Lưu Manh Lão Sư

Chương 1830: PHÁ TRINH - TRẦN THIÊN MINH KỲ QUÁI


Chống chỉ định với trẻ em dưới 20 tuổi. 20+ nhé! 😀

Phương Thúy Ngọc cắn răng nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ để quên đi dục
vọng mới trào lên. Ngay tại thời điểm nàng đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ
thì bỗng nhiên cảm thấy 2 vú bị nhào nặn, từ chầm chậm, nhẹ nhàng chuyển thành
nhanh dần, mạnh mẽ. Tô Phong cao vút của Phương Thúy Ngọc bị 2 cánh tay hữu
lực của Trần Thiên Minh “giày vò” không chút thương tiếc đã biến dạng thành
muôn hình vạn trạng… Ban đầu nàng cứ nghĩ là do Trần Thiên Minh nằm mộng nên
mới hành động như thế, một lúc sẽ tự dừng lại, nhưng có lẽ nàng đã lầm. Hắn
không những không biết dừng, mà còn làm tới, một tay bắt đầu cởi nút áo của
Phương Thúy Ngọc, một tay luồn vào bên trong.

“A! Tiểu Minh, không được!” Phương Thúy Ngọc không thể nhẫn nhịn thêm được
nữa, bật ra tiếng kêu. Bởi vì hôm nay trong người mệt mỏi, nên sau khi về nhà
tắm rửa, nàng chỉ vội mặc lên người một bộ quần áo ngủ mỏng manh, bên trong
không hề mặc gì cả! Ban đầu Trần Thiên Minh ôm ấp, sờ mó đã làm trong người
nàng bứt rứt khó chịu vô cùng, lúc này hắn lại còn thò tay vào trong áo nàng,
áp vào đầu vú mà nắn bóp, dục vọng cố gắng đè ép từ chiều đến giờ trong người
nàng đã không thể kìm hãm được nữa, tự động dâng lên như nước lũ vỡ đê…

“Sao hôm nay Tiểu Minh lại lớn mật như thế? Lẽ nào… lẽ nào hắn đã khôi phục
lại trí nhớ???”

Phương Thúy Ngọc hốt hoảng quay đầu nhìn Trần Thiên Minh, thấy trong mắt hắn
vẫn có một vẻ “non nớt” như xưa, nàng mới hơi yên tâm. Nhưng cũng chỉ “hơi” mà
thôi, bởi vì nàng còn thấy rõ trong đôi mắt đó còn hiển hiện 1 thứ, thứ này
nàng cũng có và đang dâng trào mãnh liệt: “Thú tính”! Làm sao bây giờ? Đầu óc
Phương Thúy Ngọc ngày càng mơ màng, mù mịt, mồ hôi trên trán nàng bỗng chốc đã
lấm tấm, không biết có phải là do hỏa nhiệt trong người bốc lên hay là do nàng
đang cố suy nghĩ xem nên sử xự thế nào với Trần Thiên Minh. Cùng hắn làm …
cái kia? Nhưng hắn đang như thế, chỉ như 1 đứa trẻ con, nếu như cho … hắn
rồi, sau đó hắn khôi phục lại trí nhớ, liệu có khinh bỉ mình hay không? Liệu
hắn có nghĩ rằng mình nhân lúc hắn mất trí, đã ra tay “chiếm đoạt” hắn hay
không? “Phi! Mình đang nghĩ gì thế này? Là hắn cưỡng đoạt mình mới đúng. Bản
thân hắn không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn bà!”

Đang miên mang suy nghĩ, Phương Thúy Ngọc bỗng giật mình phát hiện ra cúc áo
trước ngực không biết từ lúc nào đã bị “Tiểu Minh” cởi sạch sẽ. Song phong cao
ngất không có gì trói buộc bật tung ra, trong bóng đêm vẫn lấp loáng trắng
bóng như ngọc, đầu vú đỏ tươi như cánh hoa hồng đã dựng đứng lên, chứng tỏ
nàng đã động tình…

Trần Thiên Minh nhìn ngơ ngẩn đến rớt cả nước bọt, hai mắt hắn sáng rực lên
như lang sói thấy con mồi, đang định lao tới thì Phương Thúy Ngọc đã nhanh
chóng một tay che ngang ngực, mộ tay áp lên miệng Trần Thiên Minh chặn hắn
lại.

“Tiểu Minh, ngoan! Không được làm loạn, nếu không tỷ tỷ sẽ tức giận!” Phương
Thúy Ngọc nghiêm mặt nói.

Vẻ mặt Trần Thiên Minh hơi trầm lại, nhăn nhó nói: “Tỷ tỷ đừng tức giận, Tiểu
Minh an phận là được chứ gì!” Sau đó hắn quàng tay ôm cả người Phương Thúy
Ngọc vào trong ngực, nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Phương Thúy Ngọc vừa nằm
xuống đã giật thót mình, mặt đỏ rực như lửa thiêu, cảm thấy tiểu phúc bị một
vật cứng rắn vừa to, vừa dài, nóng rực đâm vào, nàng cảm thấy tay chân bủn rủn
thật sự, hạ thân hình như đã có vẻ ẩm ướt… Bị Trần Thiên Minh ôm như vậy,
lại nằm trên ngực hắn, Phương Thúy Ngọc dở khóc dở cười, nhưng thấy hắn đã
nhắm mắt, cũng không làm loạn nữa, nên cũng cố nằm im, nhưng một lúc sau, nàng
cảm thấy thân thể không thoải mái, không thể nằm yên được nữa bèn nhẹ nhàng
nghiêng người định trượt nằm sang 1 bên, nhưng vừa động, Trần Thiên Minh tưởng
đã ngủ lại thình lình mở mắt chăm chú nhìn Phương Thúy Ngọc. “A! Tiểu Minh sao
còn chưa ngủ? Muộn rồi đấy!” Trần Thiên Minh bày ra vẻ mặt vô tội ngây thơ:
“Tỷ à! Trong người Tiểu Minh rất khó chịu, không thể ngủ được!”

“Vậy sao? Tỷ cũng cảm thấy khó chịu. Được rồi, chúng ta dậy rửa mặt một lát sẽ
cảm thấy thoải mái lại ngay! Nào, đi cùng tỷ rửa mặt!” Phương Thúy Ngọc ngồi
dậy vừa định đứng lên khỏi giường, thì bỗng cơ thể bị một thân hình rắn chắc
từ phía sau bất ngờ ôm chầm lấy: “Tỷ tỷ đừng đi! Tiểu Minh muốn… muốn…
cùng tỷ … giống như trên Tivi…” Trần Thiên Minh gấp giọng nói.

“A!!!” Phương Thúy Ngọc hoảng hốt suýt ngất! Vừa định nói gì thì hai bàn tay
to của Tiểu Minh đã lại chồm lên phía trước ngực nàng nhào nặn. ***g ngực săn
chắc vạm vỡ và nóng hổi như lửa áp vào lưng nàng, truyền dục hỏa như thiêu như
đốt tâm can nàng. “Ưu!!” Phương Thúy Ngọc thất thanh rên lên… Nàng đâu biết
rằng, cho dù Trần Thiên Minh đã mất trí nhớ, nhưng cơ thể của hắn đã trưởng
thành, bản tính sắc lang vô lại của hắn thì vẫn còn tồn tại, chỉ cần khơi mào
nó lên thì thú tính sẽ lấn át lí trí non nớt đó, biến hắn thành một tên sắc
lang thực sự. Bởi vì hành động của Trần Thiên Minh lúc này, nghĩ thế nào cũng
không thể giống một đứa trẻ được.

Trần Thiên Minh ôm Phương Thúy Ngọc nằm lại trên giường, hai tay bắt đầu vội
vàng cởi những nút áo vừa được Phương Thúy Ngọc cài lại ra. Sau đó miệng hắn
nhanh chóng áp vào một bên đầu vú, mút lấy mút để đóa hoa màu đỏ hồng, tay kia
vẫn tiếp tục nhào nặn (chiêu này hắn học được ở bộ AV xem lúc chiều). “A! Ư!
Không được, Tiểu Minh!” Phương Thúy Ngọc thở gấp ​rên lên, nhưng không hề phản
kháng. Sắc mặt nàng như ráng chiều, miệng nhếch lên, hơi thở gấp gáp hai tay
ôm đầu Trần Thiên Minh, hai bàn tay luồn vào trong tóc hắn nắm chặt, tựa như
ngăn cản, tựa như cỗ vũ…

Ước chừng 10 phút sau, song phong cao vút của Phương Thúy Ngọc đã bị Trần
Thiên Minh thay phiên bú liếm cho trở thành màu đỏ tươi, săn cứng lại trông
hấp dẫn vô cùng. Một tay Trần Thiên Minh lại mò xuống bên dưới thân Phương
Thúy Ngọc, trượt qua bụng, eo, xuống tiểu phúc rồi mò vào trong quần nàng.
Phương Thúy Ngọc như bị điện giật, bỏ tay khỏi tóc Trần Thiên Minh, đưa ra giữ
chặt bàn tay đang tác quái bên dưới của Trần Thiên Minh. “Tiểu Minh, không
được! Mau bỏ tay ra!”. Trần Thiên Minh nào có thể dừng lại, hai mắt hắn lúc
này chỉ còn dục vọng, vừa dụng tay rúc vào vùng cấm địa của Phương Thúy Ngọc,
vừa cầu xin: “Tỷ tỷ! Cầu xin tỷ! Cho Tiểu Minh được sảng khoái … nếu không
Tiểu Minh chết mất!”.

Phương Thúy Ngọc vừa nghe hắn cầu xin đã lại mềm lòng. “Thôi bỏ đi, dù sao hắn
cũng vì mình nên mới rơi xuống vực mất trí nhớ. Ta cho hắn thân thể, coi như
đền đáp hắn. Sau này nếu hắn nhớ lại, thì đành thuận theo tự nhiên. Hơn nữa,
cũng không biết phải ở đây đến lúc nào, nếu lỡ may ta bị kẻ xấu hãm hại, võ
công lại không còn bao nhiêu, bị chúng làm nhục, không bằng cứ đem cho Trần
Thiên Minh.” Nàng vừa bỏ tay ra, Trần Thiên Minh đã cảm giác tay mình như chạm
phải một vùng đất non mềm, xung quanh đầy cỏ tươi che phủ, bên trong như có
suối nước róc rách chảy, mềm mại thoải mái vô cùng…

“Tỷ tỷ! Ta ta…” Trần Thiên Minh ấp a ấp úng, sau đó vùng ngồi dậy, một tay
vòng qua eo lưng Phương Thúy Ngọc nâng nàng lên, tay kia cởi áo ngủ nàng ra.
Phương Thúy Ngọc cũng không phản kháng để mặc hắn làm gì thì làm. Kế tiếp,
Trần Thiên Minh lại một tay đỡ nàng, một tay tuột quần nàng xuống, vứt qua một
bên. Phương Thúy Ngọc nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh “tiểu đệ” lột sạch
quần áo của mình ra. Cảnh tượng trước mắt làm Trần Thiên Minh như si như say,
nhìn không chớp mắt. Trong đầu hắn như ong lên vài tiếng chấn động. Mỹ nhân
như ngọc, thân thể trắng như tuyết không chút tì vết. Khuôn mặt trái xoan xinh
đẹp, hai mắt nhắm chặt để lộ hàng lông mi dài cong vút đang run rẩy. Mũi quỳnh
tị, miệng anh đào khẽ nhếch, hơi thở gấp gáp tỏa ra hương khí như lan. Cái cổ
dài thon nhỏ như thiên nga, hai xương quai xanh nhỏ gầy chỉnh tề đan lại với
nhau làm nổi bật hai trái đào tiên cực đại cao vút bên dưới, tuy đang nằm
nhưng hai trái núi đôi vẫn nhô cao hiên ngang đầy săn chắc và mĩ lệ. Nếu Trần
Thiên Minh không mất trí nhớ thì chắc hẳn lúc này hắn phải thốt lên: “Thật là
một vưu vật hiếm thấy! Nàng là một trong những người có bộ ngực đẹp nhất trong
số những nữ nhân của ta!!”

Xuống tiếp bên dưới là chiếc eo thon nhỏ chỉ vừa một vòng tay, chiếc rốn xinh
xinh bé như hạt đậu cùng với hơi thở phập phồng lên xuống cùng song phong như
tuyết làm Trần Thiên Minh rơi nước bọt quên cả chùi mép. Càng điên cuồng hơn
khi nhìn xuống phía dưới là vùng cấm địa bất khả xâm phạm, nằm giữa 2 cặp chân
thon dài tít tắp là một vùng sơn cốc cỏ cây um tùm, hắc mao khá rậm rạp bao
quanh chỗ kín của Phương Thúy Ngọc. Hai cặp chân ngọc của nàng khép chặt làm
cảnh vật bên trong bị che khuất càng kích thích trí tưởng tượng của con người
hơn. Trần Thiên Minh nắm lấy 2 đùi ngọc của nàng tách ra, ban đầu vì ngượng,
Phương Thúy Ngọc hơi chống cự, nhưng sau cũng dần thả lỏng, u cốc huyền bí dần
được mở ra, một tay của Trần Thiên Minh đưa đến, hai ngón tay vạch 2 mép cánh
hoa màu đỏ hồng ra, hạt đậu bên trong nằm e ấp giữa dòng suối róc rách chảy
đến đã làm ướt sũng cả đám nhung mao bên ngoài. Có thể nói cho dù là Đông
Phương Bất Bại nhìn thấy cảnh này thì cũng phải có phản ứng chứ đừng nói đến
người thường. Mà đặc biệt lại là loại có tinh lực mạnh mẽ như Trần Thiên Minh
thì lại càng không thể kìm lòng được.

Không biết có phải là phản ứng do đã thấy cảnh này ở bộ AV lúc trưa xem hay
không, nhưng rất nhanh, đầu Trần Thiên Minh đã vục vào giữa hai chân Phương
Thúy Ngọc, liếm mút như điên cuồng, thèm khát như thấy cam lộ giữa hoang mạc.
“A!!” Phương Thúy Ngọc đang nhắm chặt mắt vì ngượng ngùng bỗng mở bừng ra,
miệng thốt ra một tiếng thất thanh mở to như có thể nhét vào một quả trứng gà
nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Minh. Nàng không ngờ hắn có thể làm ra hành động
này. Quá mức dâm đãng, quá mức … vô lại, không thể chấp nhận được. “Trần
Thiên Minh! Ngươi.. ngươi.. làm cái gì đó?” Nàng trong lúc hốt hoảng đã buột
miệng gọi tên TTM, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy hắn phản ứng, cơ bản cũng
không dừng lại. “Tiểu Minh, không được, nơi đó bẩn..!” Phương Thúy Ngọc hơi
dãy dụa eo lưng, kiều đồn nhếch lên lui về, nhưng càng lui, Trần Thiên Minh,
càng tiến đến, giữ chặt hai chân nàng, càng nút mạnh, đầu lưỡi như linh xà
quét lên 2 mép âm thần đỏ hồng, ái dịch chảy ra lênh láng…

“A!! ưuuuuu!” Phương Thúy Ngọc kêu lên đầy dâm mị khi khoái cảm từ cánh hoa
truyền lên như sóng biển, không có cách nào dừng lại, hai chân nàng bỗng chốc
đã nâng lên, hai đùi ngọc kẹp chặt đầu Tiểu Minh vào giữa, hai tay đưa xuống
ghì chặt lấy đầu Trần Thiên Minh, lúc này có lẽ nàng đã không còn sức phản
khàng nữa, để mặc cho Trần Thiên Minh thích làm gì thì làm, ngược lại còn có
động tác hỗ trợ hắn, như không muốn hắn rời ra… Tiếng nhóp nhép từ đầu lưỡi
Trần Thiên Minh với âm đạo của Phương Thúy Ngọc vang lên càng lúc càng to,
càng rõ, cùng với đó là tiếng rên rỉ, thở dốc và cố gắng kiềm chế của Phương
Thúy Ngọc. Một lúc sau, có vẻ Trần Thiên Minh đã hơi khó thở, mặt khác cây côn
phía dưới của hắn đã ức chế khó chịu lắm từ đầu đến giờ, hắn muốn phát tiết!

Ngay khi Trần Thiên Minh dừng lại, Phương Thúy Ngọc cảm thấy hơi hụt hẫng,
nàng thực sự muốn hắn tiếp tục, và nếu giữa hai người chỉ có vậy thì thật là
tốt quá, cũng không tính là đã chính thức quan hệ, nhưng mong muốn của nàng e
là vẫn cách thực tế hơi xa một chút. Trần Thiên Minh nhanh chóng cởi bộ quần
áo đơn giản trên người ra, để lộ cơ thể cường tráng như võ sĩ và thiết bổng
cực đại, thô dài như của lừa ra. Phương Thúy Ngọc xấu hổ quay mặt sang hướng
khác. Trước đây nàng chưa bao giờ thân mật với người khác giới đến như vậy,
cho dù nàng là dân đồng tính, nhưng bạn tình cùng nàng cùng lắm chỉ hôn hít,
vuốt ve nhau ở bên ngoài để thõa mãn nhau thôi, chưa bao giờ thực sự quan hệ
như lần sắp tới này, nàng cảm giác như mình đang là con cá nằm sẵn trên thớt,
sắp bị người ta đem ra làm thịt vậy… “Tiểu Minh, ngươi… ngươi đừng lại
đây!” Phương Thúy Ngọc xấu hổ ngồi gập lại, hai tay quấn quanh đầu gối như một
thiếu nữ e thẹn trước tình lang vậy. Nào đâu còn hình dáng của một nữ sát thủ
ngày nào. Trần Thiên Minh cảm thấy miệng lưỡi dần khô khốc, bò lại từng bước
đến trước người Phương Thúy Ngọc, ôm nàng vào lòng, nói: “Ngọc tỷ tỷ! Người Tỷ
thật là thơm!” Sau đó miệng hắn tìm đến bờ môi của nàng, không kịp để nàng
phản ứng, đã hôn nàng. ​Phương Thúy Ngọc giật mình tránh né: “Ưm! Không được!
Ngươi vừa hôn chỗ ấy….!” Nhưng không còn kịp nữa rồi, hai bờ môi nàng đã bị
hắn dày xéo đến mức phải mở rộng ra, đầu lưỡi hai người phút chốc quấn lấy
nhau, trận chiến nước bọt lại bắt đầu.

Lúc này, Trần Thiên Minh đã quên hết thảy, quên đi hắn là ai, quên đi hắn đã
mất trí nhớ, quên nốt hắn đang như một đứa trẻ, mà hắn đang hành động theo bản
năng, bản năng của một động vật… Ngay tại thời khắc hai chân Phương Thúy
Ngọc được tách ra, cây côn nóng hổi sắp xuyên vào động, thì một tia lý trí
cuối cùng trong đầu Phương Thúy Ngọc trỗi dậy nàng vội ngăn Tiểu Minh lại nói:
“Tiểu Minh! Ngươi, ngươi.. khoan đã. Sau này, nếu như có chuyện gì đó xảy ra,
ngươi biết rằng ngươi vốn không phải như vậy, liệu ngươi có vứt bỏ ta hay
không?” Trần Thiên Minh mặc dù đang tinh trùng thượng não, dục hỏa thiêu đốt
nhưng vẫn ngẩn người ra 1 chút, sau đó kiên định nói: “Tỷ tỷ là người đối tốt
với ta nhất! Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ta đều không ghét bỏ tỷ, đều ở
bên tỷ cả đời! Chăm sóc cho tỷ, ai dám khi dễ tỷ, ta sẽ là người đầu tiên
không tha cho hắn!” Nghe thấy những lời này, Phương Thúy Ngọc cho dù không dám
tin hết, nhưng vẫn rất cảm động, nàng ngấn nước mắt, sau đó ôm chặt lấy hắn,
thủ thỉ: “Được rồi! Tỷ tỷ tin ngươi. Ta chỉ cần như vậy là đủ rồi. Ngươi..
ngươi làm gì thì làm đi…!” Nói rồi xấu hổ cúi gằm mặt lên vai hắn, ngồi im
không nhúc nhích…

“A!” một tiếng la thất thanh vang lên, trường thương cứng rắn nóng như lửa
xuyên vào cánh hoa đã thấm đẫm ái dịch. Gặp phải một tầng trở ngại nhỏ, Trần
Thiên Minh cong eo thúc mạnh vào lần nữa xuyên phá, vài giọt máu đỏ tươi theo
luồng dâm dịch chảy ra bên ngoài chỗ kết hợp của hai người thấm ướt ga giường.
Đời xử nữ của Phương Thúy Ngọc đã chấm dứt bởi chính “thân đệ đệ” của mình.
Hai tay của Phương Thúy Ngọc như linh xà, hết quấn quanh cổ Trần Thiên Minh
lại vòng ra ôm chặt lưng hắn, mười móng tay mỹ lệ cắm sâu vào lưng hắn, như để
bớt đau đơn, như để giải tỏa khoái cảm. Trong một khắc xuyên phá màng trinh
của Phương Thúy Ngọc. Hai mắt của TTM sáng rực lên trong chớp mắt, sau đó vụt
tắt ngay. Thân thể hắn bất động vài giây. Phương Thúy Ngọc nghĩ hắn ngừng động
vì để nàng bớt đau đớn, thầm cảm động, một lúc sau, khẽ nhếch kiều đồn, nói:
“Tiểu Minh, tỷ tỷ không sao đâu..!” Lúc này TTM mới hết thất thần, hắn quay
sang nhìn nàng với anh mắt nghi hoặc và bối rồi, nhưng sau đó liền biến mất
ngay, vẻ mặt lại như lúc đầu, đầy dâm đãng, nói: “Tỷ tỷ! Ta yêu nàng!”

Trần Thiên Minh thở ồ ồ như trâu, hạ thân cử động liên hồi, hai tay ra sức
nhào nặn nhũ phong tuyệt vời của nàng, cảm giác như hai tay đang sờ vào tơ lụa
thượng hạng, yêu thích không ngơi tay. “Ư..! A..a!!! Ta không được…” Một lúc
sau, Phương Thúy Ngọc đột nhiên co quắp chân kẹp chặt eo mông Trần Thiên Minh,
hai cánh tay ôm chặt lưng hắn, hạ thân co rút liên hồi, nàng đã đạt khoái cảm
cực độ, xuất tinh ồ ạt… Một luồng khí ấm nóng bao trùm quy đầu của Trần
Thiên Minh, hắn cảm thấy khó lòng cầm cự thêm được nữa, lần đầu tiên sau bao
nhiêu trận chinh chiến xuất tinh nhanh như vậy, ồ ạt đổ vào âm đạo Phương Thúy
Ngọc.

Hai người ôm nhau thở một lúc, Tiểu đệ của Trần Thiên Minh vẫn cứng rắn như
cũ, không chịu rút ra, điều này làm Phương Thúy Ngọc xấu hổ không thôi, cũng
thầm mắng tên tiểu đệ này ghê gớm, dâm đãng. Tiểu Minh đột nhiên nói: “Tỷ tỷ,
ta còn muốn!”, hai tay lại không thành thật mò ra sau nắn bóp kiều đồn nàng…
“Thôi được, dù sao cũng đã làm, hãy làm cho sảng khoái luôn!” Phương Thúy Ngọc
thầm nghĩ sau đó đè Tiểu Minh xuống dưới, nói: “Được rồi, ngươi để tỷ lên
trên, ta hầu hạ ngươi!” Trần Thiên Minh vui mừng như điên gật gật đầu, ngoan
ngoãn nằm xuống, Phương Thúy Ngọc nhấc mông ngồi lên bụng hắn, tay cầm quy đầu
to như cây nấm tìm lỗ huyệt đâm vào, từ từ ngồi xuống! “A..!!” một tiếng khoái
lạc vang lên, dương vật to tướng đã đâm lút cán vào thiên đường sung sướng.
Phương Thúy Ngọc ngồi im tận hưởng một lúc, đã bắt đầu di động kiều đồn, bờ
mông trằng như tuyết di động lên xuống nhẹ nhàng, hai cánh hoa cắn nuốt đầu
khất liên tục, Trần Thiên Minh như lạc vào cõi thiên thai, đầu óc mụ mị, tâm
hồn phiêu lãng, khoái cảm vô bở bến kéo đến, dương vật được bao bọc bởi lỗ
huyệt chật hẹp mà co dãn vô cùng, dâm dịch chảy ra từ chỗ giao hợp vừa là chất
bôi trơn hoàn hảo, vừa là nguyên nhân gây ra những tiếng kêu: “bép.. bép..”
liên hồi khiến người ngoài nghe thấy đều phải cảm xấu hổ! Hai trái đào tiên
trước ngực nàng rung động không ngừng, Trần Thiên Minh nhịn không được vươn
tay ra bóp lấy…

Một lúc sau, hai người lại đổi tư thế…

“Thiên Minh! Mạnh nữa lên đi! Ta muốn! Ưm… a..!! Tỷ sắp lên thiên đường rồi!
a!!!” Những dâm thanh lãng ngữ bắt đầu từ miệng Phương Thúy Ngọc phát ra, nàng
đã lần nữa tiết thân…

_ “A!” _ Đã mệt mỏi kiệt sức, Phương Thúy Ngọc rốt cục không thể tái chiến,
nàng lại hô lên một tiếng thất thanh, đạt tới lần thứ tư thiên đường, sau tựu
trực tiếp hôn mê ngất đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.