Nó cho tao biết,
tao sẽ tha cho mày, mày ngẫm xem vụ làm ăn này không tệ chứ?”

Lang Vương suy nghĩ một chút, như thầm hạ quyết tâm nói: “Tao nói cho mày, mày
có phải tha mạng cho tao, buông tha tao?”

“Đương nhiên, tao giống kẻ nói không giữa lời sao?” Trần Thiên Minh cường điệu
nói, cũng không có bao gồm tình huống đặc thù.

“Được, toa nói cho mày, thánh nữ hiện tại ở dưới mật thất của thiên phật
điện.” Lang Vương nhỏ giọng nói.

“Trời ạ, thiên phật điện chỗ nào? Mật thất làm sao để mở ra?” Trần Thiên Minh
nói, hiện tại Lang Vương nói nơi của thánh nữ cho mình, hắn sẽ chậm rãi rơi
vào cái bẫy của mình.

“Lát nữa, tao sẽ vẽ cho mày một cái bản đồ, mày giải huyệt đạo cho tao.” Lang
Vương nói.

Trần Thiên Minh khoát tay: “Lang Vương, mày không cần khách khí, ta đọc sách
ít, làm sao mà xem nổi bản đồ, mày nói cho tao biết toa còn có thể đi nhầm,
nếu toa đi nhầm, bị người bắt, người khác hỏi ai cho tao biết, tao không chịu
được tra tấn, sẽ khai ra là mày nói, mày tốt nhất là mang tao đi.”

“Cái gì? Mày….” Lang Vương trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, tức giận đến
không nói lên lời.

“Tao cái gì, Lang Vương tao đây là người tốt, bây giờ tao giải huyệt cho mày,
nhưng không khôi phục võ công, mày mang tao đi, bằng không mày cũng khó sống.”
Trần Thiên Minh nói.

“Trần Thiên Minh, mày nói không giữ lời.” Lang Vương căm hận nói.

Trần Thiên Minh nói: “Tao không giữ lời cái gì a, tao chỉ thả mày chậm một
chút mà thôi. Lang Vương, mày hiện tại không có lựa chọn.”

Lang Vương nghe Trần Thiên Minh nói vậy, không thể làm gì khác là bất đắc dĩ
gật đầu.

Vì thế, Trần Thiên Minh đóng giả làm đệ tử của Lang Vương, theo Lang Vương đến
thiên phật điện.

“Trần Thiên Minh, thiên phật điện không ít đệ tử trông coi, mày trước khi cứu
thánh nữ, phải giết bọn họ.” Lang Vương hung hăng nói. Hắn hiện tại để thoát
thân, đã vì Trần Thiên Minh mà suy nghĩ. Nếu như bọn họ đi vào thiên phật
điện, đệ tử trông coi sẽ phát hiện ra hắn đưa Trần Thiên Minh tới, nếu như
không giết bọn họ, bọn họ nhất định nói cho Lạp Đạt.

“Được, tao biết.” Trần Thiên Minh gật đầu.

“Lang Vương, đã trễ thế này, ngài còn tới?” Một để tử trông coi phát hiện đã
trễ là Lang Vương còn đến Thiên Phật điện, không khỏi kỳ quái hỏi.

Lang Vương liếc mắt nhìn bọn họ nói: “Lạt Ma bảo ta tới, các ngươi mở rộng
cửa, không cần hỏi nhiều.”

Mấy đệ tử nghe thấy Lang Vương có ý trách móc, vội mở cửa mật thất, Lang Vương
thấy cửa đã mở, liền đánh mắt với trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh hiểu ý của Lang Vương, hắn đột nhiên vung tay, thầm vận nội
lực đánh về phía đám đệ tử Hồng giáo.

“Các người….” Phía đệ tử phái trước cảm thấy một cỗ chân khí cường đại đánh
tới, đã quá muộn, thân thể bọn họ không chạy kịp, bị Trần Thiên Minh đánh chết
tại chỗ.

“Trần Thiên Minh, mày cứ đi thẳng, có thể gặp được thánh nữ.” Lang Vương chỉ
vào câu thang tối om của mật thất nói.

Trần Thiên Minh nói: “Mày cứ đi theo tao xuống, tao không quen sống dưới lòng
đất dễ lạc đường.” Hắn vừa nói vừa ấn Lang Vương lên trước.

Không có cách nào Lang Vương đành đi xuống, Trần Thiên Minh theo phía sau hắn,
hai tay thầm vận nội lực, nếu Lang Vương giở trò, hắn liền một chưởng giết
chết Lang Vương.

Đang ngủ trong mật thất Ích Tây Dát Mã phát hiện có người tới, nàng cảnh giác
đứng lên, tay phải cầm viên châu nhỏ, nếu như phát hiện tình huống không đúng,
nàng sẽ nuốt viện châu vào bụng. Nàng đã chuẩn bị tốt, hiện tại đã là đêm
khuya, sợ là Hắc Bạch thần bà không tìm được, đánh phải kết thúc tính mệnh để
tránh phải chịu nhục.

“Là ông, Lang Vương, ông tới làm gì?'' Ích Tây Dát Mã phát hiện người tới là
Lang Vương, nàng cảnh giác nói. Nửa đêm Lang Vương tới nơi này, nhất định là
có chuyện, tuy rằng lúc chiều Lang Vương bảo vệ nàng, nhưng nhìn mặt không
biết lòng người. Nghĩ tới dây, nàng cầm tiểu châu đưa đến gần miệng, nếu Lang
Vương lao tới, liền lập tức nuốt xuống.

Lang Vương cười khổ, không nói gì, nửa đêm nếu không phải Trần Thiên Minh ép
buộc, hắn thế nào lại chạy tới đây? Mình vừa chơi đùa một nữ nhân, có chút
buồn ngủ a!

Trần Thiên Minh phía sau lập tức lướt qua hắn, chạy vội tới trước mặt Ích Tây
Dát Mã kích động nói: '' Thánh nữ, cô không có chuyện gì chứ?”

“Trần Thiên Minh, là anh!” Ích Tây Dát Mã thấy người tối ngày mong ngóng xuất
hiện trước mặt, không khỏi thất kinh, như đang nằm mơ: “Tôi có phải đang nằm
mơ không, lẽ nào tôi đã chết?” Ích Tây Dát Mã nhìn viên châu nhỏ trong tay,
viên châu còn chưa bị mình nuốt, hẳn là còn chưa chết.

“Thánh nữ, là tôi, cô không phải nằm mơ, là tôi đến cứu cô.” Trần Thiên Minh
cười nói, “Cô sao rồi, bọn họ đối xử với cô thế nào?” Trần Thiên Minh lo lắng
Ích Tây Dát Mã bị phi lễ, cho nến mới vội hỏi. Tuy rằng Ích Tây Dát Mã không
phải đàn bà của hắn, nhưng nàng quá đẹp, mỹ nữ thì ai chả muốn. “Tôi không
sao, bọn họ chỉ bắt tôi thôi.” Ích Tây Dát Mã lắc đầu nói.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Trần Thiên Minh đi tới kéo bàn tay nhỏ nhắn của
Ích Tây Dát Mã, nàng không có võ công, nên hắn phải kéo nàng, đưa nàng ra
ngoài.

Ích Tây Dát Mã bị Trần Thiên Minh nắm tay, mặt không khỏi ửng đỏ.

“Trần Thiên Minh, mau giải huyệt đạo cho tao, sau đó các người mau đi nhanh.”
Lang Vương sốt ruột nói.

“Được, Lang Vương, chúng ta đi lát nữa, tao sẽ giải huyệt đạo cho mày.” Trần
Thiên Minh nói với Lang Vương. Hắn không phải thằng ngu, chờ hắn lên trên sẽ
giải huyệt cho Lang Vương, nếu không Lang Vương giở trò, dù Trần Thiên Minh võ
công cao hơn, nhưng sẽ kéo kẻ thù tới, Lang Vương này âm hiểm giảo hoạt, cần
phải đề phòng.

Kỳ thực Lang Vương đang có ý này, hắn chờ Trần Thiên Minh giải huyệt đạo, sau
đó chờ Trần Thiên Minh đưa Ích Tây Dát Mã chạy trốn, âm thầm hạ độc thủ, không
giết được Trần Thiên Minh, cũng có thể giết Ích Tây Dát Mã, như vậy sau này
Lạp Đạt biết cũng không trách tội hắn.

Lang Vương không ngờ lúc này Trần Thiên Minh vẫn đề phòng mình, không thể làm
gì khác hơn là dẫn bọn Trần Thiên Minh đi ra. Khi bọn họ ra ngoài, Trần Thiên
Minh tiếp túc giết vài đệ tử Hồng giáo, sau đó lấy quần áo mặc cho Ích Tây Dát
Mã, áo nàng màu trắng trong đêm rất dễ bị phát hiện.

“Trần Thiên Minh, mày hiện tại giải huyệt cho tao được chưa?” Lang Vương sốt
ruột hỏi.

“Được.” Trần Thiên Minh gật đầu, bọn họ chạy tới bên ngoài, Lang Vương đánh
lén cũng không còn cơ hội.

“Lang Vương, đã trễ thế này, ông sao còn chưa ngủ?” Phía trước đi tới một đám
đệ tử Hồng giáo, dẫn đầu là Sư Vương, hắn thấy Lang Vương mang theo hai đệ tử
ra bên ngoài, không khỏi hỏi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.