Sợ rằng những người ở đây, ngoại trừ Lý Thiên Luân ra thì không có một ai nghĩ tới xác suất Linh La chiến thắng chiếm tới 50%. Lý Thiên Luân vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người không khỏi lại chuyển về phía Hạ Ngôn tính toán lại một lần nữa. Lúc này, ánh mắt bọn họ đã hoàn toàn không giống như trước nữa.
Dù sao theo như lời Lý Thiên Luân nói, vẫn có thể làm bọn họ coi trọng, Lý Thiên Luân tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung tùy ý. Huống hồ hiện tại đặt cược Hội trường cũng đã kết thúc, mọi người muốn thay đổi chủ ý cũng đã không kịp nữa.
– Trận khiêu chiến bên dưới chính thức bắt đầu, mời Phi Vân tiên sinh cùng Linh La tiên sinh lên đài!
Khuôn mặt quyến rũ của Nhã Phân, nụ cười cong như trăng non, thân thể dưới lễ phục đen mềm mại tràn ngập co dãn.
Hạ Ngôn đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Phi Vân, chậm rãi đi lên lôi đài. Đạp trên bề mặt thủy tinh, bước chân Hạ Ngôn lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Còn Phi Vân cũng tùy ý lững thững đi lên đài, trong ánh mắt không có bất cứ ngưng trọng nào.
– Hai vị đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?
Đôi môi đỏ mọng của Nhã Phân mở ra lộ hàm răng trắng noãn, hỏi một lần cuối cùng.
Hạ Ngôn cùng Phi Vân đồng thời quay về phía Nhã Phân gật đầu, hai người đều không cần mặc bất cứ áo giáp phòng hộ gì. Trong tay Hạ Ngôn vẫn là một thanh trường kiếm bình thường. Còn trong tay Phi Vân, lại là một thành Hồng Ngọc bảo kiếm thượng thừa.
– Như vậy, khiêu chiến lôi đài. Hiện tại bắt đầu!
Theo Nhã Phân nói ra những lời này, trong các gian phòng xung quanh, mọi người đều hít sâu một hơi ngưng thần quan sát tỉ mỉ.
Trường kiếm Phi Vân chỉ thẳng, đâm về phía ngực Hạ Ngôn, bộ pháp dưới chân nhanh chóng biến đổi, vang lên vài tiếng “bịch, bịch” rất nhỏ, mũi kiếm đã tới trước người Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không chút hoảng loạn, trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, đồng thời thân trên ngã về sau, dưới chân đạp mạnh, người liền xoay lại lùi ra sau mấy thước.
Phi Vân dường như đã sớm biết Hạ Ngôn sẽ lùi về sau, theo sát tiến lên, tốc độ càng nhanh hơn.
“Phi Vân này không hổ đã từng là cường giả cảnh giới Linh sư. “ Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
Tuy rằng mới giao thủ một lần ngắn ngủi, thế nhưng Hạ Ngôn đã cảm nhận được áp lực cực lớn. Thoạt nhìn kiếm kỹ Phi Vân rất đơn giản, nhưng sắc bén khác thường, cùng là kiếm chiêu giết người, không có bất cứ một dư thừa hoa lệ nào.
Mắt thấy Hồng Ngọc kiếm của Phi Vân sắp đâm lên ngực Linh La vừa rơi xuống đất, trường kiếm trong tay Linh La đột nhiên vung ngang, tay trái đặt trên mũi kiếm.
“Đinh” một tiếng.
Hồng Ngọc kiếm của Phi Vân, đánh lên thân kiếm của Linh La.
Trên thân trường kiếm Linh La vừa cong, dính sát trên trường sam, thậm chí Hạ Ngôn có thể cảm giác được hàn ý trên thanh kiếm, cùng với cảm giác rung động kịch liệt.
“Lực lượng thật mạnh!” Trong nháy mắt này, Hạ Ngôn liền cảm nhận được nội lực cường đại Phi Vân truyền qua trường kiếm đánh tới.
Lực lượng truyền lại từ thân kiếm, gần như làm Hạ Ngôn không đứng vững, thân hình run mạnh một chút.
Khóe miệng Phi Vân hiện một tia cười lạnh, trong hai mắt lộ ra một tia nóng bỏng. Đồng thời, Phi Vân liền lùi ra sau năm bước liền, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn.
– Không tệ! So với các đối thủ trước kia, ý thức tốt hơn nhiều!
Phi Vân mở miệng nói.
Hiển nhiên, vừa này chẳng qua là một lần công kích thử. Mà Hạ Ngôn biểu hiện cũng đủ làm hắn đánh giá Hạ Ngôn nâng cao thêm một bậc.
– Cám ơn! Ngươi đúng là rất mạnh.
Hạ Ngôn cũng cười nói, trường kiếm chợt lóe quang mang.
Nghe hai người đối thoại, mọi người trong gian phòng xung quanh đều đè nén hơi thở.
– Như vậy, công kích thật sự phải bắt đầu rồi!
Sắc mặt Phi Vân trầm xuống, nói.
Hạ Ngôn gật đầu nói:
– Ha ha! Đến đây đi!
Ngay lập tức, hai người đồng thời nhấc chân, nhanh chóng lao về phía đối phương. Lưỡi kiếm trong không khí vang lên tiếng xé gió rõ ràng, từng đạo tàn ảnh xuất hiện trên lôi đài.
Keng~
Lúc này, hai mũi kiếm đánh cùng một chỗ.
– Cái gì?
Phi Vân thất kinh.
Trường kiếm của hắn lại bị Hạ Ngôn đánh vào bên hông lệch khỏi quỹ đạo, điều này làm toàn thân hắn chấn động, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
Nếu bị ngăn cản trực tiếp từ chính diện, Phi Vân có thể sẽ không giật mình như vậy. Mấu chốt là lại bị đánh nghiêng từ bên hông, cái này cần ánh mắt nhạy cảm cỡ nào mới có thể làm được chứ?
Kỳ thật Hạ Ngôn cũng không muốn bỏ dễ tìm khó như vậy, thế nhưng vũ khí trong tay hắn chỉ là loại hàng bình thường, nếu hai kiếm giao nhau trực tiếp bằng lưỡi kiếm, như vậy trường kiếm của Hạ Ngôn nhất định sẽ không chịu nổi nội lực khổng lồ của hai bên mà bị đối phương cắt đứt. Cho nên Hạ Ngôn chỉ còn cách đánh lên bên hông trường kiếm đối phương.
Động tác trong tay Hạ Ngôn không có chút ngưng trệ, lưỡi kiếm thuận thế đâm ra. Mũi kiếm sắc nhọc chợt lóe, đâm về phía yết hầu Phi Vân.
Tuy rằng Phi Vân khiếp sợ, chẳng qua kinh nghiệm chiến đấu vẫn hết sức phong phú, thoáng cái liền bình tĩnh lại. Cảm giác được khí thế sắc bén trên trường kiếm Hạ Ngôn, dưới chân dùng lực đạp mạnh, liền xoay người trên không trung, đồng thời trường kiếm “vù” che kín còn đường Hạ Ngôn có thể tiếp tục công kích.
Khóe miệng Hạ Ngôn mỉm cười, thân thể cũng phóng lên không trung. Hai người ở giữa không trung lại va chạm một lần nữa. Linh La kiếm xảo diệu, lúc này hoàn toàn được phát huy ra.
Tuy rằng trường kiếm Phi Vân đã che kín tất cả con đường có thể tấn công, thế nhưng Linh La kiếm giống như có thể đâm xuyên thấu qua màn kiếm ảnh kín mít không kẻ hở.
“Sao có thể như vậy được?” Trong lòng Phi Vân rung động, quả thật làm hắn muốn lập tức dừng lại tìm hiểu cho rõ. Chẳng qua đến lúc này, trường kiếm Hạ Ngôn đã đâm tới bờ vai của hắn.
Nhìn hai người gia thủ mấy lượt, mọi người trong gian phòng xung quanh đều giật mình không thôi.
Cao thủ ở nơi này không ít, ánh mắt nhiều người đều cực cao, nhất là mấy Chấp sự Thánh đường, đều nhìn ra chỗ huyền ảo trong kiếm pháp của hai người.
– Linh La kia dùng kiếm kỹ gì, lại tinh xảo như thế! Trong bí điển Nhân cấp có loại kiếm kỹ như vậy sao?
Một gã Chấp sự Thánh đường nhăn mày lại, không giải thích được hỏi.
Tuy nhiên đồng bạn bên cạnh hắn cũng không thể trả lời vấn đề này.
– Kiếm kỹ này xác thật xảo diệu, ta cũng mới gặp lần đầu.
Ầm~
Giữa sân, lại bắt đầu biến hóa.
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu xuất sắc, một lần nữa Phi Vân lại ngăn cản trường kiếm Hạ Ngôn công kích, tuy nhiên bờ vai của hắn cũng lộ ra kẽ hở.
Hạ Ngôn ở giữa không trung hung hăng đạp một cước sang, Phi Vân chỉ có thể tập trung nội lực ngưng tụ trên vai, ngạnh kháng một cước này.
Một tiếng vang lớn, thân thể Phi Vân ở không trung giống như một ngôi sao băng hung hăng đập xuống dưới.
“Ầm” một tiếng, bề mặt thủy tinh đều rung lên, giống như muốn vỡ nát ra.
Hô
Bốn phía toàn tiếng hít một hơi lạnh, mọi người bàng hoàng nhìn giữa sân.
Lực lượng như vậy.
– Tại sao có thể như vậy, Phi Vân này làm sao không tấn công? Tấn công đi chứ! Nhanh tấn công hắn!
Trưởng lão Tịch gia suốt ruột gào lên, tròng mắt sắp trừng rớt ra.
Kỳ thật Phi Vân lúc này càng thêm khó chịu hơn lão. Lúc này hắn mới biết rõ ràng đối thủ trước mặt này không phải những người trước kia có thể so sánh.
Phi Vân rơi xuống đất nửa quỳ gối, vô cùng trầm trọng đứng lên, trong ánh mắt lóe lệ quang.
– Ha ha. Tốt. Chẳng qua. Linh La, tiếp theo ta sẽ không khinh thường ngươi nữa!
Phi Vân cười lạnh, ngón tay hơi cong, thân kiếm chỉ về trước, mũi kiếm cực nhanh chỉ trên không trung một chút.
Bốp.
Nơi mũi kiếm chỉ tới, truyền ra một tiếng không khí nổ vang.
Trong lòng Hạ Ngôn rung lên, khóe miệng như cười như không.
Trường kiếm trong tay Phi Vân đột nhiên hóa một thành ba, đồng thời tấn công về phía Hạ Ngôn. Hơn nữa mỗi một kiếm ảnh này, lại cùng hóa thành mười hai điểm. Mỗi một điểm, đều tấn công một vị trí yếu hại trên thân thể Hạ Ngôn.
Nói cách khác, một kiếm này đồng thời bao trùm công kích ba mươi sáu vị trí yếu hại toàn thân Hạ Ngôn.
“Rốt cuộc Phi Vân cũng đưa ra thực lực chân chính rồi. “ Ánh mắt Lý Thiên Luân biến đổi, trong lòng thầm nghĩ.
Đây mới là thực lực chân chính của Phi Vân – “Vô Ảnh kiếm”!
– Ha ha! Sau một kiếm này, Linh La thua chắc!
Trưởng lão Tịch gia thấy Phi Vân tấn công như thế, lập tức vỗ tay cười ha ha, vẻ mặt đầy biểu tình hưng phấn. Lần này Tịch gia đặt không ít kim tệ lên trên người Phi Vân.
Lúc này toàn thân Linh La bị ba mươi sáu kiếm ảnh công kích sắc bén hoàn toàn bao phủ, căn bản không thể né tránh. Cho dù hắn né tránh thế nào, cũng không có khả năng hoàn toàn tránh né Phi Vân công kích. Hơn nữa, dù là muốn đón đỡ cũng không có khả năng, cùng lúc công kích ba mươi sáu điểm, làm sao có khả năng đón đỡ toàn bộ? Muốn đón đỡ hoàn toàn, trừ khi là cường giả cảnh giới Linh sư.
Trường kiếm trong tay Phi Vân, mang theo kiếm khí gào thét nhanh như tia chớp tới sát bên người Linh La.
“Linh La thua rồi. “
Mọi người ở đây, có lẽ mỗi người đều nghĩ như vậy.
– Vẫn là Phi Vân mạnh hơn. Cũng phải, Linh La có mạnh thế nào cũng không có khả năng mạnh hơn Phi Vân được. Mười năm trước Phi Vân đã là cường giả Linh sư mà.
– Hừ! Đặt Linh La là ngu ngốc.
Trưởng lão Tịch gia lại liếc mắt khinh thường Bát trưởng lão Hạ gia, châm chọc nói.
Bát trưởng lão tức giận đến nổi cả người run run, râu tóc dựng thẳng, thiếu chút nữa trực tiếp động thủ cho Trưởng lão Tịch gia một bạt tai. Nếu không phải lo lắng nơi này là Hội trường Cực Hạn, hắn sẽ động thủ thật sự.
Áp chế lửa giận trong lòng, Bát trưởng lão bất đắc dĩ thầm than một tiếng, trong lòng thầm nói: “Ài! Mất toi năm vạn kim tệ rồi. “
.
“Hừ hừ!” Trong lòng Phi Vân cười thầm có chút đắc ý.
Mắt thấy Linh La sẽ bị đánh bại, thậm chí Phi Vân đã cảm giác được loại cảm giác Hồng Ngọc kiếm của mình đâm vào thân thể đối phương, lúc này lưỡi kiếm của hắn cách Linh La không đủ một tấc.
Qua thêm khoảnh khắc nữa, trường kiếm sẽ thành công đâm vào thân thể Linh La. Lúc này thậm chí Phi Vân còn đang lo lắng có cần phải đánh chết Linh La, hay là chỉ làm Linh La bị thương mà thôi.
Thế nhưng, đúng lúc này dị biến xảy ra.
Mọi người đều nhìn chằm chằm giữa sân, nhìn một màn khó mà tin nổi này, nhìn một màn vốn không có khả năng xảy ra.
“Vì kim tệ của ta. “ Linh La cắn chặt răng.
Giống như kỳ tích xảy ra, Linh La lại cực nhanh tránh thoát một kích trí mạng của Phi Vân. Không sai, đúng là kỳ tích.
Ở vào tình huống mọi người đều cho rằng không có khả năng, Linh La lại làm được. Phi Vân chỉ cảm thấy vốn Linh La đã bị mình tập trung hoàn toàn, thoáng cái liền mất đi tất cả khí tức, sau đó bóng dáng Linh La trong tầm nhìn cũng hoàn toàn không thấy nữa.
Phải biết rằng hắn đã từng là cường giả cảnh giới Linh sư. Bất luận thực lực hay là ý thức chiến đấu mà nói, hắn đều là nhân vật hạng nhất.
Người có thể biến mất ngay dưới mi mắt hắn, dưới Linh sư hắn còn chưa gặp phải. Trước đây, thậm chí hắn còn không nghĩ tới có người tu luyện nào dưới cảnh giới Linh sư có thể biến mất khỏi cảm ứng khí tức của hắn.
– Xảy ra chuyện gì?
– Không. Điều đó không có khả năng?
.
Mọi người xung quanh đều chẳng rõ ra sao. Người ở nơi này đa phần đều là hạng tài ba, thế nhưng có thể thấy rõ động tác Linh La vừa rồi, tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đại đa số mọi người căn bản không biết Linh La đã trốn thoát thế nào.
“Không nghĩ tới tốc độ tiến bộ của Linh La còn nhanh hơn so với ta tưởng tượng. “ Dù ngay cả Lý Thiên Luân cũng thoáng cái biểu tình cứng ngắc, trải qua hồi lâu mới giật mình tỉnh lại, trong lòng nói thầm.
Linh La tránh thoát một kiếm trí mạng này, thân ảnh lại xuất hiện ở bên trái Phi Vân, trường kiếm trong tay lật lại đâm ra một kiếm. Một kiếm cực kỳ xảo quyệt đâm ra từ góc sau lưng Linh La. Một kiếm này, mang theo tiếng không khí bùng nổ sắc bén, Linh La vận chuyển nội lực tới cực hạn, trường kiếm cũng nhanh đến cực hạn.
Trường kiếm mang theo tàn ảnh nối tiếp. Thậm chí Hạ Ngôn có thể cảm giác được rõ ràng không khí gây ra lực cản lên trường kiếm trong tay mình.
Một kiếm rất đơn giản, không có bất cứ biến hóa nào.
Chỉ tiến không lùi, thế không thể cản!
Đang~
Tuy rằng một kiếm thất thủ làm Phi Vân có chút run lên, thế nhưng hắn rốt cuộc không phải người bình thường có thể so bì. Đúng lúc này hắn còn có thể ngăn trở thành công một kiếm sắc bén của Linh La.
Đốm lửa văng ra, trường kiếm hai người va chạm ngắn ngủi giữa không trung, ngay sau đó lại tách ra lần nữa.
Trường kiếm trong tay Linh La xuất hiện một vết mẻ thật lớn.
“Ôi! Xem ra vũ khí sử dụng cũng rất quan trọng, Lúc nào ta cũng phải đi chế tạo một thành bảo kiếm chém sắt như chém bùn mới được. “ Trong lòng Hạ Ngôn chợt lóe ra một ý niệm, lập tức đặt toàn bộ tâm thần lên người đối thủ trước mặt.
– Linh La! Ngươi xác thật là đối thủ cực mạnh dưới Linh sư ta gặp phải. Ngươi là một đối thủ đáng kính trọng.
Trong giọng nói, bao hàm một ý tôn trọng.
Linh La cười cười, giọng nói thoáng khàn khàn nói:
– Phi Vân tiên sinh cũng được ta tôn trọng.
– Ha ha! Còn chưa phân thắng bại mà. Như vậy — Tiếp tục nào!
Giọng Phi Vân chợt chuyển, một lần nữa nâng kiếm tập kích Linh La, trên lưỡi kiếm mang theo kiếm khí bắn phá trên mặt thủy tinh, phát ra tiếng “kít kít” chói tai.
Leng keng leng keng.
Tiếng vũ khí liên tiếp đánh vào nhau, truyền ra khắp xung quanh từ giữa sân. Thân ảnh hai người liên tục đan xen, chỉ trong chốc lát liền giao thủ mấy mươi lần.
– Thân pháp Linh La thật làm người ta hâm mộ!
Lý Thiên Luân nói.
– Vừa rồi ta còn tưởng Linh La sẽ thất bại, không ngờ tới dưới tình huống như vậy Linh La còn có thể né tránh thành công.
Bát trưởng lão Hạ gia lắc đầu, than thở.
Đương nhiên lão hy vọng Linh La chiến thắng, vừa nãy lại khẩn trương một hồi, sau khẩn trương lại thả lỏng, thật sự thoải mái mà.
Trưởng lão Tịch gia lại mặt sầm xuống, chợt đen chợt hồng. Trưởng lão Vương gia cũng ở gần đó, dường như Vương gia cũng đặt Phi Vân, mặt xanh mét.
– Ha ha – Lập tức phân thắng bại ngay.
Lý Thiên Luân cười khẽ hai tiếng, đột nhiên ánh mắt biến đổi, trở nên sắc bén, sai đó nói bằng một giọng điệu ngưng trọng.
– Hả?
Bát trưởng lão cũng chuyển ánh mắt ngừng lại trên sân.
Kiếm quang chợt lóe trên lôi đài, hai người Linh La cùng Phi Vân đồng thời rống to một tiếng. Thân ảnh hai người rời xa nhau, sau đó giống như hai con mãnh hổ bổ nhào về phía đối phương.
Chẳng qua lúc này đã không giằng co nữa, hai người vừa chạm liền rời ra.
Ầm ầm
Nội lực chuyển động, vạt áo bay cao, hai người hung hăng đánh cùng một chỗ. Linh La liền bay ngược ra ngoài giống như sao băng.
Uy lực võ kỹ của Linh La còn chưa phát huy ra một trăm độ, còn Phi Vân lại có thể phát huy ra một trăm độ uy lực võ kỹ. Lúc này cứng đối cứng, hiển nhiên Linh La có hại hơn.
Linh La không khống chế được thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài. Còn Phi Vân, lại chỉ lui ra sau hai bước liền đứng vững.
Phập~
Lại một tiếng vang bén nhọn.
Mọi người khiếp sợ nhìn sang, thấy Linh La một tay cầm trường kiếm không trọn vẹn khó khăn cắm trường kiếm lên mặt đất thủy tỉnh. Mặt thủy tinh cứng rắn như vậy, lại bị mạnh mẽ cắm ra một hố, nhưng lại chỉ dùng một thanh trường kiềm bình thường.
Lúc này, ánh mắt Linh La trở nên sáng ngời khác thường, chỉ là thân thể bởi vì va chạm kịch liệt vừa rồi còn hơi rung động.
– Ha ha. Linh La! Ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi!
Phi Vân cười to, Hồng Ngọc kiếm trong tay lại vung lên chuẩn bị tiếp tục công kích Linh La.
Rắc
Đột nhiên, Hồng Ngọc bảo kiếm trong tay hắn liền gãy đôi, một phần lưỡi kiếm phía trước rơi trên mặt sân thủy tinh. Đồng thời, quần áo trên người cũng rơi rụng xuống, hơn phân nửa da thịt liền lộ ra ngoài, trên lôi đài trông hết sức bắt mắt.
Lúc này, mọi người đều trợn tròn mắt!
Rất nhiều người ở đây thậm chí còn há to miệng, ngay cả cằm cũng thiếu chút rớt xuống. Xem qua nhiều trận khiêu chiến lôi đài cao cấp như vậy, vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một kết quả hài hước như thế này. Vậy mà.
– Ha ha! Ta là sức cùng lực kiệt, mà ngươi thì đã thua.
Linh La cũng mỉm cười, rút thanh kiếm gãy khỏi mặt sân, đi lên trước vài bước rồi dừng lại.