[Loạn Xuyên] Ép Buộc Thụ Thai (Cao H, Np)

Chương 6 - Tướng quân là đại sắc lang* (H nhẹ)


Chương 6: Tướng quân là đại sắc lang* (H nhẹ)

 

Dịch: Nilis

 

Bầu không khí trong phòng nóng lên, bị tướng quân đè bên dưới, Lưu Tương Vân xấu hổ đến đỏ mặt.

“Đừng…” Lưu Tương Vân bối rối che đi cảnh đẹp trước ngực.

“Bảo bối, nàng nói rất ngứa mà…” Gương mặt xấu xa của tướng quân phóng lớn, Lưu Tương Vân e lệ nhưng không ngăn cản được lực tay mạnh mẽ của người đàn ông. Huống chi cô vừa mới tỉnh lại, cả người vẫn còn yếu ớt vô cùng, tên tướng quân này đúng là một con sói háo sắc chính cống.

“A…” Trong lúc lôi kéo, cái yếm của cô bị giật xuống, người đàn ông hít lấy hương thơm nữ tính kia: “Thơm quá…” Một tay tóm lấy một bên ngực trắng nõn đang run rẩy, người đàn ông buông cái yếm ra, vùi đầu vào hai ngọn núi đẫy đà, vừa hôn vừa cắn mút hai viên châu nhô lên, cuối cùng ép hai bên ngực lại, một ngụm hút cả hai viên châu đỏ mọng.

“Ưm…” Lưu Tương Vân kìm nén tiếng rên rỉ.

“Kêu lên đi… đừng nhịn…”

Ngón tay đẩy ra hàm răng đang cắn chặt môi.

“Không… xin ngươi… đừng hút nữa… A…”

Lưu Tương Vân bị dục tình xa lạ làm cho điên mất, lắc đầu muốn gạt đi thứ lửa tình đang bốc lên kia, bên dưới như chảy ra dòng nhiệt nóng, hai chân xấu hổ co rút không ngừng.

Tướng quân vốn chỉ muốn thân mật một chút, không ngờ đã làm là không thể dừng được. Cơ thể cô gái quá mê người, nhất là hai mắt mê mang mất hồn tóm chặt lấy trái tim hắn. Vẻ mặt này khác hoàn toàn với Lưu Tương Vân trước kia, trêu chọc người đẹp xa lạ trong lòng này làm cho hắn càng để tâm hơn, càng không cách nào buông tha. Bàn tay vươn đến chỗ giữa hai chân đã ướt.

“Bảo bối đúng là mẫn cảm quá, nhanh như vậy đã ướt rồi à. Làm cho người ta không chịu nổi mà, tiếc là nàng vừa mới tỉnh lại…” Tướng quân nhịn lại dục vọng điên cuồng bên dưới mình, nếu không phải nghĩ cho sức khỏe của cô, không muốn người đẹp đã đổi linh hồn này lại thừa cơ chạy trốn thì hắn đã không nhịn.

Hai hạt châu nhỏ bị người đàn ông cắn mút đến đỏ tươi, run rẩy lắc lư trong không khí. Ánh mắt người đàn ông như sáng lên, bàn tay lại tiếp tục đùa giỡn.

“Đừng… đừng mà…” Không ngờ sau khi người đàn ông nếm qua hương vị nữ tính, hai tay liền tiến công, cánh tay mạnh mẽ kéo hai chân của cô ra, vùi đầu tới tiểu huyệt mềm mại đang run rẩy kia. Đầu lưỡi tới lui giữa hai cánh hoa, làm cho chúng càng run rẩy kịch liệt hơn, rồi hút lấy viên trân châu trong tiểu huyệt. Kích thích mạnh mẽ như vậy làm cho cả người Lưu Tương Vân như mềm ra, cảm giác lâng lâng, bên trong trống rống thật muốn bị xâm nhập, tiếng rên rỉ không tự chủ bật ra. Người đàn ông vừa hút đài hoa mẫn cảm, vừa cho ngón tay xâm nhập vào bên trong tiểu huyệt đang run rẩy co rút, di chuyển ra vào phát ra âm thanh “nhóp nhép”. Một ngón tay biến thành hai ngón tay, mở rộng đường hành lang bên trong tiểu huyệt, lực của ngón tay cũng càng nặng, càng nhanh. 

“A…. Không! Đừng mà!” Cao trào tới vội khiến cho Lưu Tương Vân lần đầu phun ra dâm thủy.

“Hừ hừ… tiểu huyệt cắn chặt quá… Bảo bối, thật muốn hung hăng chơi nàng…” Trong đầu Lưu Tương Vân như lóe lên ánh sáng, vui thích quá độ làm cho cô chịu không nổi mà ngất đi.

“Lưu Tương Vân!” Đỗ tướng quân phát hiện người đẹp lại ngất đi rồi, chỉ đành thu tay lại. Mặc quần áo lại cho cô xong thì truyền ngự y tới khám qua,  sau khi không có gì đáng ngại thì tướng quân mới yên lòng.

Lúc Lưu Tương Vân mơ màng tỉnh lại, Hồng nhi đã quay về trong phòng. May mà Đỗ tướng quân đi rồi, nếu không nhìn thấy hắn thì cô sẽ xấu hổ lắm.

“Tiểu thư tỉnh rồi… có muốn ăn gì không?” Hồng nhi phát hiện chủ tử tỉnh thì lập tức đứng dậy hầu hạ, nàng ân cần hỏi han.

“Cho ta cốc nước đi!” Lưu Tương Vân cảm thấy miệng rất khô, có lẽ vừa rồi kêu rên nhiều quá. Nghĩ đến lúc kia, gương mặt cô lại đỏ lên.

“Tiểu thư, nước đây ạ!”

“Đỡ ta đứng dậy.”

“Vâng. Tiểu thư, người sốt ư? Sao mặt lại đỏ thế?” Hồng nhi lo lắng vươn tay lên chạm vào cái trán trơn bóng của cô.

“Không sao đâu! Đừng lo lắng…”

“Sao lại không lo được chứ? Mấy ngày nay tiểu thư dọa Hồng nhi sợ muốn chết. Tiểu thư đừng nghĩ quẩn, làm phu nhân tướng quân cũng coi như được trèo cao, cầu xin chủ tử đừng nghĩ quẩn nữa…”

Lưu Tương Vân không ngờ cô nhóc này lại thực lòng lo lắng cho mình. Cô lẳng lặng uống nước, ánh mắt đảo một cái: “Hồng nhi, em đã nói… chỉ cần ta tỉnh thì tướng quân sẽ đưa chúng ta trở về mà.”

“Đúng vậy ạ, tướng quân đã nói thế.”

“Vậy ta đã tỉnh rồi, sao lại không được về?”

“Cái này thì em không biết…”

“Được rồi, tối nay nhắc lại với tướng quân là được.”

“Vâng.”

Thời gian ăn cơm chiều, Đỗ tướng quân hồi phủ cùng Lưu Tương Vân ăn cơm trong phòng, Hồng nhi đứng ở một bên hầu hạ.

Lúc dùng cơm, chỉ thấy tướng quân liên tiếp gắp thức ăn cho tiểu thư: “Ăn nhiều một chút mới khỏe nhanh được.”

“Ừ…” Lưu Tương Vân cúi đầu, từ tốn ăn.

“Sao thế, có tâm sự đúng không? Giữa chúng ta còn gì mà không thể nói chứ?”

“Bao giờ ngươi cho ta về phủ Thượng thư?”

“Nhớ nhà rồi?” Đỗ tướng quân hỏi, vẻ mặt không thay đổi.

“Đúng vậy ~~”

“Được, nàng ở lại phủ tướng quân cũng mấy ngày rồi. Mai ta sẽ tự mình đưa nàng về phủ!” Tướng quân hào phóng hứa hẹn.

“Cảm ơn tướng quân.”

“Giữa chúng ta không cần khách sáo thế, ngoan ngoãn ở trong phủ Thượng thư chờ đến ngày chúng ta thành thân đi!” Cũng nên để cô về gặp người nhà một chút.

“Ừ ~~” Lưu Tương Vân gật đầu, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.

Ban đêm, Đỗ tướng quân nhân dịp trời khuya yên tĩnh lén ngủ lại chỗ Lưu Tương Vân: “Tướng quân, ngươi không thể ngủ ở đây…” Lưu Tương Vân thật muốn khóc, cô thực sự gặp phải tên vô lại rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.