Lưu Manh Lão Sư

Chương 163: Chồng chị là cảnh sát


'Cái gì?' Trần Thiên Minh cả kinh, hắn suýt chút nữa ngã từ ghế xuống, Tiểu
Hồng sao có thể nói những lời như thế? Nàng chút nữa đã dọa chết hắn, may là
hắn không bị bệnh tim: 'Thầy, thầy lúc trước ở trên lớp không phải rất muốn
nhìn sao?' Giọng Tiểu Hồng càng lúc càng nhỏ, thanh âm cuối cùng như muỗi kêu.
Vẻ mặt bây giờ của nàng đỏ rực lên trông đáng yêu vô cùng.

'Thầy, thầy mới rồi không có ý đó, không thể được' Bây giờ đến lượt Trần Thiên
Minh đỏ mặt, lúc trước hắn muốn rình coi Tiểu Hồng bị Tiểu Hồng bắt được, giờ
nàng lại nói thẳng ra sao hắn không đỏ mặt được chứ?

'Hừ, thầy không nhìn? Thầy không thành thật rồi' Tiểu Hồng nghe Trần Thiên
Minh nói thế, nàng bất chấp nỗi thẹn thùng, hai mắt mở to nhìn Trần Thiên Minh
và nói với hắn.

'Thầy, thầy' Trần Thiên Minh không thốt lên được. Hành động của hắn đã thừa
nhận tội danh của hắn. Nếu hắn không thành thật thừa nhận thì tốt lắm.

'Thầy, đừng ngại, em không phải trách thầy, ý em muốn nói, thầy muốn nhìn xem
chỗ này của em, em cho thầy xem, thầy ngàn vạn lần không nên làm thế trong giờ
học, nếu bị người khác phát hiện ra thì sẽ không hay' Tiểu Hồng nói rất rõ
ràng càng làm cho Trần Thiên Minh đỏ mặt xấu hổ, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ
trên nền nhà để rúc vào đó.

Tiểu Hồng nói xong, bàn tay đặt ở cổ áo, nàng từ từ cởi cúc áo.

'Tiểu Hồng, em không nên làm thế' Trần Thiên Minh nuốt nước bọt, hắn khó khăn
thốt lên, Tiểu Hồng dụ dỗ hắn như thế, hắn sợ chính hắn không thể khống chế
bản thân mình được, làm ra chuyện không nên làm với nàng.

'Thầy, thầy không nên hiểu lầm, em không có ý gì, em chỉ muốn cho thầy xem cái
áo nịt ngực thầy mua có đẹp hay không thôi' Tiểu Hồng vừa nói vừa cởi cúc áo
cổ ra.

Cuối cùng Tiểu Hồng cũng cởi hết cúc áo của nàng. Trước mắt Trần Thiên Minh là
một cái áo nịt ngực cực kỳ đẹp, màu kem, rìa áo có hoa văn. Mặc dù hắn mua cái
áo đó nhưng hắn không chú ý đến, hơn nữa hắn lúc đó thấy áo nịt ngực cũng
không có gì đẹp mắt. Bây giờ Tiểu Hồng mặc trên người, nó thực sự hấp dẫn, nó
làm nổi bật tất cả các đường cong trên ngực của nàng làm cho hắn có ý nghĩ kỳ
quái.

'Đẹp không thầy? Tiểu Hồng cúi đầu, mặt đỏ như quả táo, nàng không dám nhìn
Trần Thiên Minh.

'Đẹp, rất đẹp' Giờ đây Trần Thiên Minh đã bị cảnh đẹp trước ngực Tiểu Hồng mê
hoặc làm hắn không cưỡng lại được. Đặc biệt da thịt trắng ngần của Tiểu Hồng
rất phù hợp với cái áo ngực màu kem đó. Hắn không thể phân biệt được chỗ nào
là da thịt nàng, chỗ nào cái áo. Hắn chỉ biết cảnh tượng đẹp đẽ trước ngực của
Tiểu Hồng làm cho hắn hưng phấn. Đặc biệt địa phương phía dưới của hắn càng
hưng phấn hơn.

'Thầy, thầy muốn kiểm tra sao?' Tiểu Hồng càng lúc càng bạo gan, nàng có cảm
giác Trần Thiên Minh muốn né tránh nàng, nàng muốn chủ động, đi tới chỗ Trần
Thiên Minh.

'Thầy, thầy không' Trần Thiên Minh vội xua tay, lắc đầu. Tiểu Hồng làm như vậy
khiến hắn rất khổ sở. Làm như vậy thì không công bằng với nàng. Dù sao nàng
vẫn chỉ là một đứa trẻ. Còn chưa hiểu hết mọi chuyện. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh
dứt khoát lắc đầu.

'Thầy, em thích thầy' Tiểu Hồng đột nhiên nhào cả người vào lòng Trần Thiên
Minh, ôm chặt lấy hắn, thẹn thùng nói.

'Thầy, thầy, Tiểu Hồng, không được' Trần Thiên Minh trợn mắt há hốc mồm. Hương
thơm từ tấm thân xử nữ của Tiểu Hồng xộc thẳng vào mũi hắn làm cho hắn khó có
thể không chế được bản thân, hắn thấy người hắn càng lúc càng khó chịu, hắn
chỉ muốn vuốt ve, âu yếm Tiểu Hồng.

'Thầy, thầy không thích em sao?' Tiểu Hồng ngẩng đầu, nhìn Trần Thiên Minh,
giọng nói thương tâm. Nàng giống như con thỏ bé nhỏ bị thương tổn.

'Có, thầy sao có thể không thích em được?' Trần Thiên Minh thất dáng vẻ bi
thương của Tiểu Hồng, hắn không khỏi đau xót thốt lên.

'Thầy thật sự thích em ư?' Tiểu Hồng lộ vẻ cao hứng, ánh mắt nàng nhìn Trần
Thiên Minh đã hiện lên sự vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rạng ngời.

'Cái này, đúng thế' Trần Thiên Minh không thể làm gì khác gật đầu nói.

'Nhưng, thầy, tại sao thầy muốn né tránh em?' Tiểu Hồng nói ra điều nghi hoặc
trong lòng, mấy ngày nay Trần Thiên Minh luôn né tránh nàng.

Trần Thiên Minh hắng giọng, hắn nói với Tiểu Hồng: 'Tiểu Hồng, em bây giờ còn
nhỏ, không hiểu được chuyện tình cảm nam nữ, thầy lúc trước không phải đã nói
với em sao? Chờ sau này em lớn lên đã, hơn nữa nhiệm vụ chính của em giờ là
học tập, em phải xuất sắc vượt qua kỳ thi tuyển vào trung học, biết không?'

'Ưm, em biết, thầy, thầy phải chờ em' Tiểu Hồng nói xong, nàng nhẹ nhàng chống
tay lên ngực Trần Thiên minh rồi cúi đầu cài lại cúc áo.

Trần Thiên Minh nhìn cái nịt ngực nhỏ đáng yêu của nàng dần biến mất trong mắt
hắn, hắn có chút lưu luyến không muốn xa rời, nhưng hắn cắn răng quyết định,
ánh mắt hắn nhìn ra chỗ khác, Tiểu Hồng dù sao vẫn còn quá nhỏ.

'Thầy, em đi đây' Tiểu Hồng ngẩng đầu, lưu luyến nhìn Trần Thiên Minh nói.

‘Đi đi, em mới có mười sáu tuổi, em nên học tập tốt đã' Trần Thiên Minh vẫy
tay nói với Tiểu Hồng.

'Thầy, đã qua một năm rồi, em đã mười bảy tuổi' Tiểu Hồng phản ứng lại.

'Em mười bảy tuổi?' Trần Thiên Minh không tin hỏi lại Tiểu Hồng, hắn giật
mình,

không phải lúc trước Tiểu Hồng nói nàng mười sáu tuổi sao? Sao bây giờ lại
mười bảy? Hắn thấy rất mơ hồ.

'Đúng, sang năm mới em mười bảy' Tiểu Hồng gật đầu.

'Được, mau về đi, cô nương mười bảy tuổi, kỳ thi trung khảo sắp đến rồi'.

Trần Thiên Minh buột miệng cười vui với Tiểu Hồng.

'Thầy, thầy thật xấu' Tiểu Hồng hờn rỗi liếc nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nàng
mở cửa đi ra ngoài.

Ông trời ơi, Tiểu Hồng ngày càng ra dáng một cô gái xinh đẹp, Trần Thiên Minh
thầm kêu lên trong lòng. Lúc vừa rồi Tiểu Hồng trước khi rời đi đã yêu kiều
nhìn hắn làm cho hắn như chấn động trong lòng, nàng đùa cợt với trái tim của
hắn. Hơn nữa lại còn khơi dậy địa phương phía dưới của hắn. Đúng là nàng muốn
giết hắn đây mà.

Bảy giờ bốn mươi tối, Trần Thiên Minh quay lại trường học, hắn tìm đến phòng
ký túc xá của Phạm Văn Đình, hắn gõ cửa, không nhìn vào bên trong phòng, hắn
gõ ngón tay vào cửa và gọi to:'Chị Đình, chị Đình' Bởi vì lần trước hắn vô
tình không gõ cửa, chứng kiến bộ ngực đầy đặn của Phạm Văn Đình nên Trần Thiên
Minh không muốn lặp lại sự tình lần trước nữa.

'Thiên Minh, cửa mở, em làm gì mà gõ cửa ầm ĩ thế? Phạm Văn Đình đứng cách
Trần Thiên Minh ba mét, nàng hỏi hắn vẻ khó hiểu.

'Em, em không biết chị đã mở cửa, em sợ chị ở bên trong không nghe thấy' Trần
Thiên Minh vội cười nói với Phạm Văn Đình.

'Em vào ngồi chờ chút, chị đi thay trang phục' Phạm Văn Đình nói xongliền quay
vào phòng, Trần Thiên Minh nghe Phạm văn đình nói vậy hắn cũng đi vào theo
nàng.

Hắn thấy Phạm văn Đình đứng bên giường đang lựa chọn quần áo: 'Thiên Minh, em
nói xem bộ nào đẹp?' Phạm Văn Đình vừa nói vừa giơ mấy bộ váy áo lên hỏi Trần
Thiên Minh.

'Tùy chị, Chị Đình, không phải chúng ta đang hẹn hò chứ?' Trần Thiên Minh cười
nói, đột nhiên hắn nhớ ra Phạm Văn Đình kêu hắn cùng đi hát Karaoke, đấy không
phải là hẹn hò là gì? Nghĩ tới đó trong lòng Trần Thiên Minh không khỏi thấy
lạnh người.

'Hì, hì' Pham Văn Đình liếc nhìn Trần Thiên Minh đầy ngụ ý rồi nàng cười không
nói gì cả.

'Chị Đình, chồng chị làm nghề gì?' Trần Thiên Minh vừa ngồi vừa nghịch cái bút
trên bàn vừa hỏi Phạm Văn Đình.

'Anh ấy làm ở cục công an' Phạm Văn Đình đang lựa chọn quần áo nghe Trần Thiên
Minh hỏi thế nàng buột miệng trả lời.

'Cái gì? Cục công an? Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế
xuống.

Bây giờ Trần Thiên Minh thấy ớn lạnh trong lòng, tại sao một người háo sắc như
Lý hiệu trưởng nghe nói chồng của Phạm Văn Đình đang nghi ngờ nàng hắn không
dám đi hát cùng Phạm Văn Đình nữa thì ra hắn biết chồng của Phạm văn Đình là
công an của cục công an, anh ta lại còn có súng nữa.

Nghĩ đến súng, Trần Thiên Minh càng sợ, nếu tối nay chồng của Phạm Văn Đình
biết hắn cùng Phạm văn Đình tới câu lạc bộ hát Karaoke, anh ta chắc chắn sẽ
rất tức giận xông vào, rồi anh ta cầm khẩu súng lục hay súng AK gì đó bắn vào
hắn như vậy cái mạng nhỏ của hắn đã bị Chị Đình chơi đùa rồi, Không phải chị
đã đẩy em vào lò hỏa thiêu sao?

'Đúng, em không biết cục công an ư? Phạm Văn Đình thấy kỳ quái liền hỏi hắn.

'Không biết' Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ nếu như ta biết chồng chị là công an
của cục công an, có đánh chết thì tôi đêm nay cũng không đồng ý cùng chị đi
hát Karaoke. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh hỏi lại Phạm Văn Đình: 'Anh ấy có súng
không?'

'Thiên Minh, câu hỏi của em hơi kỳ quái, một cảnh sát không được bắn súng ư?
Chị hỏi em vậy làm thầy giáo không cần dùng phấn viết có được không?' Phạm Văn
Đình không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Trần Thiên Minh, đặc biệt khi
hắn nghe nói chồng của nàng biết bắn súng lúc trước, sắc mặt hắn càng tái
nhợt.

Lúc này Trần Thiên Minh thực sự muốn trời mưa thật to, hay là giông bão ập đến
làm cho hắn không thể đến câu lạc bộ hát Karaoke tối nay, nhưng ông trời không
có ủng hộ lời cầu nguyện của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ lúc này ngoài
trời sao đã lên, còn có cả ánh trăng. Sao lại không có cảnh như hắn nghĩ lúc
trước chứ?

Trần Thiên Minh uể oải dựa vào ghế, cả người hắn bải hoải, mệt mỏi, mồ hôi
lạnh tuốt ra

'Bình Minh, em sao thế? Người không khỏe à?' Phạm Văn Đình rốt cục phát hiện
vẻ mặt khác thường của Trần Thiên Minh, nàng sợ hãi hỏi hắn.

'Em, em không ổn rồi' Ánh mắt Trần Thiên Minh sáng lên, hắn thầm hô quyết tâm,
sao hắn lại ngu thế chứ, sao hắn không giả bộ bị ốm sao? Nói hắn không khỏe
nên không đi được, nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh ôm bụng kêu lên: 'Ôi chao, ôi
chao'.

Phạm Văn Đình nghi ngờ nhìn Trần Thiên Minh nói: 'Thiên Minh, em lúc trước còn
khỏe thế cơ mà, bây giờ lại ốm là làm sao? Nơi nào thấy khói chịu?'

'Là, bụng của em có vấn đề' Trần Thiên Minh làm ra vẻ đau đớn nói.

'Đúng không? Để chị sờ xem nào' Phạm Văn Đình vừa nói vừa buông quần áo xuống
đi tới bên Trần Thiên Minh, nàng giơ tay sờ vào bụng Trần Thiên Minh.

'Không, không em không sao' Trần Thiên Minh nhìn bàn tay xòe ra của Phạm Văn
Đình mà kinh sợ, hắn vội lắc đầu nói. Động tác thân mật như thế để cho người
khác, đặc biệt người chồng có súng của nàng nhìn thấy thì chính hắn lại càng
gặp phiền toái.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.