Lưu Manh Lão Sư

Chương 427: Hai lần tính tiền một lần.


Nghe người phụ nữ diêm dúa khích lệ, Tá Đằng Mộc cao hứng nói:

'Đương nhiên, ta là người đàn ông cường hãn, ta không lợi hại thì còn ai lợi
hại hả? Ha, ha' Nói xong Tá Đằng Mộc cười ha hả.

'Đúng vậy, đúng vậy' Cô ả nói trong lúc đó ả lại chỉ thầm trong bụng: Mày nói
suốt một hồi chỉ khen mình lợi hại, lại còn cường hãn. Mạnh mẽ cái đầu mày ấy.

'Người đẹp, đã bao giờ gặp phải đàn ông lợi hại như ta chưa?'

Tá Đằng Mộc vẫn không biết ả chỉ cố ý làm lấy lệ cho hắn vẫn tưởng rằng bản
thân mình rất lợi hại.

'Rất ít người lợi hại như anh, anh chàng đẹp trai' Ả lại nói lấy lòng Tá Đằng
Mộc.

'Ha, ha' Tá Đằng Mộc cười.

'Anh chàng đẹp trai, em phải về rồi, cho em xin tiền'

Cô ả đưa tay cầm quần lót của mình từ trên đầu Tá Đằng Mộc, mặc vào người sau
đó chìa tay ra đòi tiền Tá Đằng Mộc.

'Cô em phải hỏi người bên ngoài' Tá Đằng Mộc không khỏi bực mình nói.

Từ trước tới giờ hắn chơi gái không bao giờ trả tiền. Dù sao Trường Mao thủ hạ
của Diệp Đại Vĩ vẫn đang chờ ở ngoài, vậy cứ để Trường Mao trả.

Cô ả nghe Tá Đằng Mộc nói thế đánh lắc mông đi ra ngoài. Lúc nãy ả chứng kiến
thân phận khá đặc biệt của Tá Đằng Mộc. Hơn nữa cái gã tóc dài có gương mặt
hung ác kia vẫn còn đang chờ ngoài cửa.

Trường Mao đang đứng ở góc hành lang hút thuốc, hắn thấy cô ả diêm dúa đi ra
ngoài, tức giận mắng:

'Mẹ kiếp, cô em không ở bên trong làm cho tốt công việc của mình đi, cô em ra
đây làm gì hả?'

Trường Mao tưởng cô ả này ăn bớt, không bồi tiếp Tá Đằng Mộc tử tế.

'Xong hết rồi thì còn ở trong làm gì hả? Thiệt là' Cô ả diêm dúa tức giận
trừng mắt nhìn Trường Mao.

Không phải cô ả không muốn làm chuyện đó mà cái gã đàn ông luôn cho mình là
mạnh mẽ đó không làm được nữa. Còn nữa gã khiến bản thân mình lâm vào tình
trạng nửa vời, cả người khó chịu đến chết đi được.

'Xong hết rồi? Cô em không gạt anh đấy chứ? Anh nói cho cô em biết lúc nãy anh
đã cố ý nhìn đồng hồ, từ nãy tới giờ mới có mười lăm phút đồng hồ, nhanh như
vậy sao? Nguyên cô em cởi và mặc quần áo cũng hết bằng ấy thời gian' Trương
Mao không tin. Hắn nghi ngờ cô ả này gạt hắn.

'Xí, tôi gạt anh làm gì? Nếu như người đó không làm xong xuôi rồi, hắn có cho
tôi ra ngoài không? Không tin anh vào trong mà hỏi. Chúng tôi kiếm ăn bên
ngoài cũng phải giữ chữ tín. Anh đừng tưởng chúng tôi chỉ nghĩ tới tiền. Hơn
nữa anh cũng đã biết câu lạc bộ của tôi, dù đêm nay tôi có gạt anh, sau này
anh vẫn có thể tìm tới tôi' Cô ả tức giận nói.

Trương Mao nghe cô ả bảo mình vào hỏi Tá Đằng Mộc thì tin ngay. Hơn nữa hắn
cũng không sợ cô ả này lừa gạt hắn. Gạt hắn chính là đắc tội với Hoa Hắc bang,
khi đó thì cô ả chỉ còn cách mua quan tài chờ chết.

'Thôi được, để anh tiễn cô em về' Trường Mao nói với cô ả.

'Còn tiền. Người bên trong nói ông anh cầm tiền' Cô ả chìa tay trước mặt
Trường Mao nói.

Đây là mục đích chính của ả nên đương nhiên cô ả không quên được.

'Được, anh trả cho cô em, nhưng trả ở đây khó coi lắm, để xuống bãi đỗ xe anh
trả cho cô em được không? Anh còn muốn đưa cô em quay về nữa'

Trường Mao dâm đãng nhìn hai khối hình tròn trước ngực cô ả.

Mẹ kiếp, người phụ nữ này mà mình không thử một chút thì thực có lỗi với cậu
em của mình. Trường Mao thầm nghĩ, hắn đã thầm có quyết định.

'Vậy cũng được' Cô ả suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Ả cũng muốn Trường Mao đưa mình quay lại câu lạc bộ đêm.

'Chúng ta đi thôi' Trường Mao hưng phấn nói.

Hắn vừa đi vừa nghĩ tới chuyện vui vẻ sắp tới, phía dưới của hắn bắt đầu động
đậy. Cô ả bên cạnh thì sao có thể nghĩ tới ý định của Trường Mao, cô ả chỉ
muốn nhanh chóng quay lại câu lạc bộ đêm xem mình còn có thể tiếp thêm một ít
khách nữa, kiếm thêm ít tiền hay không?

Khi tới bãi đỗ xe bên dưới của khách sạn, bên trong bãi đỗ xe hoàn toàn im ắng
lúc này không còn ai xuống lấy xe cũng như ai lái xe vào bãi. Trường Mao mở
cửa sau xe để cô ả tiến vào. Cô ả khom người ngồi vào trong xe, Trường Mao
thấy cô ả đã ngồi vào trong xe hắn mở ghế trên bật điều hòa, sau đó hắn quay
ra mở cửa sau chui vào và khóa cửa xe lại.

'Anh làm gì vậy? Tại sao anh không lái xe?'

Cô ả thấy Trường Mao mở cửa trên tưởng hắn sẽ nhanh chóng lái xe đi không ngờ
sau khi chui ra khỏi ghế trên Trường Mao lại mở cửa sau chui vào ngồi bên cạnh
ả nên cô ả ngạc nhiên hỏi.

'Người đẹp, lúc nãy anh hỏi cô em, cô em nói vẫn chưa đã. Cô em có muốn chơi
đùa với anh một lát không?'

Trường Mao vừa nói vừa vuốt ve bắp đùi trắng muốt của cô ả cười dâm đãng.

Mẹ kiếp, đùi của cô ả này mịn thật, đùi của các cô gái ở huyện J không sao
bằng được. Trước kia khi ở huyện J Trường Mao cũng đã chơi đùa cùng rất nhiều
cô gái hộp đêm ở đó nhưng hắn chưa gặp ai có làn da mịn màng như cô ả này.

'Chuyện tôi không thấy đã không liên quan gì tới anh. Nếu anh muốn chơi đùa
anh phải trả thêm tiền, lúc trước người kia một lần nữa là hai lần, tổng công
là một ngàn. Bây giờ anh trả tiền đã'

Cô ả không hút mập mờ, ả nhớ rất kỹ những loại đàn ông như này ả gặp qua đã
nhiều.

Đừng tưởng muốn ăn quịt. Bà đây không có hào phóng như vậy.Cô ả thầm nghĩ.

'Cái gì? Cô em còn muốn đòi tiền của anh hả? Mẹ kiếp, cô em, lúc nãy cô em
phục vụ ngắn thế mà bây giờ còn dám đòi tiền của anh hả?’ Trường Mao càng nói
càng tức giận, sắc mặt như thể hắn là người bị hại.

'Đương nhiên, chúng tôi đã có luật lệ xong việc lấy tiền. Nếu như ấn định thời
gian vậy một người đàn ông liệt dương chơi đùa hai mươi mấy lần cũng chỉ trả
có một lần sao? Nếu anh có bản lãnh cứ làm tới sáng mai, tôi cũng chỉ lấy có
một lần tiền' Cô ả khinh thường nhìn hắn,

Nhìn hắn ả biết hắn không có khả năng chơi đùa từ giờ tới sáng mai. Nếu hắn có
khả năng đó dù có trả nhiều tiền ả cũng không dám tiếp hắn.

'Mặc kệ luật lệ của cô em là gì, anh nói cho cô em biết bây giờ anh chơi cô em
không phải trả tiền. Nói cách khác chỉ trả cô em năm trăm đồng' Trường Mao tàn
nhẫn nói với cô ả.

Bây giờ hắn theo Diệp Đại Vĩ làm ăn trong Hoa Hắc bang, hắn phải quản nhiều
người, cũng bận rộn, cách nói chuyện cũng khác trước nhiều.

'Anh dám, anh dám làm bậy, tôi sẽ tố cáo anh' Cô ả sợ hãi nói,

Cô ả nhìn ra ngoài, đây là cửa sổ dùng kính chống bạo loạn, người ở bên ngoài
không nhìn thấy người bên trong. Hơn nữa bây giờ là đêm khuya. Nơi này không
một bóng người, nghĩ vậy cô ả càng hoảng sợ.

'Mẹ kiếp, nói cho cô em biết, cô em là điếm thối tha, còn không biết xấu hổ,
anh sẽ đâm cô em một dao chết tươi'

Vừa nói Trường Mao vừa móc một con dao găm giơ trước mặt cô ả. Dù ánh sáng
trong xe lờ mờ cô ả vẫn thấy lưỡi dao rất sắc bén.

Cô ả khẽ nói: 'Đại ca, đại ca, anh muốn làm gì?'

Bây giờ cô ả đã mất đi vẻ ngang ngược lúc nãy trong lòng cô ả đã run sợ khi
thấy Trường Mao còn hung ác hơn mình, trong tay hắn lại có dao nữa.

Trường Mao cười lạnh lùng: 'Ha, ha, làm gì hả? Cô em hỏi rất ngu ngốc, đương
nhiên là chơi đùa cùng cô em. Cô em có nghe anh nói không?' Trương Mao hung
tợn nói.

Hắn vốn định dùng sức mạnh với cô ả, nhưng ở trong xe dùng sức mạnh có chút
khó khăn vì thế hắn quyết định trước tiên chế ngự cô ả trước sau đó mới

từ từ chơi đùa cùng cô ả.

'Đại ca, anh trả một lần tiền, chơi hai lần hay ba lần cũng được, mấy người
bọn em kiếm sống cũng không dễ dàng gì, chỉ đủ sống qua ngày'

Cô ả thấy không còn cách nào khác đành phải cố gắng đoạt lấy mục đích của mình
một lần nữa ả sợ tới lúc Trương Mao mất hứng không trả tiền thì đêm nay ả phải
làm việc không công.

'Lúc như vậy mới biết điều. Cô em hãy ngoan ngoãn làm anh thỏa mãn đi. Nếu đêm
nay cô em làm anh thoải mái anh sẽ trả cho cô em một lần tiền. Nếu không anh
sẽ đem cô em tới Hoa Hắc bang để các anh em cũng chơi đùa với cô em, giúp cho
cô em thêm sảng khoái' Trương Mao nói to.

Ở trong xem dùng dao ép phụ nữ làm chuyện đó hình như cũng có cảm giác khác
lạ, hạ thể của hắn trở nên vô cùng hưng phấn.

Cô ả nghe nói Trường Mao là người của Hoa Hắc bang lại càng sợ hãi. Cô ả vội
vàng thò bàn tay nhỏ bé chạm vào khóa quần của Trường Mao, kéo khóa quần
xuống, sau đó bàn tay run run luồn vào trong, kéo quần lót của hắn ra, cầm lấy
đồ chơi của hắn đã cứng lại.

Cô ả khẽ giật mình, ả không ngờ đồ chơi của Trương Mao cũng không nhỏ hơn nữa
khi cứng lên có vẻ rất lợi hại. Cô ả hoảng hốt kéo nó ra khỏi quần Trường Mao.

'A' Trường Mao đột nhiên kêu lên đau đớn : 'Mẹ kiếp, kéo cả lông của tao ra
làm gì?'

Thì ra trong lúc vội vàng ánh sáng trong xe lại lờ mờ, cô ả không nhìn thấy
phần lông mao bên dưới của Trường Mao, đến nỗi kéo cả ra làm Trường Mao phải
kêu lên đau đớn.

Cô ả nghe thấy Trường Mao kêu lên đau đớn vội hoảng hốt nói: 'Đại ca, em không
cố ý'.

'Mẹ kiếp có phải cô em dùng việc công báo thù riêng hay không hả? Cô em muốn
chết hả?' Trường Mao tức giận mặt tái xám đi.

Lông của mình kẹt trong khóa quần mà cô ta cố tình kéo như thế làm gì mà mình
không đau như vậy.

Cô ả thấy Trương Mao tức giận như vậy vội vàng hé miệng ngậm đồ chơi của
Trường Mao vào miệng.

'A, thoải mái'

Trường Mao đang định tiếp tục mắng cô ả nhưng cô ả dùng miệng ngậm lấy làm cho
hắn quên cả mối thù cũ, hưng phấn kêu lên.

Cô ả nghe Trường Mao khen ngợi mình biết hắn không còn tức giận nữa cô ả liền
sử dụng thập bát ban võ nghệ của bản thân liên tục thi triển trên đồ chơi của
Trường Mao.

Cô ả quỳ gối bên trái Trương Mao, mông hướng lên, đầu cúi xuống, một tay ả đặt
trên đùi Trường Mao, một tay ả véo lông bên dưới của Trường Mao. Đầu của cô ta
khẽ ngẩng lên, mái tóc cũng xổ ra làm Trương Mao nhìn hoa cả mắt.

'Mẹ kiếp, khẩu kỹ của cô em hay lắm' Trường Mao tán dương cô ả.

Tay trái hắn đặt trên mông ả, Trường Mao nhẹ nhành vuốt ve cái nơi vừa mềm vừa
đàn hồi đó, cảm giác sảng khoái làm hắn không nhịn được nhéo mạnh một cái. Sự
sảng khoái làm Trường Mao há miệng thở hổn hển một hồi hình như hắn sắp không
chịu được hắn chỉ muốn bộc phát như núi lửa phun trào.

'Đại ca, thoải mái không?'

Cô ả vừa nhổ lông trong mồm ra vừa nũng nịu hỏi Trường Mao.

'Sảng khoái, rất sảng khoái. Chỉ cần cô em làm anh thoải mái sau này anh sẽ
giới thiệu mấy anh em khác cho cô em để cô em làm ăn kiếm thật nhiều tiền'

Trương Mao cảm thấy khẩu kỹ của cô ả này rất khá. Thổi, nhả, cắn, ngậm tất cả
đều rất thành thục.

'Cám ơn, đại ca' Cô ả lộ vẻ vui mừng.

Sau đó tiếp tục cúi đầu dùng miệng ngậm lấy đồ chơi của Trường Mao.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.