Lưu Manh Lão Sư

Chương 288: Tôi Nói Hết


Phong Hải Nhai thấy Lâm Quốc chuẩn bị động thủ với mình, hắn vội la lên:

'Đừng…đừng, tôi sẽ nói hết mọi chuyện tôi biết cho mấy người, các người đừng
có giết tôi.' Phong Hải Nhai hiện giờ vô cùng sợ hãi, hắn vừa rồi mạnh miệng
thật nhưng khi nghe thấy có người đã khai, mình trong mắt đám người này đã
không còn giá trị, sắp giết hắn, vì thế hắn vội vàng muốn khai.

Vẻ mặt Lâm Quốc ra vẻ không cần, 'Haha, Phong Hải Nhai, lão đại bọn tao không
phải đã nói có người khai rồi sao, mày đã không còn giá trị lợi dụng rồi, mà
vừa rồi miệng mày không phải rất cứng sao? Ta trước tiên cứ đánh gãy hết răng
của mày đã.' Lâm Quốc hung tợn nói, hiện giờ phòng tuyến tâm lý của Phong Hải
Nhai đã bị bọn họ đánh tan, Lâm Quốc ngược lại giờ không có chút vội vàng nào,
hắn đang chậm rãi chơi đùa với Phong Hải Nhai.

'A Quốc, cũng không thể nói như vậy, có thể là thằng bên kia vừa rồi khai chưa
đủ, cứ để Phong Hải Nhai nói một lần, nếu như giống nhau, vậy thì thằng Phong
Hải Nhai này chú cứ việc ra tay.' Trần Thiên Minh đột nhiên cười nói với Lâm
Quốc.

'Đúng, đúng vậy, vị lão đại này nói quá đúng, tôi vẫn đi theo Thái Đông Phong,
biết rất nhiều chuyện của hắn, tôi nhất định có thể kể nhiều hơn về Thái Đông
Phong.' Phong Hải Nhai nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, dường như hắn thấy
được đường sống, vội vàng nói, chuẩn bị nói hết những gì về chuyện của Thái
Đông Phong, kể cả Thái Đông Phong đã chơi qua bao nhiêu cô gái.

Trần Thiên Minh ra vẻ suy nghĩ một hồi, sau đó nói với Phong Hải Nhai:

'Được rồi, mày kể những chuyện mày biết cho bọn tao, chẳng qua, Phong Hải
Nhai, tao nói cho mày biết, nếy như mày kể rõ ra thì mạng mày còn giữ được,
nhưng nếu nói không nhiều bằng thằng vừa rồi, vậy thì mày đừng mong nhìn thấy
mặt trời ngày mai nữa.

'Tôi biết, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho mấy người.' Phong Hải Nhai liều mạng
gật đầu, hiện giờ, vì muốn giữ mạng, làm gì hắn cũng đồng ý nói.

'A Quốc, anh giờ ra ngoài, chú lát nữa cầm bản cung khai của Phong Hải Nhai
đến cho anh đối chiếu, xem những lời kể của Phong Hải Nhai chi tiết, hay của
thằng kia chi tiết hơn, sau đó rồi hãy quyết định có giết hắn không.' Trần
Thiên Minh vừa nói vừa lắc đầu đi ra ngòai. Xem ra, chuyện này đã sắp có kết
quả, trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Trần Thiên Minh xuống tầng hai xem TV rồi nói chuyện phiếm với đám Tiểu Tô một
lục, Lâm Quốc lúc này đi xuống, mặt vô cùng hưng phấn cầm mấy tờ giấy mà Phong
Hải Nhai vừa khai chạy xuốn, 'Lão đại, Phong Hải Nhai đã khai hết, kế sách của
anh quá tuyệt, buộc hắn nói hết, ngay cả Thái Đông Phong đã làm những chuyện
xấu nhỏ như thế nào cũng nói.'

'Tốt lắm, đừng mừng vội, hiện giờ chú nhanh nói xem thuốc phiện ở đâu, có
những ai gác?' Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc.

'50 kg thuốc phiện này đang được cất dấu trong một kho hàng số 70 ở cạnh hải
cảng, bên trong có mười mấy người canh gác, hôm nay Thái Đông Phong không có ở
đó, hắn đã về huyện J. Chẳng qua, nghe Phong Hải Nhai nói, bên trong số người
gác có một cao thủ võ công, gọi là Lôi Ma, là sư thúc Thái Đông Phong.' Lâm
Quốc nhanh chóng đem thông tin Phong Hải Nhai vừa khai nói ra.

'Lôi Ma?' Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát, đột nhiên hắn nhớ lại trước kia đã
đánh nhau một hồi với Điện Ma và Lang Vương, mà án theo 'Phong Vân Lôi Điện'
mà nói, Lôi Ma này là sư huynh của Điện Ma, cũng không biết công lực của hắn
thế nào, có cao hơn Điện Ma không? Chẳng qua, Trần Thiên Minh nghĩ hắn dù võ
công cao hơn Điện Ma, thì căn bản vẫn đối phó được.

'Đúng vậy, Lôi Ma, hắn là một người võ công lợi hại, còn mười mấy tên khác thì
đơn giản, bọn em có thể đối phó được.' Mặc dù Phong Hải Nhai nói mười mấy
người này là người trong ma môn, nhưng mà đám Lâm Quốc hoàn toàn tự tin đối
phó được, võ công của bọn họ trong thời gian này lại có

tiến bộ.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, sau đó lập tức nói với Lâm Quốc: 'Chú trước
cứ cho người canh giữ Phong Hải Nhai, anh gọi điện cho sư huynh Chung Hướng
Lượng.' Trần Thiên Minh nói xong, hắn lập tức lấy điện thoại gọi cho Chung
Hướng Lượng.

'Sư huynh, tên Phong Hải Nhai kia đã khai rồi, độc phẩm hiện giờ đang ở một
kho hàng số 70 ở hải cảng, có mười tên đang canh ở đó, trong đó có một người
võ công rất lợi hại là Lôi Ma của ma môn.' Trần Thiên Minh nói.

'Quá tốt rồi, Thiên Minh, các em chuẩn bị hành động thế nào?' Chung Hướng
Lượng hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh dừng lại một chút, sau đó nói: 'Việc này không nên chậm trễ,
em nghĩ ngay tối nay nên động thủ, bởi vì để đến lúc chúng phát hiện Phong Hải
Nhai mất tích, em sợ là chúng sẽ chuyển thuốc phiện đi mất.'

'Đúng vậy, càng động thủ sớm càng tốt, chẳng qua, Lôi Ma là sư đệ của chưởng
môn ma môn ma vương, là một trong vài đại cao thủ của ma môn, em có thể đối
phó được không? Có cần tối nay anh đến giúp không?' Chung Hướng Lượng lo lắng
nói, công lực của Lôi Ma hắn biết, so với hắn không kém chút nào, cho nên, hắn
mới sợ Trần Thiên Minh không đối phó được.

'Em hẳn là có thể đối phó, em trước kia cũng đã đánh qua với Điện Ma, cũng
không có gì khó, hơn nữa, sư huynh, nếu anh ra tay, không sợ sẽ vi phạm nguyên
tắc sao?' Trần Thiên Minh nói. Hắn vì nghĩ tới Chung Hướng Lượng là nhân viên
An Toàn Cục, làm gì cũng phải có chứng cứ, vì thế mới không nhờ hắn ra tay.

'Em trước kia đã đánh qua với Điện Ma sao? Em có thể đánh thắng Điện Ma, như
vậy thì không có chuyện gì rồi.' Chung Hướng Lượng nhất thời cảm thấy nóng
lòng, khi hắn nghe đến tên Lôi Ma, cũng quên luôn mất là võ công Trần Thiên
Minh còn cao hơn hắn. 'Chẳng qua, tất cả phải cẩn thận, mặc dù mọi người chiến
đấu vì chính nghĩa, nhưng mà bọn anh sẽ không trợ giúp, bởi vì chưa có chứng
cứ, honư nữa chúng ta cũng không muốn người khác biết mối quan hệ này.'

'Em biết, sư huynh, bọn em không nên nhờ bên anh giúp, bọn em có thể tự ứng
phó, cứ như vậy đi, anh ở đó chờ tin tốt của bọn em đi!' Trần Thiên Minh vừa
cười vừa nói. Buổi tối hôm nay, chính là lúc hắn ra tay.

'Chờ một chút, Thiên Minh, sau khi tìm được đám thuốc phiện đó, mọi người nên
thiêu hủy nó luôn đi.' Chung Hướng Lượng sợ Trần Thiên Minh tắt máy, vì thế
vội nói.

'Thiêu hủy?' Trần Thiên Minh có chút ngốc hỏi.

Chung Hướng Lượng dừng lại một chút, nói: 'Đúng vậy, nếu như bọn em lại mang
số thuốc phiện đó đến cục Công An, ma vươgn nhất định sẽ đến đó cướp, lúc đó
chuyện sẽ càng thêm phức tạp, cho nên, không bằng bọn em cứ thiêu hủy số thuốc
phiện đi, như vậy là xong chuyện, cũng không sợ có ai có chủ ý với đám thuốc
phiện đó, dù sao chúng ta cũng biết là đám thuốc phiện đó không còn, sẽ không
làm hại cho xã hội nữa. Mặt khác, những người có liên quan đền vụ thuốc phiện
này cũng như những tên canh thuốc, theo pháp luật đều đáng tử hình, vì thế mọi
người không cần lưu tình, cứ coi như những sứ giả chính nghĩa phán chúng tử
hình đi!' Chung Hướng Lượng nói rất trang nghiêm, dường như là đang ủy quyền
cho Trần Thiên Minh vậy.

'Em biết rồi, sư huynh, vậy Phong Hải Nhai thì?' Trần Thiên Minh hỏi Chung
Hướng Lượng.

'Hắn cũng giống như bọn kia,' Chung Hướng Lượng nói.

'Bọn em đã đáp ứng là không giết hắn.' Trần Thiên Minh khó xử đáp. Dù sao bọn
họ cũng đã đáp ứng với Phong Hải Nhai, chỉ cần hắn nói ra mọi chuyện thì sẽ
không giết hắn.

'Vậy thì thế này đi, cứ phế hắn đi, sau đó chờ mọi chuyện qua đi thì thả hắn,
lúc đó thì hắn cũng không dám tìm người của ma môn đâu.' Chung Hướng Lượng suy
nghĩ một chút rồi nói.

'Được, mà mặt khác Phong Hải Nhai còn nói ra cả một số tin tức khác, ngày mai
em sẽ kêu A Quốc đưa hắn qua chỗ anh.' Trần Thiên Minh nói xong, thì cũng cúp
máy luôn.

Trần Thiên Minh nói chuyện địên thoại xong, sau đó liền gọi Lâm Quốc lại, 'A
Quốc, chú chuẩn bị một chút, gọi huynh đệ canh giữ Phong Hải Nhai, sau đó,
chú, Ngạn Thanh, Tiểu Tô mang thêm mấy huynh đệ nữa đi đến kho hàng số 70 ở
hải cảng, chúng ta đi đốt thuốc phiện.'

'Hay, lão đại, vừa rồi em đã kêu đám Ngạn Thanh chuẩn bị tốt rồi, tùy lúc đều
có thể xuất phát. Mặt khác, đây là bản đồ em căn cứ theo lời khai của Phong
Hải Nhai vẽ, đây là kho hàng, bọn chúng chia làm ba điểm, Thái Đông Phong cùng
đám thủ hạ ở chỗ này, người của ma môn ở chỗ này, còn lại vài người nữa của ma
môn ở nơi còn lại, mà gian phòng này là nơi ở của Lôi Ma, 50kg thuốc phiện
cũng nằm ở đó.' Lâm Quốc chỉ thằng vào bản đồ rồi nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nhìn một lúc, đầy tán thưởng nói với Lâm Quốc: 'Không tồi, vẽ
rất khá, rất chi tiết, A Quốc, đến lúc đó anh đối phó Lôi Ma, chú cùng Ngạn
Thanh và đám Tiểu Tô đi đối phó với mấy tên ma môn, nếu đánh không lại thì
dùng Tam Hợp Trận đối phó, chờ đến lúc anh đối phó xong Lôi Ma sẽ giúp mọi
người, còn lại mấy huynh đệ khác thì đối phó với người của Thái Đông Phong.'
Trần Thiên Minh bắt đầu an bài kế hoạch tối nay.

'Vậy, em biết rồi, lát nữa em sẽ cho bọn họ xem, sau đó sẽ nói cho bọn họ.'
Lâm Quốc gật đầu, nói.

'Sư huynh vừa rồi còn nói, chúng ta không nên hạ thủ lưu tình với đám người
kia, dù sao đám rác rưởi đó cũng đáng chết.' Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói:
'Đêm nay 11 giờ xuất ohát, kêu mọi người chuẩn bị cho tốt.'

Đến lúc 11 giờ, cả đám Trần Thiên Minh lén lút dùng xe đi. Lần này, tổng cộng
đi 11 người, Trần Thiên Minh, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô cùng với
sau huynh đệ vừa mới luyện võ công không tồi. Bời vì lần này làm một số chuyện
không quang minh chính đại, thế nên bọn họ không mang súng.

Tới gần nơi của địch, Trần Thiên Minh kêu dừng xe, mọi người cùng đi bộ đến
đó. Lần này, trừ 6 huynh đệ đi cùng mang theo đao, đám Trần Thiên Minh và Lâm
Quốc đều không mang vũ khí, bời vì với võ công của đám Lâm Quốc hiện giờ, có
vũ khí hay không cũng như nhau.

Tới cửa kho hàng, Trần Thiên Minh vận công lắng nghe, bên trong có người đang
xem TV, có người thì đang đánh bài, cũng không quá ầm, nếu không vận công căn
bản là không nghe được. Vì vậy, Trần Thiên Minh nháy mắt với Lâm Quốc.

Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh nháy mắt, hắn gật đầu, sau đó đi đến bên một cái
cửa nhỏ của kho hàng, sau đó móc vật gì đó ra. Kho hàng này có hai cánh cửa,
một cái là cửa lớn, chuyên cho sẽ vào vận chuyển hàng hóa, mà một cánh cửa nhỏ
thì không khác gì cửa thường, để người ta ra vào.

Lâm Quốc cầm một thứ gì đó nhọn nhọn chọc vào ổ khóa của cánh cửa nhỏ, thông
thả lắc lắc mấy cái. Đại khái là rất nhanh, cánh cửa đã bị Lâm Quốc mở ra. Có
lần Trần Thiên Minh đã hỏi đùa kỹ năng mở khóa của Lâm Quốc học ở đâu? Là học
trong quân đội, hay là về rồi mới học? Nhưng Lâm Quốc chỉ cười cười, lắc đầu
không chịu nói.

Cánh cửa nhỏ nhẹ nhàng mở ra, Trần Thiên Minh cho 6 huynh đệ đi vào, sau đó là
đám Lâm Quốc, cuối cùng mới đến hắn. Theo như lời nói của Phong Hải Nhai, muốn
đi đến phòng của Lôi Ma thì nhất định phải đi qua hai nơi kia, cũng chính là
nơi của Thái Đông Phong cùng với đám người của ma môn.

Bởi vì hai nơi này cùng với chỗ của Lôi Ma tạo thành hình tam gíac, đám thủ hạ
của Thái Đông Phong ở song song với đám người ma môn, cũng cách không xa, thế
nên mặc kệ ai muốn vào thì trước tiên phải qua hai chỗ này, nếu những kẻ đó
phát hiện rồi báo động, Lôi Ma ở trong cũng sẽ chuẩn bị trước.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.