Lúc này Trần Thiên Minh bước tới như bay, cùng lúc đó một tay hắn biến thành
chưởng, một tay biến thành quyền, quyền chưởng luân phiên nhau. Một chiêu
quyền, chưởng Tống Phật, Trần Thiên Minh xuất toàn bộ nội lực đánh ra, hắn
muốn một chiêu này đánh bại Ma Vương.
Ma Vương nhìn Trần Thiên Minh hung hăng đánh tới. Với kiến thức rộng rãi của
mình, Ma Vương biết Trần Thiên Minh dã dùng phương pháp gì kích thích bản năng
thân thể để đề cao nội lực. Phương pháp này rất quái dị, có thể đề cao công
lực bản thân gấp hai, thậm chí gấp ba lần vì vậy Ma Vương cũng không dám khinh
suất, ông ta cũng vận nội lực, song chưởng đánh lên, sử dung chiêu thức lợi
hại nhất của Âm Dương công.
“Âm Dương cửu thức” Ma Vương hét lên. Chỉ thấy từ tay ông ta hai luồng khí hắc
bạch cuồn cuộn tuôn ra như nước chảy, mãnh liệt như hồng thuỷ, lại còn phát ra
tiếng nổ. Mọi người bên ngoài ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy võ
công lợi hại như vậy. Tất cả như lạc vào một thế giới kỳ lạ, bọn họ thực sự
không tin nổi. Lúc này ai cũng lo lắng cho Trần Thiên Minh, không biết hắn có
chống đỡ được không.
“Quyền chưởng Tống Phật” cùng “Âm Dương cửu thức” đối đầu nhau. Nếu vừa rồi
nội lực hai người phát ra đã lợi hại thì bây giờ còn khủng khiếp hơn. Khi hai
người phát ra nội lực, có nhiều người phi thân lui lại sau mấy mét vì bọn họ
sợ nội lực của Trần Thiên Minh và Ma Vương làm bọn họ bị thương.
Dù Trần Thiên Minh đã dùng tới phương pháp kích thích tiềm năng trong cơ thể,
hắn vẫn không đánh lại Ma Vương. Hắn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu
tươi phun ra khỏi mồm. Âm Dương cửu thức mạnh mẽ của Ma Vương đánh hắn bay
ngược lại mấy mét, nằm sõng soài trên mặt đất. Bây giờ Trần Thiên Minh cảm
thấy toàn thân không còn sức lực, không vận chân khí được nữa.
Nhìn thấy cảnh đó Ma vương vội vàng phi thân tới, ông ta muốn nhân cơ hội này
giết chết Trần Thiên Minh. Nếu như ông ta có thể giết chết Trần Thiên Minh,
thì coi như Huyền Môn đã mất một cánh tay phải, không còn đáng sợ nữa.
“Đại ca” Bốn người Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh bị thương, trong khi đó Ma
Vương hình như muốn hạ độc thủ với Trần Thiên Minh liền lập tức phi thân ra
ngoài.
Lúc này hắc y nhân nhỏ gầy bên Đạo Môn cũng phi thân ra, cánh tay giơ lên, bốn
đạo bạch quang bay ra như chớp hướng tới chỗ Ma Vương. “Vô Ảnh Đao” ai đó ở
ngoài kêu to. Đây chính là ám khí độc môn của Đạo Môn, nghe nói là bách phát,
bách trúng, một đao mất mạng. Trời ơi, hôm nay thực sự được mở rộng tầm mắt.
Ma Vương thấy Vô Ảnh Đao của hắc y nhân nhỏ gầy đang hướng tới ông ta. Ông ta
biết Vô Ảnh Đao rất lợi hại nên vội vàng vận nội lực vừa chống đỡ Vô Ảnh Đao
vừa né tránh.
Bởi vì đã có hắc y nhân ngăn cản mấy người Lâm Quốc cũng đã tới được chỗ Trần
Thiên Minh, bốn người vây xung quanh Trần Thiên Minh, không để Ma vương đánh
lén.
“Ha, ha. Bốn người thì đã sao nào. Chúng ta cùng thử một chút” Nói xong Ma
Vương liền phi thân tấn công mấy người Lâm Quốc.
“Tam hợp thụât” Lâm Quốc hét lên với ba người Trương Ngạn Thanh. Vốn Tam Hợp
thuật là do ba người Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô cùng phối hợp
nhưng lần này Tiểu Tô không tới, Trần Thiên Minh sợ trong lúc luận võ có điều
gì bất trắc nên để Chiêm Ỷ và Ngô Tổ Kiệt trám vào vị trí của Tiểu Tô hình
thành thế công kích Tam Hợp.
Trong khi đó Ma Vương không coi mấy người Lâm Quốc vào mắt. Ông ta đánh ra một
chưởng, một luồng chân khí hướng mấy người Lâm Quốc đánh tới. Nhưng Tam Hợp
thuật chính là ba người cùng hợp lực lại một chỗ để chống đỡ địch nhân hùng
mạnh nên dù nội lực của Ma Vương hung hăng đánh tới nhưng bốn người Lâm Quốc
vẫn đứng vững trước nội lực mạnh mẽ của ông ta.
Lúc này Trần Thiên Minh cũng đã ngồi dậy, ngồi tĩnh toạ vẫn công trên mặt đất.
Dù lần này hắn dùng biện pháp kích thích thân thể, do đặc thù của thân thể nên
hắn không bị tẩu hoả nhập ma mà chỉ bị trọng thương. Lần trước hắn bị tẩu hoả
nhập mà là do kích thích hai lần. Lần này chỉ kích thích một lần nên không bị
tẩu hoả nhập ma.
Ma Vương càng đánh càng kinh hãi, ông ta vốn tưởng võ công của mấy người Lâm
Quốc không cao. Bọn họ sẽ nhanh chóng thất bại trước võ công của ông ta nhưng
khi tiến đánh ông ta nhận thấy bốn người Lâm Quốc dùng chiến thuật vô cùng kỳ
diệu. Khi ông ta công kích Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh cùng Ngô Tổt Kiệt,
Chiêm Ỷ sẽ công kích hai bên ông ta. Phương pháp vây Nguỵ cứu Triệu này làm
ông ta không thể nào đánh chết Lâm Quốc.
Hơn nữa dù bọn họn đối mặt với ông ta từ ba hướng khác nhau nhưng dường như
mấy người đó lại hợp thành làm một, võ công và nội lực tương thông với nhau.
Đặc biệt mấy người này phối hợp rất nhịp nhành, bản thân ông ta chỉ có thể
chiếm thế thượng phong chứ không thể thủ thắng. Ma Vương thầm nghĩ xem ra mình
phải dùng Âm Dương công.
Nhìn thấy Ma Vương giơ tay làm động tác cổ quái, hắc y nhân nhỏ gầy lập tức
bay ra quát to: “Ma Vương, ông đã thắng trận thứ năm, tại sao ông còn muốn tận
diệt? Nếu như ông là trái quay tắc của luận võ, Đạo Môn của chúng tôi sẽ không
khoanh tay đứng nhìn”.
Nghe hắc y nhân nói thế Ma vương cười hả hả, ông ta bay vút qua người mấy
người Lâm Quốc rồi hạ xuống. “Ta không muốn phá vỡ quy tắc luận võ. Ta thấy
mấy người trẻ tuổi này võ công rất lợi hại. Ta chỉ muốn thứ sức với mấy người
này mà thôi” Ma Vương giải thích.
“Như vậy cũng không được” Hắc y nhân nhỏ gầy nói.
“Trận thứ năm Ma Môn thắng, căn cứ vào kết quả cuối cùng lần này Ma Môn làm
Long Đầu võ lâm” Bạch Mi đạo trưởng lớn tiếng nói. Ông ta là trọng tài nên ông
ta có quyền ra quyết định đó.
“A” Người Ma Môn reo hò ầm ĩ.
Hắc y nhân nhỏ gầy chăm chú nhìn Ma Vương hỏi: “Ma Vương, tôi muốn ông giải
thích một chút. Ông luyện thành Âm Dương công như thế nào? Có phải ông đã dùng
đồng nhân để luyện không?”
Mọi người nghe hắc y nhân hỏi vậy liền chăm chú lắng nghe. Hắc y nhân đã hỏi
vấn đề mà bọn họ cũng muốn biết. Nếu như Ma Vương dùng phương pháp đó để luyện
Âm Dương công vậy có thể nói là vô cùng đại nghịc bất đạo. Mọi người chẳng
những sẽ không tôn một người độc ác như vậy lên làm Long Đầu võ lâm mà còn
muốn thảo phạt Ma Vương.
“Ha, ha” Ma Vương cười to. “Ta sao có thể làm cái việc không có nhân tính đó.
Suốt mười năm qua ta chỉ một mực dùng phương pháp khác luyện Âm Dương công bởi
vì bản thân ta cũng không thích cái phương pháp độc ác đó vì vậy gần đây ta
mới luyện thành. Nếu như mọi người không tin có thể tới nơi luyện công của ta
xem xét để xem ta luyện công có dùng tới đồng nhân hay không?”
Sau khi Ma Vương luyện thành Âm Dương công, ông ta đã cho đệ tử dọn sạch sẽ
nơi luyện công. Hơn nữa một khi đã luyện thành Âm Dương công thì việc luyện
môn công phu này lại không cần đồng nhân nữa. Điểm này những người khác không
biết, bọn họ vẫn tưởng luyện công vẫn cần phải có đồng nhân. Đây chính là
nguyên nhân Ma Vương không dám lộ diện, ông ta sợ bị mọi người phát hiện trong
lúc đang luyện Âm Dương công, lúc đó ông ta sẽ không thể giải thích được. Bây
giờ ông ta đã luyện thành, chết không còn đối chứng, người khác có thể làm gì
ông ta?
“Ông nói sự thật?” Hắc y nhân bán tín bán nghi.
'Đương nhiên. Bây giờ mọi người hay nghe đây, sau khi Ma Vương ta làm Long Đầu
võ lâm, nhất định ta dẫn dắt mọi người làm ăn phát tài, buôn bán kiếm ra nhiều
tiền” Ma Vương nói.
“Hay. Cám ơn Ma Vương” Mọi người nghe Ma Vương nói vậy liền vui mừng, phấn
chân đáp. Những người này vốn không quan tâm tới chuyện Huyền Môn hay Ma Môn
làm Long Đầu võ lâm. Điều bọn họ quan tâm nhất chính là làm thế nào làm ăn
phát tài, kiếm nhiều tiền, có cuộc sống khá giả. Lúc này đây một số nhân sĩ võ
lâm đã chạy tới tâng bốc Ma Vương, chúc mừng ông ta.
Ma Vương cũng bị thắng lợi làm mất tỉnh táo, ông ta luôn cười nói vui vẻ với
mọi người, hơn nữa ông ta còn hứa hẹn nhất định sẽ giúp những người đó kiếm
tiền.
Chung Hướng Lượng cũng không biết nói gì trước tình huống trước mắt. Không ai
lại đi chúc mừng người thua. Xem ra chỉ cần tung ra một chút lợi lộc là lập
tức sẽ có rất nhiều người sẽ đi theo Ma Vương.
Lúc này Trần Thiên Minh cũng đứng dậy. Bọn Lâm Quốc thấy vậy vội vàng dìu hắn
đi, ân cần hỏi: “Đại ca, anh sao rồi?”
“Không bị trọng thương, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được” Trần Thiên
Minh lắc đầu khẽ nói.
Mấy người Chung Hướng Lượng đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nói: “Thiên Minh,
vết thương của em thế nào?”
“Không sao” Trần Thiên Minh nói.
“Chúng ta đi thôi. Nơi này không còn ý nghĩ gì với chúng ta” Chung Hướng Lượng
nói.
“Tiểu Lương, thương thế sao rồi?” Trí Tĩnh đi tới, ân cần hỏi Chung Hướng
Lượng.
Chung Hướng Lượng khẽ lắc đầu nói: “Thương thế của tôi không sao. Lâm Quốc đã
trị thương giúp tôi. Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏi'.
Trí Thâm ngạc nhiên nói: “Hướng Lượng, bọn Lâm Quốc là đồ đệ của em sao? Tại
sao võ công của mấy người đó cao cường vậy? Hoàn toàn không thua kém em mấy.
Có phải em đã truyền cho mấy người đó tuyệt chiêu gì hả?” Trong lòng Trí Thâm
khá giận dữ.
Ông ta nghĩ võ công mấy người Lâm Quốc lợi hại như vậy chắc chắn là do Trần
Thiên Minh truyền thụ nhưng ông ta vẫn hỏi Chung Hướng Lượng.
“Em nào có bản lãnh như vậy. Võ công của mấy người đó phần lớn do Thiên Minh
chỉ dạy. Em chỉ là sư phụ trên danh nghĩa thôi” Chung Hướng Lượng nói.
Nghe câu trả lời của Chung Hướng Lượng, Trí Thâm đã hiểu. Ông ta tin chắc Trí
Hải đã ngấm ngầm truyền thụ cho Trần Thiên Minh một số võ công cao thâm của
Huyền Môn sau đó Trần Thiên Minh lại truỳên thụ lại cho mấy người Lâm Quốc. M,
thể nào võ công của Trần Thiên Minh và mấy người Lâm Quốc lợi hại vậy. Lúc mới
lên núi, võ công mấy người đó cũng bình thường thế mà. Nghĩ tới đó Trí Thâm
càng hận Trí Hải.
“Chúng ta hãy xuống núi. Em và Trần Thiên Minh sẽ lập tức quay về thành phố.
Mọi người cũng nên đi máy bay, nhanh chóng quay về báo với chưởng môn Sư huynh
việc Ma Vương đã luyện thành Âm Dương công, chúng ta đã thua” Chung Hướng
Lượng nghiêm mặt nói. Bọn họ vốn cực kỳ tin tưởng khi tới đây bây giờ thất
vọng quay về. Âm Dương công của Ma Vương quá lợi hại ngay cả Trần Thiên Minh
đã kích thích bản năng trong cơ thể cũng không đánh lại ông ta.
“A Quốc” Trần Thiên Minh đưa mắt nhìn Lâm Quốc. Hắn biết mấy người Trí Thâm
không vó nhiều tiền. Trong khi đó cả nhóm cùng đi máy bay quay về thì chi phí
chắc chắn sẽ rất cao.
Lâm Quốc hiểu ý định của Trần Thiên Minh. Hắn vội vàng móc ví lấy một tờ chi
phiếu đưa cho Lý Quân và nói: “Lý Quân sư huynh, ở đây em có mười vạn tệ. Trên
đường đi mọi người có thể dùng tới tiền”.
“Cái này” Lý Quân chần chừ, hắn cũng biết nhóm của hắn đông người, đi máy bay
quay về sẽ không đủ tiền. Lần này hắn phụ trách toàn bộ chi phí đi lại, ăn ở
cho mọi người. Tới đâu hắn cũng chi tiêu tiết kiệm, lúc nào cũng lo thiếu
tiền. Nếu có mười vạn tệ này, sẽ đủ tiền mua vé máy bay quay về nhưng hắn ngần
ngại khi cầm tiền của Lâm Quốc.
“Lý Quân, chúng ta là người một nhà. Cậu không nên khách khí” Trần Thiên Minh
nói.
Chung Hướng Lượng cũng nói với Lý Quân: “Lý Quân, hãy cầm lấy đi, đây là thành
ý của mấy người Thiên Minh. Chúng ta là người một nhà, không nên từ chối số
tiền đó nữa”.
Lý Quân thấy Chung Hướng Lượng cũng nói thế hắn liền cầm tờ chi phiếu trong
tay Lâm Quốc sau đó mọi người quay về lều của mình thu dọn đồ đạc.
Trần Thiên Minh vẫn ở bên ngoài lều chờ Ngải Tiểu Ny. Hắn muốn nói mấy câu
trước khi chia tay với Ngải Tiểu Ny. Vốn hắn muốn sau khi đánh bại Ma Vương sẽ
trò chuyện thân mật với nàng nhưng mọi chuyện lại không như dự tính.
“Tiểu Ny” Trần Thiên Minh nhìn thấy Ngải Tiểu Ny từ trong lều đi ra, hắn vội
vàng gọi nàng.
“Tiểu sư thúc có việc gì không?” Ngải Tiểu Ny đi tới, nàng đứng tới Trần Thiên
Minh ba mét, lạnh lùng hỏi thăm. Mới rồi nàng cũng rất đau lòng khi nhìn thấy
Trần Thiên Minh bị đánh trọng thương, nàng muốn ân cần hỏi thăm vết thương của
Trần Thiên Minh nhưng khi nghĩ tới lời hứa với sư phụ nàng lại không dám tiếp
xúc thân mật với Trần Thiên Minh.