Lưu Manh Lão Sư

Chương 378: Ngươi nhìn cái gì đó.


Trần Thiên Minh trở lại vị trí của mình, thầm hỏi. Từ trận đánh ngày hôm nay,
hắn cảm thấy sử dụng ám khí là một điều rất trọng yếu. Như hôm nay nếu như
không nhờ người bịt mặt Phi Đao cứu Tiểu Tô, hẳn là Tiểu Tô giờ đây đã mất
mạng. Xem ra, ám khí vẫn rất hữu dụng.

Trước kia mình cũng đã từng dùng qua ám khí. Lần đó đánh nhau tại Thiên Tinh
bang, bởi vì bọn Thiên Tinh có súng, mình đã lợi dụng đinh sắt trong tay làm
cho bọn chúng không thể tới gần.

Xem ra, sau này mình nên dùng nhiều ám khí mới có lợi. Hôm nay mình dùng ám
khí trong tay Thượng Nhẫn kia giết chết một Ninja, nếu như hôm nay mình có ám
khí trong tay thì hẳn là có thể giúp được bọn Lâm Quốc một phần nào.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm thấy ngày mai nên mua một ít đinh sắt cất
trong người. Bởi vì từ khi võ công của hắn đã đề cao hơn rất nhiều, đã cảm
thấy không cần dùng tới những vũ khí phụ trợ, cho nên một mực vẫn không sử
dụng.

Giờ đây, hắn phát hiện võ công của mình võ công của mình tuy cao, nhưng mà
người của địch nhân lại nhiều, thường xuyên dùng luân xa chiến để đối phó với
mình, thường thường không chiếu cố được cho bọn Lâm Quốc, chứ đừng nói tới
việc bảo vệ Tây Thi kính.

Như hôm nay, Thượng Nhẫn kia dùng phi tiêu có thể làm cho nó sau khi rời tay
thì lượn vòng qua lại, hơn nữa dường như có ý thức mà đuổi đánh mình, ám khí
làm sao có thể điều khiển như vậy? Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.

Thế là, hắn lấy ra một đồng tiền xu từ trong túi áo, thử phóng ra ngoài.

Nhưng đồng tiền xu kia sau khi bị Trần Thiên Minh ném ra, liền rơi trên mặt
đất, không giống với động tác Thượng Nhẫn kia đã thể hiện: Sau khi phóng ra
thì có thể tự quay về, hoặc là ở giữ không trung bay qua bay lại.

Thật ra, Trần Thiên Minh không biết tuy phi tiêu dựa vào nội lực để khống chế,
nhưng điều quan trọng vẫn là nhờ nó có góc, có thể khống chế nó lượn vòng qua
lại. Hiện giờ Trần Thiên Minh dùng tiền xu hình tròn, muốn làm cho bay qua bay
lại thì làm sao có thể dễ dàng như vậy?

Nhưng mà, Trần Thiên Minh vẫn không phục, hắn đi đến bên kia nhặt đồng xu trở
về yên lặng suy nghĩ. Giống như diều giấy, nếu có một sợi dây thì dù nó đi xa
đến đâu, cũng có thể kéo nó trở lại. Mình làm sao để cho ám khí cũng giống như
có một cái dây ném xong thì lại kéo trở về?

Trần Thiên Minh nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên linh cơ chớp động, nếu như mình
dùng hai đạo chân khí bất đồng, một đạo chân khí khống chế tiền xu đánh ra,
một đạo chân khí khống chế tiền xu trở về, có thể được không?

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng vận khởi thiên khí cùng địa khí.

Hắn chuẩn bị dùng thiên khí để phóng tiền xu ra còn địa khí phụ trách thu hồi
tiền xu. Thế là, Trần Thiên Minh liền dùng thiên khí ném tiền xu ra ngoài, khi
tiền xu tới giữa không trung. Trần Thiên Minh đột nhiên đình chỉ thiên khí,
lại dùng địa khí thu hồi tiền xu. Tiền xu từ từ bay trở lại, trong nội tâm
Trần Thiên Minh vô cùng vui mừng.

Trần Thiên Minh hiểu rằng, đây chỉ là thao tác đầu tiên của mình, chân khí vận
dụng còn chưa thuần thục. Chỉ cần mình luyện tập nhiều hơn nhất định có thể dễ
dàng khống chế tiền xu.

Thế là Trần Thiên Minh tiếp tục luyện tập. Dần dần tiền xu dưới sự khống chế
của chân khí đã có thể trở lại như gió, hơn nữa đánh thu rất tự nhiên. Chỉ cần
Trần Thiên Minh gia tăng thêm chân khí, nhất định có thể đả thương người.

Sau khi đã dùng đồng xu luyện tập thuần thục, Trần Thiên Minh liền đem thu
đồng tiền trở về, sau đó luyện tập đề cao Hương Ba công của bản thân. Mỗi lần
đều gặp phải rất nhiều địch nhân, cho nên hắn muốn gấp rút đề cao công lực.

Ài, bao giờ mình mới có thể luyện Hương Ba công tới tầng thứ chín? Trần Thiên
Minh âm thầm thở dài một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Mã Bân đã chạy tới phòng triển lãm.

“Trần tiên sinh, nghe nói tối hôm qua ở đây xảy ra chuyện?”

Mã Bân thở không ra hơi, vừa lau mồ hôi vừa hổn hển hỏi.

Trần Thiên Minh thật sự là không thể tưởng được mập như hắn làm sao mà chạy bộ
tới đây? Phỏng chừng là hắn vừa mới xuống xe rồi chạy tới đây.

“Đúng vậy, đã xảy ra chuyện, bên kia chết 24 tên, bên chúng ta chết hai cảnh
sát, một huynh đệ bị thương”. Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, gật đầu

nói.

Tối hôm qua, huynh đệ ở bệnh viện đã gọi điện cho hắn, nói với Trần Thiên Minh
rằng:

'' Tuy Tiểu Tô không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng còn phải ở lại bệnh viện
một thời gian, hăn nữa sau lưng có khả năng để lại một vết sẹo.

Nghĩ tới những con chó nước Nhật kia, Trần Thiên Minh tức giận vô cùng.

Mịa, để cho bọn nó thoát hai tên, phải làm cỏ sạch bọn chúng xem như để báo
thù cho Tiểu Tô. Nếu như lần sau bọn chó đó còn gặp phải mình, nhất định sẽ
giết chết chúng. Trần Thiên Minh oán hận nghĩ.

“Cái gì? Chết nhiều người như vậy?” Mã Bân sợ hãi.

“Trời ạ, những cảnh sát kia thật là vô dụng, nếu như không có các anh tôi thật
sự không biết phải làm sao?” Mã Bân nịnh nọt Trần Thiên Minh,

Giờ đây Trần Thiên Minh thật giống như là ông lớn của hắn.

“Mã Bân, không nên nói như vậy, ông là kẻ có tiền, tốt nhất là bù đắp cho gia
quyến hai cảnh sát đã chết một khoản tiền, dù sao bọn họ cũng rất bất hạnh đều
vì Tây Thi kính của anh mà chết, anh nói đúng không?” Trần Thiên Minh nói với
Mã Bân.

Nếu như không phải bởi vì Tây Thi kính, những cảnh sát này cũng sẽ không chết.

“Đúng! Đúng! Trần tiên sinh nói đúng, tôi sẽ cho người nhà của họ một ít
tiền”.

Mã Bân nghe Trần Thiên Minh nói như vậy. Vội vàng đáp ứng.

“Trần tiên sinh, hôm nay là ngày thứ chín, tầm sáu giờ chiều tôi sẽ dùng trực
thăng chuyên dụng của tôi đem Tây Thi kính đi, anh nhất định phải giúp tôi
trông coi Tây Thi kính cho tốt nha”.

Trần Thiên Minh cười cười, nói: “Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, dù mất mạng
chúng tôi cũng phải bảo vệ cho được Tây Thi kính, người còn kính

còn”.

Nói xong, Trần Thiên Minh không cười, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ kiên
định, một bộ dáng chắc chắn sẽ không để kẻ nào đạt được mục đích.

Mã Bân cao hứng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Trần tiên sinh, tôi
nghe thủ hạ kể lại có phải anh có hai huynh đệ bị thương phải nhập viện rồi?”

“Đúng vậy, hai huynh đệ bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện, đặc biệt người tối
hôm qua bị thương rất nặng”. Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói.

“Như vậy đi, tất cả phí tổn ở bệnh viện của huynh đệ anh tôi trả hết, hơn nữa
sau khi xong việc tôi sẽ thưởng cho riêng cho hai người đó một vạn đồng, để bù
đắp những khổ cực cho bọn họ”.

Mã Bân thấy mấy người Trần Thiên Minh liều mạng bảo vệ an toàn cho Tây Thi
kính, hắn vô cùng cảm động. Cho nên, hắn cũng không quan tâm đến chút tiền
này, chỉ cần có thể bảo vệ tốt Tây Thi kính là được.

Mấy ngày nay, đã có một số người mua liên lạc với hắn, hơn nữa giá tiền không
tồi. Ha ha, phỏng chừng hắn sắp đại phát tài rồi.

“Tôi thay mặt bọn họ cảm ơn ông, Mã đổng”.

Trần Thiên Minh nghe Mã Bân đối với bọn Tiểu Tô như vậy, trong nội tâm cũng có
phần vừa lòng, tuy chút tiền này đối với bọn họ không tính là cái gì, nhưng
như vậy đối với bọn Tiểu Tô cũng là một câu trả lời thỏa đáng, tất cả mọi
người đều đang mạo hiểm tới tính mạng.

“Ha ha, không có gì, không có gì. Vì Tây Thi kính, các anh đã phải vất vả
rồi”. Mã Bân lớn tiếng cười.

Lúc này, Dương Quế Nguyệt từ bên ngoài bước vào. Nàng vừa tiến đến đã

nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng Mã Bân đang nói chuyện, thế là nàng tiến tới.

“Mã đổng, buổi sáng tốt lành”.

Dương Quế Nguyệt cố ý không nhìn Trần Thiên Minh, mà nhìn Mã Bân vừa cười vừa
nói.

Mã Bân thấy cô gái cảnh sát xinh đẹp này không để ý tới Trần Thiên Minh mà nói
chuyện với mình, hắn có phần “được yêu mà kinh sợ”.

Mã Bân vội vàng cười lấy lòng với Dương Quế Nguyệt:

“Dương đội trưởng, chào cô, cô đã ăn điểm tâm chưa? Nếu như chưa, tôi mời cô
đi ăn ở khác sạn”.

Nói xong Mã Bân lén lút liếc nhìn đôi bánh bao đầy đặn của Dương Quế Nguyệt.

Mịa, xem ra tên sắc lang Mã Bân từ nhỏ bú sữa mẹ mà lớn lên, vừa nhìn thấy nơi
đó của nữ nhân là hai mắt lại sáng lên, giống như chưa bao giờ nhìn thấy cái
đó vậy. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.

“Không cần, tôi đã ăn sáng rồi”. Dương Quế Nguyệt khoát tay, nói.

Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh không để ý tới mình, nhưng mà nàng lại
có lời cần nói với Trần Thiên Minh. Thế là nàng đành phải quay đầu

trừng nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt trừng mắt nhìn mình, hắn cũng không cam
lòng yếu thế mà trừng lại. Mịa, ai sợ ai chứ? Dù sao cũng chỉ

là mắt đấu mắt, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

“Trần Thiên Minh, anh nhìn tôi làm gì?” Dương Quế Nguyệt trợn trừng mắt nhìn
Trần Thiên Minh, hung dữ nói.

“Nếu như cô không nhìn tôi, thì làm sao biết tôi đang nhìn cô chứ? Hơn nữa cô
bảo tôi nhìn cô, sao cô không dùng Tây Thi kính soi lại khuôn mặt của mình xem
“xinh đẹp” tới mức nào, rồi hãy nói xem là có đáng để tôi nhìn không, ha ha
thật là không biết xấu hổ”.

Trần Thiên Minh cũng phát hỏa, cảnh sát là có thể bắt nạt người khác sao? Rõ
ràng là là nàng ta nhìn mình trước, sao lại bảo là mình nhìn nàng chứ?

“Hừ!” Dương Quế Nguyệt tức giận đến mức không nói ra lời.

“Này, ‘hung nữ’, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, thân phận của những
người đêm qua đã xác nhận được chưa? Có phải là Ninja của Mộc

Nhật quốc?” Trần Thiên Minh hỏi Dương Quế Nguyệt.

Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh hỏi chuyện mình đang muốn nói.

Thế là nàng cũng không tiếp tục tranh cãi cùng Trần Thiên Minh nữa nghiêm túc
nói:

“Đúng vậy, những người kia đều là Ninja của Mộc Nhật quốc. Nhưng mà, chúng ta
không có cách nào xác nhận thân phận của bọn chúng, bởi vì vừa rồi chúng tôi
đã kiểm tra tư liệu về bọn họ, nhưng mà không có thông tin nào cho thấy bọn họ
xuất nhập cảnh, cũng không có người nào tới nhận bọn họ. Giờ đây thành phố M
có tập đoàn Liễu Sinh của Mộc Nhật quốc cùng với tập đoàn Satou, nhưng chúng
tôi hỏi bọn họ, bọn họ nói tùy tùng cùng nhân viên của bọn họ không thiếu một
ai, nói rằng không hề biết những người này”.

Trần Thiên Minh vuốt cằm một lúc, nói: “Nói như vậy. Những kẻ Mộc Nhật

quốc ngậm bồ hòn làm ngọt, chết cũng không thừa nhận những người này”.

“Dù sao giờ đây bọn họ không thừa nhận, mà thân phận của những người này thân
phận của những người này lại không rõ ràng, chúng tôi cũng không có cách nào
chứng thật họ là ai. Giống như là mấy người đã chết lần trước, không tìm được
tư liệu về bọn họ”. Dương Quế Nguyệt thở dài một hơi, nói.

“Nhưng mà, tôi hôm qua chúng chết hơn hai mươi mấy người, trong lòng nhất định
là nhức nhối vô cùng,…. tất cả để là cao thủ đó, so với những người tới đêm
hôm đó thì lợi hại hơn nhiều”. Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Xem ra, thủ hạ của những người kia đã tổn thất nhiều như vậy, hẳn là sẽ không
dám tới nữa, tới đây cũng chịu chết mà thôi.

“Đáng tiếc, đêm qua tôi không ở đây, nếu không hai đồng sự cũng không

hi sinh một cách oan uổng”. Dương Quế Nguyệt thương tâm nói.

Trần Thiên Minh nói: “Cô ra lệnh cho cảnh sát đêm hôm nay đừng tới đây trực
ban, đến đây cũng không có tác dụng gì, dù sao hiện tại ở trong này xảy ra
nhiều sự tình như vậy, trộm cắp bình thường cũng không dám tới đây, đồng sự
của các cô ở trong này ngược lại có thể nguy hiểm tới tính mạng”.

Dương Quế Nguyệt gật gật đầu, nói: “Được, tôi sẽ bảo bọn họ tối hôm nay không
cần tới đây”.

Mã Bân ở bên cạnh nghe Dương Quế Nguyệt cùng Trần Thiên Minh nói chuyện, trong
lòng rất khẩn trương. Nếu như, giờ đây không phải là có Trần Thiên Minh giúp
hắn, thì hắn thật muốn đem Tây Thi kính chạy trốn:

“Trần tiên sinh, tối hôm nay là buổi tối cuối cùng, các anh có phải là nên gọi
thêm nhân thủ tới đây hỗ trợ bảo vệ Tây Thi kính hay không?”

Trần Thiên Minh cười cười, nói với Mã Bân:

“Mã đổng, không cần, giờ đây hai nhóm địch thủ tương đối mạnh đã bị chúng tôi
đánh cho thảm bại, phỏng chừng bọn họ không dám tới nữa đâu. Lại nói tuy có
hai huynh đệ của tôi phải nằm viện, nhưng không có điều gì đáng ngại. Ông cứ
yên tâm!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.