Lưu Manh Lão Sư

Chương 509: Cứu tinh


Ma Vương nhìn Trần Thiên Minh nói: “Trần Thiên Minh, mày là một kỳ tài luyện
võ, qua vài năm nữa tao khả năng sẽ không phải là đối thủ của mày, đáng tiếc,
mạng mày đoản, không qua được vài năm nữa.” Đối mặt với đối thủ như vậy, Ma
Vương càng không thể buông tha, nếu để Trần Thiên Minh sống thêm vài năm nữa
mà nói, mình muốn thống nhất Z quốc khả năng sẽ gặp khó khăn.

“Phải không đó? Vậy phải xem tối nay mày có đủ bản lĩnh giết tao không đã.”
Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Thực ra hắn cố ý nói như vậy mà thôi, hắn biết
với công lực hiện tại của mình không phải đối thủ của Ma Vương. Lần trước có
bọn Lâm Quốc cứu mình, lần này, sẽ không có ai cứu mình nữa rồi.

“Vậy mày thử xem sao?” Ma Vương cũng không muốn dông dài với Trần Thiên Minh,
hắn biết nếu minh không xuất ra Âm Dương Công, sẽ không giết nổi Trần Thiên
Minh. Cho nên, hắn thầm vận nội lực, hai tay cùng động, hai đạo chân khí một
đen một trắng đánh về phía Trần Thiên Minh. Nhất thời, bên cạnh sinh ra khí
lưu cường đại, cùng với chân khí của Ma Vương bay đến chỗ Trần Thiên Minh.

Thấy Ma Vương sử xuất Âm Dương Công, Trần Thiên Minh cũng vội vàng xuất ra bốn
đạo chân khí trong cơ thể, thiên khí địa khí kết hợp thành một đạo, huyết khí
và hương khí một đạo, cùng lúc nghênh đón hai đạo chân khí đen trắng của Ma
Vương. “Bùng”, bởi vì chân khí của Ma Vương thâm hậu, Trần Thiên Minh bị đánh
lui ba bước.

“Ha ha, Trần Thiên Minh, cảm giác thế nào nhỉ, đây chỉ là thức thứ nhất của âm
dương, công kích tiếp theo của ta còn mạnh hơn nữa đấy.” Ma Vương ngửa đầu
cười lớn. Ngay cả Huyền Môn Trần Thiên Minh cũng không phải đối thủ của mình,
xem ra, võ công của mình trong chốn võ lâm đã đến mức không có đối thủ.

Trần Thiên Minh vội vàng cưỡng chế đau đớn trong ***g ngực. Võ công của ma
vương này thật biến thái, lại mạnh như vậy. Mình luyện hương ba công, còn có
sự giúp đỡ của máu Huyết Hoàng Nghĩ, cũng đánh không lại hắn. Đáng tiếc nếu để
mình luyện thêm hơn nửa năm nữa, hấp thu thêm âm khí trong nửa năm mà nói, hẳn
là võ công sẽ không kém Ma Vương bao nhiêu, cho dù đánh không lại hắn, cũng có
thể tự bảo vệ mình.

Kỳ thực, Trần Thiên Minh không biết, cao thủ giống như Ma Vương, đã luyện võ
công mấy chục năm, nội lực mạnh vô cùng. Đồng thời hắn còn luyện loại võ công
độc ác là Âm Dương Công của Ma Môn, võ công càng lợi hại. Hắn mới luyện võ
công này một năm rưỡi, nếu như không phải gặp được kỳ ngộ, còn có đại bá giúp
hắn đả thông kinh mạch hai lần, võ công của hắn cũng sẽ không lợi hại như vậy.
Xem xét kỹ lưỡng ra, bọn Chung Hướng Lượng luyện vài chục năm, đều đuổi không
kịp hắn.

Bên kia bọn Lâm Quốc cũng bắt đầu động thủ, may mà Trần Thiên Minh đã có tính
toán từ trước, hắn phát hiện võ công ba người Phương Thúy Ngọc, Diệp Đại Vĩ,
Vân Ma đều cao, nếu như nói đơn đả độc đấu, ba người bọn Lâm Quốc khẳng định
không phải đối thủ của bọn chúng. Nhưng hiện tại ba người Lâm Quốc sử dụng
phương pháp ba người cùng đánh, bù đắp lẫn nhau, khi Lâm Quốc gặp phải công
kích thì Trương Ngạn Thanh sẽ ở bên cạnh giải vậy. Khi Trương Ngạn Thanh bị
tập kích, Tiểu Tô sẽ ra tay giúp đỡ. Điều này khiến cho ba người Diệp Đại Vĩ
vây công ba người Lâm Quốc, nhưng qua một thời gian cũng không thể đánh bại
bọn Lâm Quốc, chỉ là chiếm thế thượng phong mà thôi.

Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ mỗi người đối phó với hai ba cao thủ của Ma Môn, tình
hình càng thêm tệ. Hai người họ không chỉ nằm ở thế hạ phong, còn cực kỳ nguy
hiểm.

Ma Vương nhìn cục diện hiện taiị vô cùng hài lòng. Hắn biết những người khác
không cần hắn giúp đỡ, chỉ cần giết được Trần Thiên Minh, các thủ hạ khác cũng
sẽ không sai biệt lắm giết chết đối thủ. Vì thế, hắn hét lớn một tiếng “Âm
dương thức thứ hai”, theo hai cánh tay huy vũ, từng đào chân khí đen trắng tụ
lại một chỗ, sau đó Ma Vương đẩy song chưởng về phía trước, hỗn hợp chân khí
đen trắng liền đánh tới Trần Thiên Minh.

Liều mạng, cho dù chết cũng không thể để Ma Vương xem nhẹ mình. Nghĩ tới đây,
Trần Thiên Minh vận khởi mười thành nội lực của mình đánh về phía Ma Vương.
Thế nhưng, công lực của hắn kém xa Ma Vương. Khi chân khí của hai người va
chạm, nội lực cường đại của Ma Vương liền đả Trần Thiên Minh bay ra xa vài
thước. “Phốc”, Trần Thiên Minh hộc ra một ngụm máu.

“Ha ha, Trần Thiên Minh sắp xong đời, mọi người cố gắng giết chết thủ hạ của
hắn đi.” Diệp Đại Vĩ ở bên cạnh nhìn Trần Thiên Minh bị thương, cười ha ha.
Xem ra, ngày hôm nay Trần Thiên Minh phải chết, cừu nhân của mình rốt cục bị
xử tử rồi.

Bọn Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh bị Ma Vương đánh bị thương, trong lòng như
có lửa đốt, thế nhưng, họ đều bị bọn Diệp Đại Vĩ quấn lấy, bản thân còn khó
bảo toàn, muốn đi cứu Trần Thiên Minh quả thật không có khả năng.

Trần Thiên Minh đột nhiên vọt người lên, đánh tới bọn Diệp Đại Vĩ bên kia, hắn
muốn đánh bại bọn Diệp Đại Vĩ, để bọn Lâm Quốc chạy thoát. Nhưng Ma Vương đã
phát hiện ra ý đồ của hắn, nên khi Trần Thiên Minh vừa mới lao về phía bọn
Diệp Đại Vĩ, Ma Vương cũng đã sớm lao người tới ngăn cản. Chưởng quyền cùng
dụng, “Bịch bịch”, Trần Thiên Minh bị Ma Vương đánh trúng bụng và ngực.

“Uỵch”, lần này Trần Thiên Minh thụ thương tương đối nặng, còn ngã lăn xuống
đất, lại ói ra một ngụm máu tươi.

“Trần Thiên Minh, mày đừng tưởng rằng vài cái trò tiểu xảo này có thể lừa gạt
được tao, ha ha, buổi tối hôm nay, chúng mày đều phải chết. Chờ tao giết mày
xong, sau đó đến lượt những tên Huyền Môn khác.”

Ma Vương ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, loại thắng lợi thế này khiến cho đầu
hắn tràn ngập vui vẻ. Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi, hiện giờ bản thân đã là
long đầu của võ lâm, rốt cục có thể hạ thủ với Huyền Môn.

Mười năm qua, hắn vẫn luôn khổ luyện Âm Dương Công. Trải qua cuộc sống tu
luyện khổ hạnh, lúc này, là lúc hắn hãnh diện nhất. Nhất thống võ lâm, lại
nhất thống Z quốc, trở thành kẻ đứng đầu quốc gia. Trong khoảng thời gian này,
hắn vẫn liên hệ với các nhân sĩ có liên quan ở trong và ngoài nước, chính là
nghĩ đến việc nội ứng ngoại hợp, đến lúc đó cần gì phải lo lắng đại nghiệp
không thành.

Thế lực phản động ở nước ngoài chỉ cần mình đồng ý sau khi đại sự thành công
thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, vấn đề này không lớn. Then chốt chính là nhân vật
thần bí trong nước. Mình phải đàm phán điều kiện với hắn cho tốt, đối với khởi
sự lần này hắn có tác dụng hết sức quan trọng. Có điều mình đã luyện thành Âm
Dương Công, nhân vật thần bí này hẳn là phải kiêng kỵ mình vài phần, bằng
không, hừ, trước lấy tính mạng của hắn.

Trần Thiên Minh nhìn tư thế cuồng ngạo của Ma Vương, biết rằng tối ngày hôm
nay mình nhất định trốn không thoát. Bây giờ mình đã bị trọng thương, mà Ma
Vương đang giương mắt hổ nhìn mình, chỉ cần mình vừa định trốn, hắn sẽ lập tức
hạ chưởng đập mình chết ngỏm. Nghĩ đến thê nữ trong nhà mình, Trần Thiên Minh
nổi lên một trận buồn bã. Những nữ nhân yêu quý của anh, anh xin lỗi các em,
anh không thể làm trọn trách nhiệm của một người chồng. Con gái, ba ba xin lỗi
con, không thể chăm sóc tốt cho con được nữa.

Hắn biết, với số tiền hắn lưu lại, đã đủ cho nữ nhân và con gái của mình tiêu
vài đời mới hết. Cho nên, trong lòng hắn cũng không quá thương tâm. Chỉ là
tiếc cho những huynh đệ đi theo mình, cùng chết với mình.

“Ma Vương, mày giết tao rồi buông tha huynh đệ của tao, được không?” Trần
Thiên Minh lớn tiếng nói với Ma Vương.

“Ha ha, Trần Thiên Minh, mày không thấy lời nói của mày quá mức ngây thơ sao?
Bây giờ người của mày đã bị bọn tao khống chế, còn mày thì bị tao đánh trọng
thương, mày nói xem, tao sẽ đồng ý sao? Đối với bọn Huyền Môn chúng mày, tao
gặp thằng nào giết thằng đó. Tao hận lũ Huyền Môn chúng mày, đè đầu tao đằng
đẵng mấy chục năm. Lúc này tao muốn hủy diệt Huyền Môn chúng mày.” Ma Vương
châm biếm nhìn Trần Thiên Minh. Tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người Trần
Thiên Minh dẫn theo, không chỉ giết họ, còn chôn vùi họ, để người khác không
biết họ chết thế nào.

“Lão đại, không cần cầu xin hắn, chúng ta dù chết cũng muốn chết chung, đám ma
quỷ này, sớm muộn cũng bị báo ứng.” Bọn Lâm Quốc lớn tiếng kêu lên.

“Tốt, huynh đệ tốt.” Trần Thiên Minh mạnh mẽ đứng lên, chuẩn bị nghênh tiếp
trận chiến cuối cùng. Nhưng hắn biết, với trọng thương hiện tại của mình, nội
lực có thể đề khởi tối đa cũng chỉ bốn năm thành. Dùng công lực như vậy đấu
với Ma Vương võ công cao cường, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đấu xe, không
biết tự lượng sức mình.

“Trần Thiên Minh, mày chịu chết đi!” Ma Vương lao về phía Trần Thiên Minh,
chậm rãi đưa tay lên, chuẩn bị đánh chết Trần Thiên Minh. Lúc này, trong mắt
hắn, Trần Thiên Minh tựa như một con kiến, hắn muốn bóp chết lúc nào cũng
được. Nhưng tránh đêm dài lắm mộng, hắn vẫn muốn nhanh chóng giết chết Trần
Thiên Minh, sau đó giết chết các thủ hạ của Trần Thiên Minh.

Ngay khi Ma Vương đang cực nhanh phi thân đến cạnh Trần Thiên Minh thì “Tốc
tốc”, hai đạo bạch quang chợt lóe lên, một đạo bay về phía mắt Ma Vương, một
đạo bay về phía bụng hắn.

“Vô Ảnh Đao của Đạo Môn?!” Ma Vương cả kinh, vội vàng bay xéo ra tránh thoát
hai thanh phi đao vô ảnh. Hiện tại võ công của hắn đã mạnh hơn trước, chỉ cần
hắn né tránh, loại phi đao bách phát bách trúng này rất khó bắn trúng hắn, thế
nhưng, như vậy cũng đã làm cho hắn đánh mắt tiên cơ giết chết Trần Thiên Minh.

“Là các ngươi sao?!” Trần Thiên Minh nhìn hai hắc y nhân bịt mặt trước mắt,
mừng rỡ kêu lên. Thực sự là trời không tuyệt đường người, hai hắc y nhân bịt
mặt này chính là người của Đạo Môn lần trước tham gia tam môn luận võ, trong
đó hắc y nhân nhỏ gầy đã vài lần cứu hắn.

“Ngươi mau đi cứu thủ hạ của mình, Ma Vương giao cho chúng ta.” Hắc y nhân nhỏ
gầy nói với Trần Thiên Minh.

Nghe thấy hắc y nhân nhỏ gầy kia nói như vậy, Trần Thiên Minh vội thi triển
khinh công bay đến phía bọn Lâm Quốc bên kia. Vào lúc này, hắn muốn cứu bọn
Lâm Quốc ra. Tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng đối phó với cao thủ như Diệp
Đại Vĩ, vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó được.

“Chúng ta bình thường không oán không cừu, Đạo Môn các ngươi vì cái gì mà
nhúng tay vào.” Ma Vương lớn tiếng nói với hai hắc y nhân.

“Chuyện bất bình trong thiên hạ, ai cũng có thể xen vào. Ma Vương. Buông tha
bọn họ đi, mọi người đều vui vẻ.” Hắc y nhân cao lớn nói.

“Buồn cười, hôm nay ta không giết bọn chúng, sư đệ Phong Ma của ta không phải
chết oan sao?” Ma Vương tức giận nói.

“Ma Vương, ngươi nghĩ rằng bọn ta không biết, Phong Ma chết thế nào ư? Chính
ngươi rõ ràng nhất, ác giả ác báo, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Hắc y
nhân cao lớn nói.

“Ha ha, các ngươi là đệ tử đời thứ mấy của Đạo Môn? Không ngờ cũng dám giáo
huấn ta. Được. Hôm nay ta giết luôn cả các ngươi.” Ma Vương nghe giọng nói trẻ
trung của hai hắc y nhân, biết bọn họ tuổi không lớn, hơn nữa, họ lại biết
Phong Ma chết như thế nào, càng không thể lưu bọn họ được.

“Ta biết Âm Dương Công của ngươi lợi hại, nhưng ngươi không nhất định giết
được hai người chúng ta.” Hắc y nhân nhỏ gầy nói. Nàng vừa nói xong, hai người
các nàng liền phân khai, một trước một sau vây Ma Vương lại.

“Vậy còn phải xem các ngươi có bản lĩnh như thế hay không đã!” Ma Vương hung
hăng nói. Nếu là hai người Trần Thiên Minh, hắn khả năng có chút lo lắng.
Nhưng hiện tại chỉ là hai hắc y nhân này, hắn không thèm để vào mắt. Vì thế,
hắn lập tức chuyển thân, hai tay vung lên, một trước một sau tấn công về phía
hai hắc y nhân. Luồng sáng trắng đánh tới người cao lớn, còn chân khí màu đen
đánh về phía người nhỏ gầy. Để tranh thủ thời gian, ngay từ đầu Ma Vương đã
phát ra tuyệt chiêu, hắn muốn sớm giết chết hai hắc y nhân này.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi bọn hắn sắp đắc thủ, lại xuất hiện hai
người của Đạo Môn. Nếu như chút nữa lại xuất hiện một đám người nữa đến giúp
đỡ Trần Thiên Minh, vậy phiền phức. Bây giờ thủ hạ của hắn cũng không nhiều,
một ít đã phái đi các môn phái khác để lôi kéo, Lôi Ma và Điện Ma còn đang ở
Lạt Ma Giáo chưa trở về.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.