Lưu Manh Lão Sư

Chương 410: Anh nhảy không đúng


Mọi người nghe Hà Đào nói như vậy càng cao hứng, nếu như mình có thể cùng với
cô giáo nhảy, sẽ phát hiện vấn đề của mình, như vậy thì rất tốt. Hơn nữa có
một chút rung động, nếu như có thể cùng người đẹp Hà Đào ôm nhảy, cho dù không
có chiếm được cái gì tiện nghi, nhưng có thể sờ được bàn tay nhỏ bé, ôm nhẹ
cái eo thon, coi như là không tệ.

Trong đó, Ngô Thanh là hưng phấn nhất. Hắn nghe Hà Đào nói như vậy, lập

tức cũng chân cao chân thấp, như mũi tên hướng Hà Đào chạy đến. Trần Thiên
Minh nhìn thấy hành vi xấu xa của Ngô Thanh, lập tức cũng hướng

Hà Đào phóng đi.

Mặc dù Ngô Thanh chạy rất nhanh, nhưng hắn vẫn không thể nhanh hơn Trần

Thiên Minh được. Chỉ trong chốc lát, Trần Thiên Minh đuổi tới bên cạnh của
hắn, chỉ thấy Trần Thiên Minh hướng khuỷu tay ***ng Ngô Thanh, Ngô Thanh thân
hình gầy yếu liền bị ngã ra.

“Rầm” một tiếng, Ngô Thanh vừa vặn ngã vào một người phụ nữ.

Cô gái này hôm nay ăn mặc một cái váy, lúc nàng phát hiện Ngô Thanh gục ở dưới
chân của mình, mà đầu Ngô Thanh lại lên trên chân của mình nhìn qua.

“A!” Cô gái hét lên, vội vàng dùng hai tay che váy của mình, kẹp lấy hai đùi
của mình. Vừa mới nhìn thấy đùi, Ngô Thanh đã bị người ta dùng váy trùm lên,
không có cách nào hắn đành phải chậm rãi đứng lên.

Trần Thiên Minh chạy đến bên Hà Đào, duỗi tay trái của mình ra nhìn Hà Đào,
khẽ khom người cười nói:

“Hà Đào, anh có vài chỗ không được nhảy tốt, em có thể chỉ giáo một chút được
không?”

Hà Đào mặt trắng bệch liếc Trần Thiên Minh, nói:

“Anh cứ việc nhảy đi, tôi không có giờ rỗi để cùng với anh nhảy.”

Vừa rồi Hà Đào nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di thân mật như vậy, bây
giờ sao có thể cùng hắn nhảy!

“Ồ, vậy vừa rồi em gạt chúng ta hả, em không phải nói có chỗ nào không hiểu có
thể cùng em nhảy để hỏi em sao? Làm sao bây giờ lại không chịu cùng anh nhảy,
nếu là nói như vậy, anh đây nói cho mọi người biết là em gạt người vậy.” Trần
Thiên Minh cố ý nói.

Hà Đào không muốn cùng hắn nhảy, vậy hắn chỉ có thể sử dụng những biện pháp
khác.

“Tốt, tôi cùng với anh nhảy.” Hà Đào cắn răng oán hận nhìn Trần Thiên Minh
nói.

Nàng không thể tưởng được Trần Thiên Minh hèn hạ như vậy, lại dùng phương pháp
như vậy đến áp chế mình nhảy. Có điều, nàng cũng đã nghĩ đến biện pháp đối phó
Trần Thiên Minh. Nghĩ tới đây, Hà Đào âm thầm cười.

Nhìn thấy Hà Đào cười, Trần Thiên Minh có dự cảm không tốt, nhưng, hắn nghĩ
đến có thể cùng Hà Đào khiêu vũ, coi như là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ
cũng phong lưu. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm tay phải Hà Đào, lại buông tay
đón lấy phía sau lưng của nàng, thân thể Hà Đào thực mềm, mềm đến nỗi Trần
Thiên Minh còn tưởng rằng mình ôm một khối bông.

“Hà Đào, em hôm nay đẹp quá!” Trần Thiên Minh nịnh nọt Hà Đào.

Có điều, nói thật ra, hôm nay Hà Đào mặc dù là ăn mặc trang phục vũ đạo, nhưng
quần áo này có thể phác hoạ được thân hình của nàng với những đường

cong lộ ra, đặc biệt là bộ ngực, càng làm cho con mắt Trần Thiên Minh sáng rõ.

Chỉ đáng tiếc là bây giờ ngực của hắn cách bộ ngực của Hà Đào đến hai, ba nắm
tay, nếu không, mình có thể ***ng phải bộ ngực Hà Đào.

Trần Thiên Minh bắt đầu cùng Hà Đào khiêu vũ. Vì ở trước mặt Hà Đào hắn

phải biểu hiện ra mình khiêu vũ giỏi, liền lập tức thi triển thế võ toàn thân
nhảy dựng lên.

Ôi, tại sao không có người nhảy không tốt, ***ng phải mình, bất kể là ***ng mình
hay là ***ng Hà Đào, hắn đều không khiến Hà Đào bị thương tổn, mà lập tức đem
kéo Hà Đào, hoặc ôm chặt Hà Đào, khiến bộ ngực cao thẳng của Hà Đào đè nặng
lên mình. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.

Vì vậy, Trần Thiên Minh ôm Hà Đào hướng đến nơi nhiều người để nhảy, chỉ cần
có người hướng mình xông lại, vậy hắn lập tức áp dụng hai phương án vừa rồi.

Nhưng, khiến Trần Thiên Minh thất vọng rồi, các thầy giáo trên cơ bản đều
nhảy, không có ai bởi vì nhảy không đúng mà ***ng bọn họ.

“Ôi!” Trần Thiên Minh kêu thảm thiết một tiếng, nguyên lai là Hà Đào trên chân
của hắn hung hăng giẫm một cước.

“Trần Thiên Minh, tôi làm sao nói cho anh đây, anh vừa rồi bước nhảy sai rồi,
anh phải lui về phía sau một bước, mà không phải là chân đặt ở dưới chân của
tôi.” Hà Đào cười nói.

Hà Đào và Trần Thiên Minh nhảy, phát hiện Trần Thiên Minh chẳng những đã biết
nhảy, hơn nữa còn nhảy rất khá, bởi vậy, Hà Đào biết rõ Trần Thiên Minh cố ý
tìm cơ hội muốn cùng mình nhảy, vì vậy, nàng thừa dịp Trần Thiên Minh không
chú ý, hung hăng giẫm hắn một cước.

Anh, anh nhảy sai?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên, làm sao mình có thể nhảy sai
được?

“Đúng vậy, anh không phải mới vừa xin tôi dạy xem anh đã nhảy sai ở đâu rồi
sao? Chính là chỗ này, anh từ nay về sau phải chú ý.” Hà Đào nghiêm

trang nói.

Các giáo viên khác ở bên cạnh nhìn thoáng qua, thật sự cho rằng Trần Thiên
Minh nhảy sai, đến nỗi bị Hà Đào dẫm lên chân.

“Tốt, chúng ta sẽ nhảy tiếp vậy.” Trần Thiên Minh khẽ cắn môi nói.

Giẫm thì giẫm, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, coi như là lên

núi đao xuống biển lửa mình cũng cùng với Hà Đào khiêu vũ.

“Tốt lắm, anh phải chú ý nhảy, không nên để nhảy sai nữa.”

Hà Đào giảo hoạt nhìn Trần Thiên Minh cười nói. Trần Thiên Minh đã không sợ
chết, nàng cũng không khách khí.

“Ôi,” Trần Thiên Minh tiếp tục phát ra kêu thảm thiết,

Chỉ mới nhảy trong chốc lát, hắn lại bị Hà Đào giẫm một cước, vừa rồi là chân
trái, bây giờ là chân phải, ôi, đã gom góp thành một đôi.

“Ài, Trần Thiên Minh, tại sao anh lại nhảy sai rồi, anh nên để ý mà nhảy lại
đi.''

Hà Đào vừa nói vừa giãy kéo tay của mình ra khỏi Trần Thiên Minh, sau đó muốn
đi.

Trời, đây rốt cuộc là khiêu vũ hay là giẫm chân hả? Trần Thiên Minh trong lòng
nói. Có điều Trần Thiên Minh lập tức lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Đào,
nói:

“Không có việc gì, thất bại là mẹ thành công, em hãy dạy anh thêm lát nữa đi.”
Trần Thiên Minh trơ mặt ra nói.

Hắn đã hạ quyết tâm, nếu như Hà Đào còn tiếp tục dẫm lên chân hắn, hắn sẽ
không khách khí.

Hà Đào nhìn thoáng Trần Thiên Minh nói: “Anh không sợ mình nhảy không tốt bị
tôi dẫm lên chân sao?”

Hừ, xem ra Trần Thiên Minh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra, lúc này đây
nàng muốn dùng hết khí lực giẫm hắn.

“Không sợ, coi như là giao học phí đi.” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.

“Tốt, chúng ta nhảy đi.”

Hà Đào gật gật đầu, lại cùng Trần Thiên Minh bắt đầu nhảy. Lúc này đây, nàng
chuẩn bị dùng sức giẫm mũi chân Trần Thiên Minh, đó là nơi đau nhất, Hà Đào âm
thầm nghĩ.

Vì vậy, Hà Đào và Trần Thiên Minh đang nhảy, Hà Đào liền hung hăng giẫm

mũi chân Trần Thiên Minh.

Kỳ quái chính là, lúc mình đạp xuống Trần Thiên Minh lại không hô hoán gì, hắn
chỉ lắc lư thân thể, đón lấy tay trái lôi kéo, tay phải hướng sau lưng của
mình, Hà Đào liền nằm gọn trên người Trần Thiên Minh.

” Oa, thoải mái.” Trần Thiên Minh trong lòng hô.

Bởi vì hắn đã làm mấy chuyện xấu, bộ ngực đầy đặn của Hà Đào đã đặt ở trên
ngực của hắn, cảm giác mềm lập tức theo bộ ngực của hắn truyền khắp toàn thân.

“Trần Thiên Minh, anh lưu manh.” Hà Đào nhỏ giọng nói.

Nàng đã biết đây là Trần Thiên Minh cố ý làm mấy chuyện xấu, nàng lập tức đỏ
mặt dùng hai tay đẩy Trần Thiên Minh ra, sau đó hung hăng đập một quyền trên
***g ngực Trần Thiên Minh, liền quay đầu chạy đi.

Khà khà, ai kêu em chơi xấu với anh trước, em bất nhân, anh bất nghĩa. Trần
Thiên Minh trong lòng âm hiểm cười.

Có điều, vừa rồi ***ng vào bộ ngực Hà Đào thật là sướng vô cùng, đáng tiếc chỉ
có thể ***ng một cái, không thể để cho mình sờ lên một phen.

Vì vậy, Trần Thiên Minh liền đi tới bên cạnh Lý Hân Di, cùng Lý Hân Di khiêu
vũ.

“Thiên Minh, như thế nào, lúc nãy nhảy với Hà Đào anh học được cái gì?” Lý Hân
Di có điểm chua xót nói.

“Có học được một ít, chúng ta thử xem, xem có thể hợp tác cùng nhảy tốt
không?” Trần Thiên Minh cười nói.

“Đi chết đi, miệng lưỡi trơn tru.” Lý Hân Di hướng Trần Thiên Minh nhõng nhẽo.

Hà Đào ở bên kia nhìn thoáng Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di cười cười nói nói,
vừa rồi Trần Thiên Minh chơi xấu với mình, trong nội tâm nàng rất tức giận.

''Ngô Thanh, anh lại dẫm lên chân của em.” Tiểu Châu ở bên cạnh nhỏ giọng nhìn
Ngô Thanh nói.

“Vậy hả? Ồ, thực xin lỗi.” Ngô Thanh bất đắc dĩ nói.

Hắn và Tiểu Châu dáng người cách nhau quá xa, mà khí lực của hắn lại nhỏ, khi
hắn muốn kéo Tiểu Châu đi thì hắn phải xoay người, mà hắn lại phát hiện là dù
thế nào đi nữa thì hắn cũng không kéo được Tiểu Châu xoay người, cho

nên, hắn dẫm lên chân Tiểu Châu.

“Ngô Thanh, anh để ý một chút, Hà Đào và anh chàng kia cùng nhau nhảy mà động
tác đã tốt hơn trước, vì vậy, lát sau chúng ta cũng tới nhảy thử xem sao.”

Bây giờ Hà Đào và anh chàng kia lại tiếp tục nhảy các động tác khó hơn, lúc
lên lúc xuống, một nhanh một chậm khíên Tiểu Châu rất khâm phục.

“Ui cha!” Ngô Thanh nhìn thoáng chân của mình kêu thảm.

Bởi vì Tiểu Châu không tập trung, cho nên đã dẫm lên chân Ngô Thanh. Khí lực
của cô ta vốn lớn, cho nên, bàn chân cô ta to, giẫm lên bàn chân nhỏ của Ngô
Thanh, làm sao Ngô Thanh không kêu thảm thiết?

“Không sao chứ, em không phải cố ý.” Tiểu Châu thẹn thùng nói.

“Tiểu Châu, cô chú ý một chút không được sao, sao lại giẫm lên chân của tôi.”
Ngô Thanh không vui nói.

Tiểu Châu nghe Ngô Thanh nói như vậy, cô ta có điểm tức giận, nói:

“Cái gì mà giẫm lên chân của anh hả, là anh giẫm chân của em, em chỉ mới

giẫm ngươi một lần, anh giẫm người ta nhiều lần như vậy người ta cũng không
lên tiếng, mà em giẫm anh có một lần, anh đã kêu tướng lên rồi.”

Tiểu Châu càng nói càng tức.

“Giống nhau sao? Tôi giẫm cô một cách nhẹ nhàng, cô thì giẫm tôi một cước thật
mạnh.'' Ngô Thanh vẻ mặt tức giận,

Tiểu Châu cũng không muốn, cô nàng này có thể đoán chừng là thể trọng mình gấp
hai thể trọng Ngô Thanh, một cái chân nàng tương đương với hai cái chân của
hắn, cho nên, hắn giẫm mình mấy lần đều không bằng lần thứ nhất của mình giẫm.

“Ngô Thanh, em biết rõ là anh tốt với em mà,”

Tiểu Châu hướng Ngô Thanh nhẹ nhàng cười, miệng cô ta mở rộng, toàn bộ hàm
răng đều lộ ra.

“Tiểu Châu, cô mới vừa nói có điểm không đúng, người kia sao gọi là đẹp trai
được, vậy tôi có đẹp trai không hả?''

Ngô Thanh vẻ mặt tức giận, làm sao Tiểu Châu lại nói như vậy hả, đây quả thực
là muốn đả kích mình.

“Ồ, các người đều đẹp trai như nhau.” Tiểu Châu nhìn thoáng bộ dạng Ngô Thanh
như vậy, cười nói.

“Cái gì mà giống nhau, tôi phải hơn một chút chứ.'' Ngô Thanh tiếp tục sữa
chửa lời Tiểu Châu.

“Ngô Thanh, chúng ta cũng tới nhảy với Hà Đào xem các động tác kia như thế
nào, các động tác này trước kia em ở đại học cũng học qua, anh đã học qua
chưa?” Tiểu Châu hỏi Ngô Thanh.

“Gì cơ? Tôi làm sao không biết nhảy? Ngô Thanh tôi lúc ở đại học cũng là một
người phong lưu phi thường,” Ngô Thanh liều mạng vỗ trước ngực mình nói lớn
tiếng.

Kỳ thật, hắn trước kia ở trong đại học không có học qua khiêu vũ, hắn học
khiêu vũ là do sau khi ra trường hắn luyện ở vũ trường. Có điều, hắn sao có
thể ở trước mặt Tiểu Châu nói mình không biết?

“Ngô Thanh, thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá, chúng ta cũng tới nhảy xem sao!”

Tiểu Châu cao hứng nhìn Ngô Thanh kêu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.