Chỉ một lát bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách. Trần Thiên Minh hiểu
Liễu Sinh Lương Tử đã cởi quần áo và bắt đầu tắm rửa.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Trần Thiên Minh thấy tim đập rộn lên. Thân hình của
Liễu Sinh lương Tử quá tuyệt, da trắng như tuyết, nhũ hoa đầy đặn, tiểu đệ của
hắn lại cứng lên. Liễu Sinh Lương Tử giống như một phụ nữ thành thục, mềm mại
như nước, thực sự thoải mái.
''Bây giờ nàng đang kỳ cọ bộ ngực hay đang rửa bãi cỏ sưng đỏ của mình?'' Tần
Thiên Minh thầm nghĩ nếu nàng không phải phụ nữ Mộc Nhật hắn nhất định sẽ vào
giúp nàng tắm rửa.
Một lát sau cửa phòng tắm mở ra, Liễu Sinh Lương Tử đi ra. Nàng vẫn mặc bộ
quần áo lúc trước, mái tóc ướt, hiẻn nhiên nàng vừa gội đầu, trên mái tóc vẫn
còn vương những giọt nước.
'Ngươi tắm rửa xong rồi sao?' Trần Thiên Minh cười nói.
Khi Liễu Sinh Lương Tử tắm rửa xong đi ra dù nàng mặc lại bộ quần áo cũ, nàng
vẫn lộ ra nét quyễn rũ mê người.
Liễu Sinh Lương Tử không trả lời câu hỏi của Trần Thiên Minh, nàng chỉ đứng
dựa vào tường.
Trần Thiên Minh thấy Liễu Sinh Lương Tử không trả lời câu hỏi của hắn vì thế
hắn nói với Liễu Sinh Lương Tử:
'Ngươi cứ ngồi trên giường nghỉ ngơi. Ta ra ngoài xem mầy người đó đã quay về
chưa?'
Trần Thiên Minh đi ra ngoài bảo một huynh đệ đi lên canh chừng Liễu Sinh Lương
Tử không cho nàng ra ngoài còn hắn xuống lầu chờ bọn Lâm Quốc.
Lúc trước hắn nhận được điện thoại của Lâm Quốc nói đã lấy lại được Tây Thi
kính, bọn họ đang trên đường quay về. Trần Thiên Minh đoán bọn họ cũng sắp
quay về tới công ty Bảo Toàn nên hắn xuống dưới chờ. Một lát sau mấy người Lâm
Quốc cùng Điền Cát quay về.
'Đại ca, anh xem đây có đúng là Tây Thi kính không?'
Lâm Quốc móc Tây Thi kính từ trong người ra đưa cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cầm Tây Thi kính, hắn lật mặt sau nhìn thoáng qua hắn nhìn
thấy truyền thần giống hệt Tây Thi, gật đầu nói:
'Đúng. Đây chính là Tây Thi kính'.
Mấy người Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói đúng là Tây Thi kính mới thấy yên
lòng. Sau bao khó nhọc rốt cuộc Tây Thi kính đã quay về. Dù Tây Thi kính là do
Mã Bân đánh mất, mấy người Lâm Quốc vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu khi chưa
tìm được Tây Thi kính.
'Tiểu Kiệt, cậu hãy dẫn Điền Cát lên tầng bốn, tìm một cái giường cho hắn nghỉ
ngơi. Lâm Quốc, ba người các cậu cũng nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh còn phải gọi
điện cho sư huynh'
Trần Thiên Minh nói với mấy người Ngô Tổ Kiệt.
'Được. Vậy bọn em lên lầu' Bọn Lâm Quốc gật đầu rồi cùng nhau lên trên lầu.
Trần Thiên Minh lấy di dộng gọi cho Chung Hướng Lượng:
'Sư huynh, em là Thiên Minh, em đã tìm được Tây Thi kính' Trần Thiên Minh vui
vẻ nói.
'Tốt quá, Thiên Minh, em thật sự có bản lĩnh, làm cho bọn chúng phải thú nhận'
Chung Hướng Lượng vui mừng nói khi nghe Trần Thiên Minh nói đã tìm thấy Tây
Thi kính.
'Ha, ha. Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn thôi. Sư huynh, em phát hiện trong ba
đại gia tộc của Mộc Nhật, Liễu Sinh gia tộc có vấn đề với Mộc Nhật Thiên
Vương. Em nghĩ thế này…'
Trần Thiên Minh thì thào nói với Chung Hướng Lượng dự định của hắn.
'Ai, Thiên Minh, suy nghĩ của em rất táo bạo, nhưng vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng dây là ý kiến rất hay. Nếu thành công sẽ là một hỉ sự của đất
nước chúng ta' Chung Hướng Lượng cười nói.
'Thế nhưng không biết sau này biện pháp này có thể sử dung hay không?’ Trần
Thiên Minh nói.
'Thiên Minh, kỳ thật một số chuyện không thể gượng ép được. Nếu có vận
may thì dù khó như nào cũng giải quyết được' Chung Hướng Lượng nói.
Trần Thiên Minh nói: 'Sư huynh, bây giờ em mang Tây Thi kính trả lại Mã Bân'.
'Được. Nhưng lần này phải cẩn thận một chút. Không được lại để người khác cướp
mất' Chung Hướng Lượng nói.