Lưu Manh Lão Sư

Chương 240: Tăng cường bản thân


Trần Thiên Minh cũng không biết mình đã xem bao lâu, hắn vừa xem vừa hoa chân
múa tay. Trong sách nói về phương pháp đặc thù dùng khí công chữa thương, nói
rất chi tiết, nhưng nét chữ trong chú giải lại khác, chắc cóngười nào đó đã
thêm vào.

Chú giải là của lớp tiền bối sau này để lại cho hậu bối. Có chú giải, Trần
Thiên Minh thấy dễ hiểu hơn rất nhiều, hơn nữa chính mình cũng ngộ ra rất
nhiều. Nguyên lý chữa thương cùng bảo hộ bản thân cũng giống nhau, căn cứ vào
huyệt đạo, dùng chân khí trợ giúp thân thể, như vậy đối với việc luyện công
của Trần Thiên Minh về sau có lợi ích rất lớn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lổ nhỏ cạnh cửa, đã thấy có một phần thức ăn mới, chắc
bây giờ là giờ ăn trưa. Trần Thiên Minh vỗ bụng mình, đã thấy đói, vì thế hắn
lấy phần ăn kia tiếp tục chén. Hiện tại tâm tư hắn đều nghĩ về chuyện chữa
thương, nên không chú ý đồ ăn ngon hay không, có thịt không?

Ăn xong, Trần Thiên Minh lại cầm lấy cuốn sách dạy chữa thương lên xem tiếp.
Hiện tại, hắn vừa vận khí vừa bắt chước trong sách để chương cho người khác,
dùng chân khí đưa vào các huyệt vị, trên lòng bàn tay hắn đã có dòng khí lưu
động, hắn vung tay lên đã có kình phong.

Trần Thiên Minh vỗ vài chưởng vào tường, ' binh binh' vài tiếng. Tuy hắnkhông
dùng nhiều chân khí, nhưng vách đá cũng nổ lớn. Xem ra võ công mình lại tiến
bộ. Trần Thiên Minh trong lòng mừng thầm, trong này bế quan cũng có lợi ấy
chứ. Chính mình bây giờ không lo lắng gì, nên mới chuyên tâm luyện công.

Kỳ thật, Trí Hải muốn Trần Thiên Minh bế quan, là có ý của hắn, lúc hắn gặp
Trần Thiên Minh, hắn thấy Trần Thiên Minh chưa thực sự học võ công, nên hắn
mới để Trần Thiên Minh có cơ hội được tĩnh tâm mà nghiên cứu võ công, nâng cao
võ học. Trần Thiên Minh không có việc gì làm lại bắt đầu luyện Hương Ba Công,
từ sau khi xem sách chữa thương kia, hắn cũng đã lí giải nhất định về bản thân
mình, cho nên khí từ đan điền đều có thể theo ý muốn hắn, lúc chạy tới nơi
này, lúc chạy đến nơi khác, cuối cùng mạnh mẽ chạy khắp bộ vị trên cơ thể.

Hiện tại, Trần Thiên Minh thấy thân thể tràn ngập chân khí, cho dù bị người
tập kích, nếu công lực không quá cao, thì sẽ bị chân khí của hắn hất văng ra.
Chân khí này, dân luyện võ, gọi là chân khí hộ thể, chỉ tạiTrần Thiên Minh
không biết mà thôi. Trong Huyền Môn muốn luyện được chân khí loại này ít nhất
cũng mất mấy chục năm. Nhưng Trần Thiên Minh thì khác, do thân thể đặc thù của
hắn.

Trần Thiên Minh cảm giác cả thân thể đều là chân khí, nảy sinh một lực lượng
phi thường cường đai, hắn nhìn vào ghế dựa, vung tay lên, chiếc ghế liền bay
lên trong trung, đứng yên.

Sau đó, Trần Thiên Minh vung tay phải lên, ghế bay qua phải, vung tay trái
lên, ghế lại bay qua trái. Chiếc ghế dựa có chân khí Trần Thiên Minh duy trì
như có sinh mệnh, trong không trung lúc bay chỗ này, lúc bay chỗ khác: 'Chơi
cũng vui, giờ không ai chơi cùng thì mình chơi với ghế dựa này vậy.' Trần
Thiên Minh nói xong lại tiếp tục đùa với cái ghế.

Trần Thiên Minh chơi với ghế xong, lại cầm một cuốn sách về mạch vị lên xem.
Đây là sach nói về vị trí các kinh mạch trên cơ thể, Trần Thiên Minh lại chăm
chú xem.

'Ứm, thì ra là nguyên lý thế này.' Trần Thiên Minh xem xong cười nói. Hắn xem
các mạch vị một lúc sau, rốt cục biết, trước kia mình giúp bọn Lâm Quốc bọn họ
đả thông kinh mạch thật buồn cười. Hên thiệt, lúc đó đánh búa xua, may mà
không xảy ra việc gì, như trong sách viết, mỗi kinh mạch huyệt vị đều có một
tác dụng, khi tác động vào thì sẽ có tác dụng,và khi tác động vào đó thì cũng
có thể cải tạo thân thể.

Đả thông kinh mạch, chính là như vậy. Nếu sau khi kinh mạch đều được đả thông,
tốc độ luyện võ sẽ tăng rất nhiều. Đối với võ công về sau sẽ có rất nhiều hữu
ích, như theo lời đại bá, là làm ít mà ăn nhìu. Tất nhiên,chuyện đả thông kinh
mạch này không phải người bình thường có thể làm được, phải là cao thủ võ công
cao cường.

Bởi vì việc đả thông kinh mạch, phải chọn đúng thời điểm, vừa đả thông kinh
mạch nhưng cũng không được làm tổn thương kinh mạch, cái này cần phải có trình
độ cao siêu. Cho nên, người luyện võ bình thường, cũng không dám giúp đệ tử
mình đả thông kinh mạch, tình nguyện để công lực vì hắn mà công lực mình bị
đánh tan.

Nhìn thấy sách như vậy, Trần Thiên Minh lại chăm chú nghiên cứu. Hiện nay công
lực hắn đã rất mạnh, giúp người khác đả thông kinh mạch là không vấn đề, cái
hắn thiếu, đó chính là kỹ thuật. Cho nên hắn càng xem càng say sưa, càng không
muốn buông sách ra.

Đến tối, Trần Thiên Minh chong đèn, bắt đầu lấy cuốn sách dạy kinh mạch ra
xem. Khi hắn lật tới trang cuối cùng thì lại không biết làm gì nữa.

'Hầy, giờ biết làm gì nữa đây, hay là luyện công, càng luyện nhiều công lực sẽ
càng mạnh.' Trần Thiên Minh lầm bầm nói. Vì thế hắn vung cưởng vào ngọn đèn,
chưởng phong làm tắt lửa. Nhớ lúc trước mình đánh một chưởng vào thân cây,
thân cây không xi nhê gì, hiện tại đã có phản ứng. Đáng tiếc trong này không
có cây, nếu không, hắn lập tức thử vài cái, xem có đánh gẫy được cây nào
không.

Trần Thiên Minh lại thấy bây giờ giống lúc học Hương Ba Công, chẳng phân biệt
được ngày hay đêm nữa. Trước kia, đại bá ép hắn liều mạng luyện công, không
cho hắn nghỉ ngơi. Hiện tại, còn ở đây những bảy ngày, không có việc gì làm,
chi bằng luyện công một chút. Luyện ít nhiều gì cũng có lợi. Khi hắn luyện
xong, hắn cũng không biết rốt cục mình luyện bao lâu, hắn chỉ biết khí ở đan
điền so với lúc mới vào thạch thất thì mạnh hơn nhiều lắm. Hiện tại hắn cảm
giác mình như một cái máy phát công.

Trần Thiên Minh đứng lên, đi đến đại sảnh, phát hiện trời vẫn còn tối, chỉ có
điều, trước kia phải dùng đèn mới thấy, bây giờ hình như hắn đã nhìn xuyên
đêm.

Đột nhiên, hắn phát hiện, trên lổ nhỏ cạnh cửa đá đã có một phần thức ăn. 'Ý,
kì lạ, sao lại có thêm môt phần đồ ăn, không phải buổi tối ta đãăn rồi sao?
Chẳng lẽ lại có người đưa thêm một phần?' Trần Thiên Minh vuốt đầu tự hỏi.

'Óc óc.' bụng Trần Thiên Minh lại sôi lên, hắn phát hiện bây giờ mình rất đói.
'Úi, hiểu rồi, thì ra là tối ngày hôm sau rồi, mình bất tri bất giác đã luyện
Hương Ba Công một ngày rồi, hèn gì đói như vậy.' nghĩ vậy hắn vôi vàng cầm
phần thức ăn lên ăn ngấu nghiến.

Trần Thiên Minh lại đi xem sách, trong đó có một cuốn sách Huyền học hấp dẫn
hắn. Hắn mở ra thấy đây giống như là sách dạy võ công lại dừng như đây là một
quyển kinh, hắn lại đọc bên trong, đặc biệt có câu làm hắn chú ý: 'Kiên khả
không tồi, nhu khả khắc cương, cao mà không kiêu, ẩn nhi bất lộ, học vô chỉ
cảnh.'(Cứng cáp không tệ, nhu có thể khắc cương, cao mà không kiêu, ẩn không
bại lộ, học không có cảnh giới)

Lật vài trang sau, Trần Thiên Minh cũng hiểu ra, đại ý là nói ngàn vạn lần
không nên kiêu ngạo, cũng không nên quá biểu hiện khả năng của mình,võ học là
không có giới hạn. Mấy lời này, trước kia hắn là học sinh đã nghe qua, đều có
nội dung là cố gắng học. Nhưng trước đó là câu: 'Kiên khả không tồi, nhu khả
khắc cương' là ý gì? Hình như đã nghe Trí Hải sư huynh nói qua.

'Lời của Trí Hải sư huynh?' Trần Thiên Minh trong lòng lại kinh hỉ, lần trước,
Trí Hải sư huynh không phải nói cho mình ít lời, mình hiểu được phần đầu, đã
có thể thoát khỏi tay hắn. Nhưng phần sau thì lại không hiểu.

Chẳng lẽ đây là khẩu quyết võ công? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại nhớ kỹ lại
mấy câu đó 'Kiên khả không tồi?' Trần Thiên Minh nhìn lên thạch bích, linh cơ
vừa động, mấy cái này đều làm bằng đá, có thể xem như kiên khả không tồi,
nhưng thế nào mới là nhu khả khắc cương chứ?

Đột nhiên, Trần Thiên Minh thấy có dòng chú giải phía dưới,' Nếu mượn lực, nhu
có thể khắc cương' Trần Thiên Minh giơ tay phả lên, đánh mạnh vào tay trái.
Tay trái nhẹ nhàng tiếp lấy tay phải, lực đạo cường cường đại của tay phải hầu
như biến mất.

'Ta hiểu rồi, thì ra là vậy. Tuy thế công cường đại, chỉ cần ngươi lấy sự mềm
mại tiếp lấy thế công đó, là có thể chế trụ.' Trần Thiên Minh hiện tại đã rõ
ràng rất nhiều. Trần Thiên Minh lại có hứng đọc quyển Huyền Học kia. Trong
sách Trần Thiên Minh học được rất nhiều về đối pháp khi lâm trận, còn có một
ít phương pháp luyện công, làm hắn cao hứng. Xem ra mấy ngày nay chơi thật đã.

Càng cố gắng luyện công, hắn cảm thấy tinh lực ngày càng sung mãn, như bây giờ
hắn đã không cần ngủ, cho nên đã bao ngày qua hắn cũng không biết, hắn càng
luyện càng có hứng thú, cảm thấy võ công mình ngày càng mạnh.

Hiện tại, cổ nhiệt lưu trong máu huyết hoàng kiến, không giống như trước kia,
phải kích thích phía dưới mới có thể xuất hiện, bây giờ chỉ cần luyện công cổ
nhiệt lưu kia liền xuất hiện, sau đó cùng Hương Ba Công lưu chuyển, bọn chúng
như một đôi tình nhân cùng quấn lấy nhau lưu chuyển trong thân thể Trần Thiên
Minh.

Trần Thiên Minh phát hiện việc này, mừng như điên. Cổ nhiệt lưu của huyết
hoàng kiến, là một loại khí vô cùng cường đại, như là dùng không bao giờ hết.
Như hiện tại, lúc hắn luyện Hương Ba Công, cổ nhiệt lưu lại xuất hiện, cùng
hương ba công lưu chuyển, giống như dung nhập vĩnh viễn cùng chân khí của
Hương Ba Công.

Trần Thiên Minh biết rõ rằng, như thế này, đối với võ công hắn cực kỹ hữu ích.
Chỉ cần hắn điều khiển được cổ nhiệt lưu kia, giống như chân khí dùng không
hết. Tình huống này, dù có hơn hai mươi người đẹp, hắn cũng làm cho quần áo
ướt của các nàng toàn bộ khô sạch, và tuyệt đối sẽ không quá ba phút.

Vì thế, Trần Thiên Minh mừng như điên lại tiếp tục luyện Hương Ba Công, dù
sao, giờ hắn cũng không thấy đói, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình là sức mạnh,
một loại địa cầu có thể làm sức mạnh hắn tăng lên. Đây chính y như lời Trí Hải
sư huynh nói: 'Lấy vật mượn vật, lấy khí mượn khí'! Trần Thiên Minh trong lòng
thầm nghĩ.

Đột nhiên Trần Thiên Minh ngẩn ngơ. Vì hiện tại, nơi hắn ngồi luyện công,
giống như có một lực, lại như một loại khí, như muốn ẩn trong thânthể hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.