Lưu Manh Lão Sư

Chương 297: Chuyện Xưa Phòng Bếp


Trần Thiên Minh thấy đột nhiên Yến kinh hòang kêu lên như vậy, hắn cũng bị
nàng làm cho hoảng hốt, nên vội vàng hỏi: 'Chị, làm sao vậy?' Mắc dù Trần
Thiên Minh cũng bối rối, nhưng mà nơi đó của hắn thì không bối rồi chút nào,
vẫn cứ ngẩng đầu kiêu hùng như trước.

'Em làm hại chị thức ăn bị cháy rồi.' Yến vừa nói vừa vội đi tắt bếp, nhất
thời, trong bếp toàn mùi khét. Hóa ra, vừa rồi Yến còn đang chiên thức ăn, đột
nhiên nàng lại bị Trần Thiên Minh quấy rối, nàng chỉ lo cùng Trần Thiên Minh
nói chuyện, quên cả tắt bếp.

'Chuyện này đâu liên quan tới em hả? Thức ăn cũng đâu phải là em chiên?'

Vẻ mặt Trần Thiên Minh đầy đau khổ nói, ai bảo Yến không tắt bếp trước mà đã
thân thiết với mình chứ? Hơn nữa, ngay cả quần mình còn chưa mặc mà đã vào bếp
rồi, điều này dễ lắm sao?

Yến liếc mắt nhìn qua phía dưới của Trần Thiên Minh một cái, nàng tức

giận nói với hắn: 'Em lớn lên có biết xấu hổ không hả? Nhanh đi mặc quần vào.'
Nói xong, nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn thêm phát nữa.

Lửa tình của Trần Thiên Minh đã bị đốt lên, hắn làm gì còn quan tâm Yến là tức
giận thật hay là giả chứ, 'Chị, em muốn chị mà, cho nên em mới vào tìm chị, em
muốn chị ngay bây giờ.' Nói xong, Trần Thiên Minh lại kéo Yến vào lòng.

'Em…em mau buông ra đi,' Yến cảm nhận được sự ‘cứng rắn’ của Trần Thiên

Minh đang chọc ở sau lưng mình, nàng xấu hổ, nói: 'Thiên Minh, em, em không
phải vừa rồi mới làm chuyện này với Trương Lệ Linh trong phòng khách sao? Thế
nào mà giờ lại đi vào chọc chị chứ?' Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của Trương Lệ
Linh và Trần Thiên Minh trong phòng khách, mặt Yến lại càng thêm đỏ hơn.

'Ồ, hóa ra là chị đã nhìn thấy rồi, chị, chuyện này chị sai rồi, chưa được
người khác đồng ý, vậy mà đã tùy tiện đi coi người ta làm chuyện này, em phải
phạt chị.' Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền bắt đầu bóp bóp hai vú của nàng.

'Em…em mau buông ra đi mà.' Yến vội vàng giãy dụa, nhưng mà, sức lực của nàng
thì làm sao mà giãy ra được, hơn nữa Trần Thiên Minh còn cố ý muốn nàng ngay
trong bếp, cho nên, hắn tất nhiên là không thể để nàng giãy ra được. Hiện giờ,
nàng đã bị Trần Thiên Minh vừa ôm vừa sờ, tình cảnh rất là mập mờ.

'Chị, chị thương em đi mà, chị nhìn này, nó còn chưa có thỏa mãn mà!'

Trần Thiên Minh nói xong, hắn cũng vừa lúc cởi được nịt ngực của nàng ra, sau
đó thì luồn tay vào, trực tiếp ‘bóp thỏ’.

Yến đã có chút xuân tình nhộn nhạo, nay lại bị Trần Thiên Minh làm vậy, nàng
cũng từ chối vài cái cho có, sau đó thì không động nữa, tùy ý để Trần Thiên
Minh làm xằng làm bậy.

Trần Thiên Minh hiện giờ ôm Yến, Yến lại đưa lưng về phía hắn, cho nên hai tay
hắn chỉ việc duỗi ra, hoàn toàn ôm trọn lấy hai vú đầy đặn mê người của nàng.
Tuy là vẫn chăm chỉ ‘bóp thỏ’, nhưng mà hắn cũng không quên thỉnh thoảng sờ sờ
phía dưới của nàng, khiến Yến bắt đầu rên rỉ không thôi.

'A…Thiên…Minh…không…muốn…' Yến nói đứt quãng, Trần Thiên Minh nghịch như vậy
khiến nàng không thể nào nói rõ được, nàng hiện giờ, chỉ cảm thấy hai chân như
nhũn ra, nếu không phải có Trần Thiên Minh ôm nàng, nàng rất có thể đã ngã
ngồi xuống đất rồi.

'Chị, đừng nói gì cả, em hiểu ý chị mà, chị đang bảo em ‘đừng ngừng lại’, chị
muốn mà, cái này em rất hiểu, chị dù không nói ra, em cũng hiểu mà.' Trần
Thiên Minh cố ý nói, phụ nữ chính là như vậy, lúc đầu thì nói không nên, sau
đó lại liều mạng nói muốn.

'Em…' Yến muốn mắng Trần Thiên Minh một câu, nhưng mà tay hắn lại càng thêm
dùng lực trên vú nàng, khoái cảm ở đó khiến nàng muốn mắng cũng không được
nữa.

Trần Thiên Minh đã có chút không chờ được, vì thế hắn không tán tỉnh nàng thêm
nữa, mà trực tiếp mò luôn xuống giữa hai chân nàng, quần lót của Yến không
phải bằng tơ tắm như của Trương Lệ Linh, mà của nàng bằng cotton, tính hút
nước rất mạnh. Mặc dù trên lý thuyết thì nói thế, nhưng mà Trần Thiên Minh sờ
soạng một hồi thấy nó đã không còn có cảm nhận khô như nguyên bản nữa.

'Ư…' Yến nhỏ giọng rên rỉ, hiện giờ, nàng cảm thấy nơi đó đã ướt, bởi vì nàng
cũng Trần Thiên Minh làm chuyện này không ít lần rồi, cho nên, nàng cũng không
quán thẹn thùng, nàng cảm thấy, Trần Thiên Minh là quan trọng nhất trong đời
mình, thế nên, Trần Thiên Minh muốn gì nàng cũng làm theo.

Chẳng qua, Yến nhìn qua phòng bếp một chút, cảm thấy không thích hợp, vì thế,
nàng nói với Trần Thiên Minh: 'Thiên…Thiên Minh, không…không nên ở đây…'

Trần Thiên Minh nhìn qua phòng bếp, vừa cười vừa nói: 'Chị, không sao đâu, chị
không phải vừa rồi còn vội chiên thức ăn sao? Chị giờ có thể chiên thức ăn của
chị, em thì làm việc của em.' Nói xong, Trần Thiên Minh bắt đầu cởi quần áo
của nàng.

'Không muốn mà, Thiên Minh,' Yến nói mấy câu gọi là tượng trưng, hiện giờ,
nàng sao lại không muốn chứ, lửa tình của nàng bị Trần Thiên Minh khơi lên
bừng bừng rồi, nếu như không phát tiết, hậu quả chắc khó mà chịu nổi.

'Chị, chị nhanh lên một chút, nếu không, làm em nghẹn chết mất.' Trần Thiên
Minh mặc kệ tất cả, hắn đẩy áo của Yến lên, sau đó dùng lực kéo quần lót của
nàng xuống, thế giới này đúng là công bằng, tuy là không thể nói công bằng
tuyệt đối, nhưng mà chính mình nơi đó không mặc quần, mà Yến cũng không phải
mặc quần áo, mà là nàng mặc váy, như vậy cũng tính là tương đối công bằng rồi.

'Em đưa chị quần đi mà.' Yến quay đầu lại thì phát hiện Trần Thiên Minh đang
nhìn chằm chằm vào quần lót của mình, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng nói
với Trần Thiên Minh, muốn nhanh chóng lấy lại quần.

'Chị, em thấy chị rất không thành thật, chị xem, quần lót cũng đã ướt đến thế
này rồi, còn nói là không muốn, oa, thơm quá!' Trần Thiên Minh vừa nói vừa đặt
nó lên mũi ngửi một chút, sau đó cảm thán.

'Em…' Yến hiện giờ lại càng thẹn hơn, nàng muốn cướp lấy quần lót về, nhưng mà
Trần Thiên Minh lại không cho nàng cơ hội đó, vì thế nàng chỉ có thể trừng mắt
nhìn Trần Thiên Minh mà thôi.

Trần Thiên Minh cũng mặc kệ, phía dưới cứng quá làm hắn càng ngày càng khó
chịu, vì thế, hắn vắt quần lót của nàng lên vai, rồi lấy tay kéo váy nàng
xuống đến đùi. Sau khi sờ soạng nơi đó của Yến một lúc, cảm thấy đã sẵn sàng
để bắt đầu, chỉ còn thiếu gió đông mà thôi, vì thế, hắn nhanh chóng nhằm chuẩn
vị trí rồi đâm vào.

'Ư…' Yến rên lên một tiếng, không biết là nàng đã hưng phấn hay là cao hứng.

Nghe thấy tiếng kêu của Yến, cũng cảm nhận được bên trong ướt át của nàng,
Trần Thiên Minh không đợi được nữa mà chậm rãi chuyển động. Mới rồi những động
tác của Trương Lệ Linh không làm hắn thỏa mãn, hơn nữa trong bếp, nhưng động
tác cuồng nhiệt của Yến cũng dần làm hắn cảm thấy muốn ra.

Vì vậy, Trần Thiên Minh một tay nhấc chân nào, một tay thì bóp bóp vú nàng,
hơn nữa còn đang dùng lực đâm vào, hắn muốn đem tất cả những ngón nghề vừa rồi
chưa dùng với Trương Lệ Linh, giờ dùng hết với Yến, có hai đống tượng này,
chính hắn cũng không còn quá khổ cực nữa, lúc trước thì lúc nhớ các nàng, lúc
lại muốn giải quyết, M, thật là khổ sở mà!

'Ư…Thiên Minh. Chị muốn…' Dưới công kích mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Yến bắt
đầu nói loạn, mỗi lần Trần Thiên Minh mạnh mẽ đâm vào, đều làm nàng không nhịn
được hô lên. Bây giờ, nàng muốn Trần Thiên Minh đâm vào thật mạnh, hình như
thời gian dài rồi nàng không làm chuyện này với Trần Thiên Minh, nàng rất
muốn, đặc biệt là sau khi xem màn ‘phim heo’ trong phòng khách lại càng làm
nàng khó nhìn được, muốn vô cùng.

'Chị, chị không nên gấp, em sẽ làm chị thỏa mãn mà.' Trần Thiên Minh một bên
cười cười, một bên lại mạnh mẽ đâm nàng.

'Thiên Minh, chị…chị rất hạnh phúc…' Đột nhiên, thân thể của Yến run lên một
cái, sau đó thì mềm nhũn trong lòng hắn, hình như nàng cũng giống như Trương
Lệ Linh vừa rồi, đã đạt tới cao trào, chỉ khác là Trương Lệ Linh thì ngồi, còn
Yến thì đứng, tình hình có chút không giống.

Trần Thiên Minh nghĩ đến muốn ăn cơm, mà thức ăn Yến chiên bị hỏng, dù sao
nàng cũng đang hưng phấn, cho nên, Trần Thiên Minh cũng không làm quá lâu.

Vì thế, hắn hít sâu một hơi, tiến hành chạy nước rút với Yến, mà Trần Thiên
Minh cũng không biết mình cứ nhấp nhô bao nhiêu lần, hình như không tới 500,
chỉ khoảng 300 thì hắn đã đem toàn bộ tinh hoa cùa mình ra bắn vào bên trong
Yến, sau đó thì ôm chặt lấy nàng.

'Được rồi, em nhanh đưa quần áo cho chị đi.' Rốt cục Yến cũng lấy được một
hơi, nhẹ nhàng đẩy Trần Thiên Minh ra, sau đó đỏ mặt nói.

'Chị, trả chị, vậy về nguyên chủ nhé.' Trần Thiên Minh vừa cười vừa đem quần
lót trả lại cho nàng.

Yến hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cướp lại cái quần lót, mặc lại.
Chanửg qua, có thể là vừa rồi ‘làm’ quá cuồng nhiệt, quá mệt mỏi, Yến vừa mới
giơ chân trái lên thì đã như muốn ngã sấp.

Trần Thiên Minh thấy vậy, hắn vội vàng dìu Yến đứng lên, quan tâm hỏi: 'Chị,
chị làm sao vậy?'

'Em còn nói nữa, đền là em làm hại, hại chị đến giờ chân còn mềm nhũn nè.' Yến
có chút tức giận mắng Trần Thiên Minh.

'Vậy để em giúp chị mặc vào đi, dù sao vừa rồi cũng là em cởi mà.' Trần Thiên
Minh vừa nói vừa ngồi chồm hỗm xuống giúp Yến mặc quần lót vào.

'Chị, chị mệt sao? Để em đến giúp chị đi!'

Yến lấy lại bình tĩnh, nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của Trần Thiên Minh, nàng
không khỏi cười hì hì, nói: 'Chị chưa từng thấng người nào không mặc quần
chiên thức ăn, em có thể nói là người đầu tiên đấy.'

'Em…em đi mặc quần trước.' Trần Thiên Minh nhìn lại phía dưới mình, hắn cũng
biết là như vậy thì không tốt, mặc dù đều là người một nhà, nhưng mà người
khác đều mặc quần áo, chỉ có mình là không mặc quần chạy khắp nới, làm vậy
dường như có chút quá xuất chúng.

'Không cần, Thiên Minh, hiện giờ thời tiết nóng như vậy, em cứ thế không phải
mát hơn sao?' Yến nhìn Trần Thiên Minh không mặc quần, cười cười.

Vừa rồi hắn khiêu khích nàng như vậy, hiện giờ nàng phải giếu cợt lại hắn chứ.

'Chị, sao chị có thể nói thế với em? Chị nghĩ là em là tên biến thái à?

Cứ thế này chạy loăng quăng trên đường sao?' Trần Thiên Minh liếc mạt nhìn
Yến, nói.

'Em cũng biết thẹn sao? Vậy vừa rồi ai không mặc quần cứ thế chạy vào bếp hả?'
Yến ra vẻ tức giận nói. Tên oan gia này, vốn là nàng đang làm thức ăn tốt, tự
nhiên lại bị hắn vào làm vậy, cuối cùng thức ăn cũng đen thui, không thể ăn
được.

'Em không phải là do muốn chị sao? Quýnh lên, đến ngay cả quần cũng quên mặc.'
Trần Thiên Minh vội giải thích. Kỳ thật, hắn là không muốn mặc, nếu mặc vào ở
phòng khách, đến phòng bếp lại cởi, vậy thì phiền phức quá!

'Được rồi, không nói với em nữa, em nhanh ra ngoài đi, chị chuẩn bị lại thức
ăn cho mọi người.' Yến vừa nói vừa đến bên vòi nước bắt tay vào làm.

'Được rồi,' Trần Thiên Minh gật đầu, nói. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng bếp,
lúc này mới phát hiện ra Trương Lệ Linh đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.