Chương 2: Xuyên qua
Dịch: Nilis
(*Khi xuyên qua tên nữ chính vẫn để Lưu Tương Vân)
Tiểu mỹ nhân trên giường tái nhợt, mày nhẹ chau, cơ thể yếu ớt, lông mi run run, hai mắt từ từ mở ra, đập vào mí mắt là mành che mày hồng.
Lưu Tương Vân khó chịu xê dịch cơ thể, bên dưới thân là một chiếc giường gỗ mềm mại được khắc hoa trang trí khéo léo không tầm thường. Tơ lụa Vân La lộng lẫy cầu kì, như nước dập dìu dưới thân, mềm mại mà thoải mái dễ chịu.
Mùi tử đàn hương thỉnh thoảng bay tới, tĩnh mịch đẹp đẽ.
Bên giường chính là cửa sổ, chạm trổ tinh tế, chất gỗ hiếm có, lộ ra khí chất trang nhã, cao sang mà không khoa trương, khoe mẽ.
Ngoài cửa sổ có vài tiểu tỳ qua lại, bước chân nhẹ nhàng, tiếng nói chuyện cũng cực bé.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên có tiếng lạo xạo, một tiểu tỳ bưng đồ ăn tới, vẻ mặt lo lắng, tự lẩm bẩm: “Tiểu thư… người mau tỉnh lại đi.” Hai chủ tớ của nàng đã bị ép ở phủ tưởng quân nhiều ngày rồi.
Người nô tỳ này là nha hoàn thiếp thân* của Lưu Tương Vân, tên là Hồng Nhi.
Lưu Tương Thân bị ép xuyên qua đây, hơi thở hỗn loạn, lúc nhập hồn vào thân của cô gái này, cả người như thiếu khí, cực kỳ khó chịu. Trong đầu rối tung lên, ký ức thuộc về cô gái này như máy chiếu phim, chiếu lại cho cô nhìn. Nhìn đến hoa mắt, làm cô không còn tâm trạng đi suy xét. Lưu Tương Vân lén lút hé mắt, trong phòng chỉ có một nô tỳ đang lầm bầm. Là nô tỳ thiếp thân của tiểu thư họ Lưu. Lưu Tương Vân nhẹ nhàng hô lên: “A…”
“Tiểu thư… Người tỉnh rồi… Tốt quá… Cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về rồi.” Cái vị đại tướng quân kia sắc mặt trời sinh khó coi vô cùng, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi, hơn nữa còn suýt thì hại chết tiểu thư. Bây giờ Thượng thư ở phủ đô còn chưa biết tình hình trước mắt của tiểu thư.
Nhưng sau khi tiểu thư tự sát, đại tướng quân hối hận không thôi, đau khổ vô cùng, không còn quan tâm tới công sự nữa. Chỉ ở trong phủ ngày đêm chăm sóc, một tấc cũng không rời, còn không để ý tới lễ tiết vừa ôm vừa hôn tiểu thư. Khó trách trước đó tiểu thư mắng hắn là kẻ có lòng dạ rắn rết. Nếu không phải hôm nay Hoàng thượng triệu kiến, thì tướng quân sẽ vẫn ngồi bên cạnh tiểu thư, làm cho người nô tỳ như nàng không biết nên nói gì. Tình cảm của tướng quân đối với tiểu thư sâu nặng vô cùng, đáng tiếc tiểu thư…
“Tiểu thư… em đi thông báo cho tướng quân.”
“… Đừng!” Lưu Tương Vân phát ra âm thanh khàn khàn ngăn cản nàng, bàn tay muốn giữ chặt cổ tay tiểu nha đầu nhưng vì không có sức nên chỉ khẽ đụng phải mà thôi.
“Tiểu thư… đừng nhúc nhích… Người vừa tỉnh, cơ thể còn yếu.” Hồng Nhi lo lắng quay đầu lại: “Sao vậy? Người không muốn gặp tướng quân ư?”
“Ừ… đừng vội vàng tìm hắn. Ta mệt quá… nói cho ta một chút chuyện mấy ngày qua đi.” Tương Vân nghĩ thầm, nếu như đã xuyên qua rồi, cô cũng chỉ đành chống đỡ mà tìm được cái vé xe xuyên về hiện đại. Điều đầu tiên cần làm là không thể đắc tội tướng quân. (chuyển ngữ bởi Nilis – đăng trên đây)
Cô cũng không muốn làm kẻ thế thân đâu, hu hu hu! Cô còn chưa yêu đương lần nào, mà giờ phải là thế thân, đúng là bi thảm mà!
Tương Vân rất tự nhiên mà gọi nô tỳ: “Hồng Nhi! Dìu ta… ta muốn… uống nước.” Cô cảm thấy miệng khát vô cùng.
“Vâng tiểu thư.”
Hồng nhi dìu tiểu thư ngồi dậy uống nước, rồi nói: “Tiểu thư, tướng quân nói, chỉ cần tiểu thư tỉnh thì chúng ta có thể về nhà, bảo em phải chăm sóc cẩn thận.” Hồng nhi biết sớm muộn gì tiểu thư cũng phải gả vào phủ tướng quân, nhưng mà trước mắt vẫn mờ mịt không rõ. Mặc dù tiểu thư ở phủ tướng quân được tiếp đãi long trọng, nhưng mà vẫn là lạ không quen, thân phận cũng không rõ ràng, nên không thể để tiểu thư ở lại thế này được.
“Ừ… Em cầm cái gương qua đây.”
“Vâng.’
“…” Trong gương là gương mặt xinh đẹp như tái nhợt, cũng có hơi giống mình ở thời hiện đại. Thẳng thắn mà nói, Lưu tiểu thư này càng đẹp hơn nhiều. Kéo chăn bông lên, cúi đầu nhìn phần ngực của mình, vì hô hấp mà ngực cũng phập phồng lên xuống: “Ôi… Ôi ôi… đúng là một cái cup* lớn.”
“Cup” Hồng Nhi nghi ngờ nhìn qua, không hiểu tiểu thư đang nói cái gì? Sau khi tỉnh lại, tiểu thư có điểm là lạ, nàng nói không ra được nguyên nhân, chính là cảm thấy lạ thôi. Vẻ mặt, giọng điệu đều không giống tiểu thư. (chuyển ngữ bởi Nilis – đăng trên đây)
“À… Không sao… Hồng Nhi, ta đói.”
“Vâng… em có chuẩn bị rồi đây.” Mỗi ngày Tiểu Hồng đều chuẩn bị đồ ăn, sợ tiểu thư tỉnh lại sẽ đói bụng.
“Ồ, có chuẩn bị ư? Em sao biết khi nào ta tỉnh lại?”
“Mỗi ngày em đều chuẩn bị cho tiểu thư.”
Hồng nhi hầu tiểu thư dùng cơm. Tiểu thư ăn rất chậm, đúng lúc này có tiếng đập cửa, một người đàn ông trung niên liền xuất hiện.
“Đại tổng quản…”
Đại tổng quản nhìn thấy thì vui mừng nói: “Cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh rồi… Quá tốt rồi… Tiểu nhân Lỗ Văn bái kiến tiểu thư. Tiểu nhân lập tức đi mời đại phu… Thông báo cho tướng quân biết tin tốt. Tiểu nhân xin cáo lui.”
Lưu Tương Vân nhíu mày không nói, tiếp tục ăn cháo bào ngư. Ngon gần chết, nhân dịp này cô sẽ cố gắng ngẫm lại những ký ức thuộc về Đại tướng quân kia. Hắn tên là Đỗ Đằng Phi, cao lớn, mạnh mẽ, nước da màu đồng. Trong đầu hiện lên đêm đó hắn bỏ đi áo ngoài, dáng người cường tráng khiến người ta phải nuốt nước miếng. Lưu Tương Vân lắc đầu xua đi hình ảnh kia. Mình đúng là sắc nữ, cô chỉ cảm thấy kỳ quái là người đàn ông bốc lửa như vậy sao không được Lưu tiểu thư thích, thì ra trong lòng nàng ấy đã có người khác, nhưng cô không thấy rõ được tướng mạo của người kia, suy nghĩ trong đầu có chút rối loạn.