Lưu Manh Lão Sư

Chương 234: Em không sao


'Chúng tôi không làm trái quy định, chúng ta dù cho có bắt được dã vị, cũng là
ăn ở bên ngoài.' Lâm Quốc thấy Trí Thâm nói bọn họ như vậy, hắn vội giải
thích.Chuyện này, sáng nay Trần Thiên Minh đã nói cho bọn họ rồi.

Trí Hải nghe thấy Lâm Quốc nói như vậy, gật đầu, nói: 'Nếu như bọn họ không ăn
ở trong Huyền Môn, như vậy không tính là phạm quy.'

'Chưởng môn sư huynh, bọn họ lúc trước không phải là ăn thịt trong Huyền Môn
sao? Hiện giờ bắt được bọn họ, bọn họ tất nhiên là nói như vậy rồi, nếu chúng
ta không biết, bọn họ chắc chắn là lén lút trờ về ăn.' Trí Thâm không tin lời
Lâm Quốc nói.

'A Quốc, ta hỏi ngươi, các ngươi đi bắt dã vị sao?' Trí Hải hỏi Lâm Quốc.

'Đúng vậy, mấy người chúng tôi cùng đi.' Lâm Quốc gật đầu, nói.

'Vậy ngươi lúc đó có ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh không?' Trí Hải tiếp
tục nói.

'Không phải, vì để thuận tiện, chúng tôi chia người làm 3 tổ, tôi cùng cùng
Tiểu Oánh một tổ, Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô một tổ, Minh ca riêng một tổ.' Lâm
Quốc lắc đầu, nói.

Vì thế, Trí Hải lại để Ngả Tiểu Ny nói lại tình hình một lần.

'Tiểu Ny, ta hỏi ngươi, ngươi lựa chọn cái chỗ kia, có phải là tùy tiện chọn
không?'

Trí Hải vốn không muốn hỏi rất nhiều, nhưng dù sao thì Tiểu Ny cũng là nữ hài
tử, nhưng vì sự trong sạch của Trần Thiên Minh, hắn muốn hỏi chuyện này rõ
ràng, vì thế Trí Hải mới hỏi Ngả Tiểu Ny.

'Đúng vậy, con lúc ấy vội quá, vì thế tùy tiểu tìm một chỗ.' Ngả Tiểu Ny nói.

'Nếu nói như vậy, Thiên Minh lúc đầu không biết ngươi ở đó, mà khi ngươi vào
bụi cỏ trước, cũng không thấy hắn, đúng không?' Trí Hải nói. 'Có thể a, lúc đó
con nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy người, thế nên mới đi vào.' Ngả
Tiểu Ny đỏ mặt nói. 'Lúc ấy Trần Thiên Minh có nói gì?' Trí Hải lại hỏi.

Ngả Tiểu Ny suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: 'Có, hắn lúc đó nói ta rút cục
tìm được ngươi rồi, đây không phải là nói rõ hắn nhìn trộm con sao?' Ngả tiêu
ny hiện giờ, cũng không còn quá thẹn thùng nữa.

'Vậy, đổi vị trí mà nghĩ lại, câu này, có thể xem là Trần Thiên Minh tìm được
con thỏ không?' Trí Hải mỉm cười, nói.

'Cái này…' Ngả Tiểu Ny suy nghĩ một chút, không biết nói như thế nào.

'Chưởng môn sư huynh, anh dường như hiện giờ nói Tiểu Ny sai, hiện đang hỏi
cung nàng sao.' Trí Tĩnh nghe thấy Trí Hải cứ mãi hỏi Tiểu Ny, trong lòng có
chút tức giận.

'Trí Tĩnh, anh không phải đang thẩm vấn Tiểu Ny, anh chỉ muốn hỏi cho rõ ràng,
hiện giờ Thiên Minh còn đang vận công, người biết chuyện chỉ có Tiểu Ny mà
thôi.' Trí Hải nói. 'Tiểu Ny, ta biết là ủy khuất cho ngươi, ngươi là nữ hài
tử mà gặp tình huống như vậy. Nhưng đây là một chuyện hiểu lầm, Thiên Minh
thật sự là tưởng trong bụi cỏ có con thỏ, ngươi nói xem, Thiên Minh bị trừng
phạt như vậy có đáng không?' Trí Hải nhìn thóang qua Trần Thiên Minh đang vận
công, nói với Ngả Tiểu Ny.

'Con….' Ngả Tiểu Ny nhìn Trần Thiên Minh, phát hiện trên quần áo hắn toàn là
máu, nếu như hắn không phải cố ý nhìn trộm nàng, mà đi lầm vào bụi cỏ, vậy thì
trừng phạt này quá nặng rồi. Nghĩ đến đó, Ngả Tiểu Ny khẻ gật đầu với Trí Hải,
đại biểu cho việc có thể.

'Ai…' Trần Thiên Minh nhẹ nhàng rên lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt. Vừa
rồi Trí Hải truyền cho hắn một chút chân khí, rồi lại cho thêm một viên bổ đan
luyện công, hơn nữa hắn còn luyện thêm Hương Ba Công, vì thế hiện giờ cảm thấy
thân thể đã hồi phục như cũ. Loại cảm giác đau đớn mới vừa rồi đã không còn
nữa, cứ như là vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Kỳ thật, Trần Thiên Minh hắn đâu biết rằng, chính thức giúp hắn hồi phục chính
là máu của Huyết Nghĩ Hoàng. Lúc hắn bị đả thương, bởi vì lúc đó hắn không
luyện Hương Ba Công, thế nên máu của Huyết nghĩ hoàng không thể phát huy đến
mức cao nhất việc chưa trị thân thể hắn. Nhưng sau khi Trí Hải truyền cho hắn
một chút chân khí, rồi sau đó hắn lại luyện Hương Ba Công, thân thể hắn mới
khôi phục được như thế.

Chỉ là hắn nhìn thấy Trí Tĩnh cùng Trí Thâm đang nhìn mình chằm chằm, vì thế
không dám nói là thân thể minh đã khỏe hẳn, nếu không, Trí Tĩnh lại tiếp tục
đánh nữa, vậy thì thảm rồi. Bởi vậy, hắn thở dài một tiếng với mọi người, sau
đó làm ra dàng vẻ chình mình vô cùng thống khổ.

'Thiên Minh ca ca, anh thế nào rồi.' Chung Oánh ở bên cạnh thấy Trần Thiên
Minh đã tỉnh lại, cô bé vội vàng ngồi xuống, quan tâm hỏi thăm.

'Anh đỡ chút rồi, chẳng qua là toàn thân vẫn còn rất đau.' Trần Thiên Minh
thấy dáng vẻ Chung Oánh quan tâm đến chính mình như vậy, vì thế bất đắc dĩ đỏ
mặt nói. Bởi vì hắn bị thương, thế nên khuôn mặt có đỏ lên, mọi người cũng cho
là bình thường.

'Thiên Minh, em đem mọi chuyện xảy ra kể lại cho mọi người nghe một chút đi.'
Trí Hải mặc dù quan tâm đến thương thế của Trần Thiên Minh, nhưng thấy nhiều
người đang nhìn như vậy, hắn cũng không quá phận, đành cố gắng xử lý cho xong
việc đã.

Trần Thiên Minh thấy Trí Hải ở đây, trong lòng cũng yên tâm nhiều, vì thế, hắn
lại kể lại mọi chuyện một lần, đương nhiên, chuyện hắn nhìn thấy mông của Ngả
Tiểu Ny đã được khéo léo cắt đi.

'Nói như vậy, em cũng không biết? Vào lầm sao?' Trí Hải hỏi Trần Thiên Minh.

'Đúng vậy, em cam đoan, em biết thì sao dám vào chứ, em chỉ tưởng là con thỏ
thôi.' Trần Thiên Minh oan uổng nói. Sớm biết là có chuyện này, hắn đã không
vào rừng tìm dã vị, nhìn lại mình toàn thân đầy máu, cũng không biết phải ăn
bao nhiêu dã vị mới hồi phục lại đây?

'Trí Tĩnh, em thấy chưa?' Trí Hải quay đầu nói với Trí Tĩnh.

'Hắn nói có thể tin tưởng sao? Có thể là mượn chuyện bắt thỏ để tiến hành nhìn
lén mà?' Trí Tĩnh hiện giờ suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là hiểu lầm Trần
Thiên Minh, chỉ là nàng vẫn không chịu thừa nhận.

'Đúng vậy, chưởng môn sư huynh, tri nhân tri diện bất tri tâm, anh cứ điều tra
kỹ một chút, ngàn vạn lần không nên buông tha cho người xấu!' Trí Thâm ở bên
cạnh phụ họa

'Theo như án tình này mà nói, nếu như Thiên Minh mà đi nhìn lén, vậy thì hắn
còn nói lên làm gì?' Trí Hải hỏi ngược lại.

'Nhưng, đây…' Trí Tĩnh cùng Trí Thâm đều không biết nói thế nào.

'Được rồi, chuyện này đã qua rồi, hiện giờ không biết ai đúng ai sai, nhưng
Thiên Minh nhìn thấy Ngả Tiểu Ny là sự thật, Trí Tĩnh đã trừng phạt Trần Thiên
Minh, nay ta lại phạt Trần Thiên Minh bế quan một tuấn trong Huyền Môn cấm
địa, Trí Tĩnh, chuyện này được chứ?' Trí Hải hỏi Trí Tĩnh.

Trí Tĩnh suy nghĩ một chút, cũng không có dị nghị gì, vì thế nàng nói: 'Em
nghe lời chưởng môn sư huynh quyết định.'

'Tiểu Ny, Thiên Minh, hai người có ý kiến gì không?' Trí Hải lại hỏi Trần
Thiên Minh và Ngả Tiểu Ny.

'Con nghe chưởng môn sư bá quyết định.' Ngả Tiểu Ny cúi đầu, nói.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, thấy cấm môn chính là nhốt mình trong
phòng, chỉ có một tuần, còn hơn là bị Trí Tĩnh đánh, vì thế hắn gật đầu, nói:
'Em đồng ý.'

'Được rồi, mọi người nếu không có chuyền gì, vậy thì về đi thôi, ta giúp Thiên
Minh coi thương thế một chút.' Trí Hải phất tay với mọi người, sau đó đi đến
bên Trần Thiên Minh.

Trí Tĩnh cùng với Trí Thâm nghe thấy Trí Hải nói như vậy, cũng đành rời đi.

'Thiên Minh, hiện giờ em thấy thân thể thế nào?' Trí Hải quan tâm bắt mạch cho
Trần Thiên Minh, cẩn thận xem xét.

'Em không sao.' Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Trí Hải nhìn
mình như vậy, hắn cũng không đành lòng, biết là không nên lừa gạt Trí Hải.

'Ồ, em thật sự là không có chuyện gì, kỳ quái thật, mới rồi thương thế còn rất
nghiệm trọng mà.' Trí Hải buông tay Trần Thiên Minh ra, sắc mặt ngưng trọng,
kỳ quái nói.

'Đúng vậy, mới rồi là do em chưa vận công trị thương, còn vừa rồi em vận khí,
thế nên đã không có chuyện gì rồi.' Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng dậy, phủi
bùn đất trên người, rồi cười, nói.

'Em làm sao mà có thể khỏi nhanh như vậy chứ? Thật không có khả năng?' Trí Hải
càng lúc càng thấy kỳ quái. Bị Việt Nữ Công của Trí Tĩnh đánh thương, nhưng mà
dường như vừa rồi Trần Thiên Minh dường như mới bị trọng thương, vậy mà chỉ
trong chớp mắt, hắn đã không có chuyện gì rồi. Việc này thật là quá tà môn.

Kỳ thật, Trí Hải làm sao biết tác dụng của huyết nghĩ hoàng chứ. Đất chính là
bảo vật trong truyền thuyết, ngay cả sư thúc hắn cũng không biết nhiều, hơn
nữa, hắn cũng không biết Trần Thiên Minh bị huyết nghĩ hoàng cắn. Mà Hương Ba
Công còn có diệu dụng, Trí Hải cũng chưa nghe thấy ai nói qua, hắn là chưởng
môn, biết Hương Ba Công luyện như thế nào, nhưng hắn lại chưa có gặp qua người
từng luyện, cho nên, không biết cũng không phải là kỳ quái.

'Em nghe đại bá nói, cũng là Không Vô sư thúc của anh, nói là em từng ăn một
loại bảo vật, cho nên thân thể rất tốt.' Trần Thiên Minh không muốn lừa Trí
Hải, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều.

'Ồ, thì ra là thế, em có thiên âm mạch, là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, cho
nên, anh lần này cho em bế quan, kỳ thật chính là muốn em học tốt võ công. Hy
vọng em đừng trách anh.' Trí Hải nghiêm túc nói với Trần Thiên Minh.

'Huyền Quan bế quan, là vì học võ công?' Trần Thiên Minh hơi ngốc đi, có
chuyện tốt như vậy sao?' Vậy bế quan cũng xem như khen thưởng rồi.

'Đúng vậy, thức chất huyền quan cũng là một gian tĩnh thất, là nơi đệ tử Huyền
Môn bế quan, Em bình thường học võ công không tốt, chính là vì tâm không tĩnh,
không chịu chăm chỉ lĩnh ngộ huyền ảo của võ công. Một người học võ, không
phải là cần võ công cao cường, mà là cần võ đức. Một người võ đức cao, thì đó
mới là người học võ giỏi.' Trí Hải nói.

Trí Hải dừng lại một chút, rồi nói tiếp: 'Lần trước đã nói với em rồi, võ công
của em cao hơn đám A Quốc, cho nên em dùng thùng nước để cho bọn họ thấy sự
huyền diệu, thế nên cảm thấy kiêu ngạo.'

Trần Thiên Minh nghe thấy càng ngây ngốc hơn, 'Chưởng môn sư huynh, anh ngày
đó đã thấy hết sao?'

'Đúng vậy, anh thấy hết, một người luyện võ công, chính là phải thắng không
kiêu, bại không nản, như vậy mới được. Đến đây, để cho anh xem thử võ công của
em.' Trí Hải nói xong, đột nhiên phi đến nắm lấy tay Trần Thiên Minh. 'Không
cần biết là em dùng bao nhiêu công lực, có thể thoát ra khỏi tay của anh, vậy
thì là em thắng.'

Trần Thiên Minh nghe thấy Trí Hải nói như vậy, hắn vội vàng muốn kéo tay ra,
chỉ là mặc dù Trí Hải không có nắm chặt tay Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên
Minh cũng không thể giãy tay ra được. Thấy thế, Trần Thiên Minh lại gia tăng
thêm công lực.

Nhưng mà công lực của Trần Thiên Minh càng nhiều, bàn tay Trí Hải cũng nắm
càng mạnh hơn, hình như là vẫn so với công lực của Trần Thiên Minh cao hơn một
ít, khiến hắn không giãy ra được.

'Thiên Minh, người yếu ta yếu, ngươi mạnh ta cũng mạnh, đây chính là một cảnh
giới của võ công. Đối phó với dạng địch nhân gì, dùng nhiều hay ít công lực,
như thế, công lực sẽ không bị lãng phí, do đó có thể đối phó được càng nhiều
địch nhân hơn.'Trí Hải nhìn Trần Thiên Minh rồi chậm rãi nói.

Trần Thiên Minh vẫn chưa tin, hắn cắn chặt răng, vận toàn bộ công lực lên tay,
sau đó muốn rút tay mình ra, nhưng mà hắn lại phát hiện một chuyện hết sức kỳ
quái. Đó là mặc kệ hắn dùng bao nhiêu công lực, phát ra bao nhiêu chân khí,
nhưng tay của Trí Hải vẫn như là biển rộng, khiến công lực của hắn như biến
mất vô ảnh vô tung.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.