Đôi mắt Vương Ngữ Yên xoay chuyển, nhìn về phía Lục Dương nhẹ giọng nói:
– Lục công tử! Ta thấy hay là thôi đi.
Vương Ngữ Yên còn chưa nói xong, Lục Dương liền xua tay liên tục nói:
– Không ngại! Không ngại! Ngữ Yên! Cô chỉ việc nói cần bao nhiêu tiền. Ha ha! Vị công tử này về sau nếu còn tiếp tục đến Tụ Phúc Lâu lại trùng hợp lúc ta đang dùng cơm ở nơi này, không ngại còn có thể tìm ta trả hộ tiền cơm cho cũng được.
Lục Dương nói xong đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, khóe miệng nổi lên một tia đắc ý.
Hạ Ngôn gật gật đầu nói:
– Nếu như thế, vậy rất cảm tạ Lục công tử. Tuy nhiên, ta chỉ sợ đến được Tụ Phúc Lâu một lần cũng đã khó. Không dối gạt Lục công tử, hôm nay là lần đầu tiên từ trước tới nay, ta dùng cơm tại Tụ Phúc Lâu, cũng không biết sau này còn cơ hội nữa hay không.
Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Lục Dương càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, khinh thường hừ khẽ một tiếng, cho rằng Hạ Ngôn là con nhà nghèo, bình thường căn bản không dám tới Tụ Phúc Lâu dùng cơm. Bây giờ tới được Tụ Phúc Lâu, hiển nhiên là bởi đang mời Vương Ngữ Yên.
Hắn nếu biết thực tế căn bản không phải Hạ Ngôn mời Vương Ngữ Yên, mà là Vương Ngữ Yên mời Hạ Ngôn thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Vương Ngữ Yên thấy hai người đều mang vẻ mặt giả dối như thế, ở sâu trong nội tâm của nàng, tất nhiên coi trọng Hạ Ngôn hơn Lục Dương nhiều. Nếu Hạ Ngôn muốn diễn trò như vậy, nàng tự nhiên phải phối hợp rồi. Hơn nữa, mới vừa rồi nàng cố ý không giới thiệu Hạ Ngôn cho Lục Dương, cũng có hi vọng hai người nổi tâm tư chống đối nhau.
Tâm tư nữ nhân thật quá phức tạp, Hạ Ngôn càng không thèm để ý nàng, trong lòng nàng càng không thoải mái. Lục Dương xuất hiện đúng lúc giúp nàng có thể làm cho ấn tượng của mình trước mặt Hạ Ngôn sâu sắc hơn.
Vương Ngữ Yên dẫn Vương Phúc tới nói:
– Hôm nay Lục công tử mời chúng ta dùng cơm, Vương Phúc! Bữa cơm này của chúng ta hết bao tiền?
Vương Phúc tràn đầy nghi hoặc, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra giữa mấy vị công tử này, tuy nhiên tiểu thư đã hỏi, hắn đành phải thành thực đáp:
– Hồi bẩm tiểu thư! Phí sử dụng phòng ăn đặc biệt là mười kim tệ, thức ăn tiểu thư cùng hai vị công tử dùng là một trăm sáu mươi bảy kim tệ, tổng cộng một trăm bảy mươi bảy kim tệ.
Ăn một bữa cơm gần hai trăm kim tệ.
Hai trăm kim tệ đối với một gia đình bình thường ba miệng ăn, nếu sống đơn giản cũng đủ tiêu dùng trong mười năm. Lý Nguyên Xuân nghe được bữa cơm mình vừa ăn không ngờ tốn hơn một trăm bảy mươi kim tệ, cũng không khỏi lặng lẽ trợn mắt. Tuy rằng hắn đối với tiền tài cũng không quá coi trọng, nhưng tiền cơm đắt như vậy thì hắn cho tới giờ cũng chưa từng ăn qua.
Liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, trên mặt hắn không có bất cứ chút dao động nào, chỉ như cười như không nhìn Lục Dương.
Lục Dương nghe thấy Vương Phúc báo ra giá cả, thân mình rung động một cái thiếu chút nữa bước chân đứng không vững.
Hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, hai kẻ mà hắn không thèm để vào mắt này không ngờ ăn chút cơm mà tốn hơn một trăm kim tệ. Hắn dùng cơm trong Tụ Phúc Lâu mỗi lần cũng chỉ tiêu phí trên dưới mười kim tệ. Hơn nữa, Tụ Phúc Lâu này cũng không phải hắn có thể ngày nào cũng tới. Mỗi tháng tới hai ba lần đã là khó rồi.
– Cảm tạ ý tốt Lục công tử lần nữa! Lần đầu gặp mặt đã khiến cho Lục công tử tiêu tốn mất một chút, thật sự ngại quá!
Hạ Ngôn lên tiếng nói.
Lục Dương nghe Hạ Ngôn không ngờ nói tiêu tốn một chút, thiếu chút nữa trực tiếp phun ra búng máu. “Hừ hừ! Đây là tiêu tốn một chút sao? Hơn một trăm kim tệ một bữa cơm mà là tiêu tốn một chút?”
Tuy rằng Lục Dương trong lòng rất buồn bực, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng, hắn cũng không thể thu hồi, hơn nữa lại còn đang ở trước mặt Vương Ngữ Yên nữa. Hắn nếu lật lọng, vậy sẽ không còn chút thể diện nào nữa.
Cố gắng làm ra vẻ tươi cười, Lục Dương xua tay nói:
– Không. cần khách khí!
Chứng kiến vẻ mặt Lục Dương, Vương Ngữ Yên nín cười. Lục Dương hôm nay xem như đụng phải tảng sắt rồi.
– Người nào? Dám tranh với ta?
Lúc này, từ trong một gian phòng khác trên tầng hai, lại đi ra một người. Người này chính là Trương Vận.
Trương Vận đang uống rượu cùng Lưu Đức, nghe được bên ngoài rối loạn, liền phái một gã hộ vệ ra xem chuyện gì xảy ra. Hộ vệ sau khi quan sát qua, liền quay lại bẩm báo Trương Vận. Trương Vận vừa nghe có người muốn trả tiền cơm cho Hạ Ngôn, lập tức vọt ra hô to một tiếng!
– Trương Vận?
Lục Dương nhìn thấy Trương Vận, lặng người há miệng hô lên một câu.
Tất cả tiền tài hắn mang trên người cũng không đủ trả tiền bữa cơm Hạ Ngôn cùng Vương Ngữ Yên ăn, nhìn thấy Trương Vận, Lục Dương mới thở ra một hơi. Nếu lúc tính tiền không lấy ra tiền, vậy thân này đã có thể vứt đi rồi. Hiện tại nhìn thấy Trương Vận, có thể tạm vay Trương Vận một ít kim tệ trả tiền cơm. Hắn cũng từng uống rượu với Trương Vận, xem như có chút giao tình.
– Ồ? Là ngươi? Lục Dương?
Trương Vận thấy Lục Dương cũng ngạc nhiên hô.
– Lục Dương! Chẳng lẽ ngươi muốn tính tiến thay Ngôn ca? Vậy không thể được, bữa cơm này của Ngôn ca nhất định phải tính tiền cho ta.
Trương Vận trợn hai mắt, lớn tiếng như chém đinh chặt sắt nói. Lưu Đức ở trong phòng ăn cũng chạy vội ra, đứng cạnh Trương Vận.
– Ngôn. Ngôn ca?
Lục Dương vẻ mặt mê hoặc ấp úng nói.
Tên Trương Vận này Lục Dương biết rất rõ. Người nào có thể khiến hắn gọi Ngôn ca? Còn muốn tranh trả tiền? Nhìn tư thế này tuyệt đối không phải giả vờ.
Hạ Ngôn nhíu mày nhìn hai người quần áo lụa là này, thật sự là.
– Thế nào? Lục Dương! Chẳng lẽ ngay cả Ngôn ca mà ngươi cũng không biết? Ha ha! Ngươi cái tên này, không biết Ngôn ca thì sao phải trả tiền thay Ngôn ca?
Trương Vận nhìn Hạ Ngôn, lại nhìn sang Vương Ngữ Yên, tỉnh ngộ nói:
– Ồ! Ta hiểu rồi, ha ha! Là bởi vì Vương tiểu thư ở đây sao! Lục Dương à! Tiểu tử ngươi thật sự lớn gan nha, ta nói cho ngươi hay, vị này chính là Hạ gia Hạ Ngôn thiếu gia, Ngôn ca!
Hạ thiếu gia?
Hạ Ngôn?
Hạ Ngôn ở Phường thị Bắc?
Lục Dương lập tức trở nên như si dại!
– Được rồi! Hôm nay Vương Ngữ Yên tiểu thư mời ta ăn cơm để trao đổi một chút chuyện làm ăn! Ta nghĩ Vương tiểu thư cũng sẽ không thật sự tính tiền cho các ngươi.
Hạ Ngôn đưa ánh mắt nhìn Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên thản nhiên cười nói:
– Ha ha! Vừa rồi chỉ là đùa vui một chút, ta mời Hạ công tử dùng cơm, tất nhiên không thể để cho người khác tính tiền. Lục công tử, Trương công tử, các vị không cần tranh nữa.
– Ta còn có chút việc, cáo từ trước!
Hạ Ngôn ôm quyền nói.
Trước khi xoay người, Hạ Ngôn lại cười cười với Lục Dương, Lục Dương nhìn thấy nụ cười này, toàn thân đột nhiên chấn động.
Hắn không thể nào tưởng được cái tên thoạt nhìn không hợp mắt này, dĩ nhiên chính là nhân vật danh chấn thành Ngọc Thủy, Hạ gia Hạ Ngôn! Chết tiệt! Nhân vật như vậy không những không kết giao được, mà còn.
Lục Dương hối hận đến nỗi ngay cả ruột cũng kêu lên.
Trương Vận nhìn thấy sắc mặt Lục Dương xanh mét, không khỏi cười thầm trong lòng, lắc đầu nói:
– Lục Dương à Lục Dương! Ngươi thật là. Ôi! Không nói nữa, ta đi tiễn Ngôn ca!
Nói xong, Trương Vận cũng vội vàng đi theo mấy người Hạ Ngôn xuống lầu, Lưu Đức đi theo phía sau Trương Vận, liếc mắt nhìn Lục Dương một cái, chiếc đầu to cũng lắc lư.
– Ha ha ha! Có ý tứ, rất có ý tứ! Ha ha ha.
Trong mấy người, cao hứng nhất lúc này không ai khác là Lý Nguyên Xuân, hắn chính là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, cảm thấy được vô cùng có ý tứ, rất có ý tứ.
– Hạ Ngôn! Không thể tưởng được danh tiếng ngươi ở thành Ngọc Thủy lớn như vậy!
Lý Nguyên Xuân cũng không ngại Vương Ngữ Yên ở đây, cười hì hì, nhìn Hạ Ngôn nói thẳng.
Hạ Ngôn cười khổ một chút, thực ra hắn thật sự cũng không muốn danh tiếng lớn như vậy.
Trong một ngõ nhỏ âm u phía ngoài Tụ Phúc Lâu, lúc này có ba hán tử áo xanh đang lén lút nhìn chằm chằm cửa vào Tụ Phúc Lâu.
Một người trong đó chính là hán tử xấu xí mới vừa rồi ở giếng nước cạnh đường bán nước cho Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân, núp ở chỗ râm mát, trong mắt không giấu được vẻ tham lam, hung hăng liếm liếm đôi môi khô khốc.
– Lão nhị! Ngươi nói con dê béo kia đi vào Tụ Phúc Lâu, vì sao bây giờ đã qua một canh giờ rồi còn chưa thấy hắn đi ra?
Hán tử thân hình tráng kiện nhất, ánh mắt tàn nhẫn khàn giọng hỏi.
Hán tử bán nước được gọi là Lão nhị cười hắc hắc nói:
– Đệ chính mắt thấy bọn chúng đi vào Tụ Phúc Lâu, không sai được. Đại ca! Một lúc nữa bọn chúng nhất định sẽ từ trong Tụ Phúc Lâu đi ra.
– Nhị ca! Huynh nói trên người con dê béo đó mang theo một túi đầy tiền, không sai chứ?
Người thứ ba ánh mắt lóe sáng, dáng người cao nhất, răng nhô trán lồi lên tiếng hỏi.
– Hừ! Đương nhiên không sai, ta tận mắt nhìn thấy, tiền tài trên người dê béo đó ít nhất có mấy chục kim tệ.
Lão nhị vỗ vỗ hai má, chớp chớp mắt nói.
Ba người này cũng không phải người thành Ngọc Thủy, mà là những kẻ chạy trốn, sau mỗi lần đánh cướp ở một thành thị, liền chạy đến một thành thị khác. Chuyện cướp bóc như vậy bọn họ đã làm không phải một lần hai lần, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thủ đoạn cay độc. Bọn họ tuy rằng cướp bóc nhưng cũng không đả thương tính mạng người.
– Lão nhị! Ngươi khẳng định bên cạnh dê béo đó không có hộ vệ sao?
Lão đại tính cách cẩn thận, tuy rằng lão Nhị nói rất nhiều lần, hắn vẫn luôn hỏi câu này.
Bình thường người giàu đi ra ngoài đều dẫn theo hộ vệ bên người, nếu có hộ vệ, vậy việc cướp bóc của bọn họ sẽ phiêu lưu mạo hiểm hớn. Ba người này sở dĩ nhiều năm qua chưa từng thất bại, chính là bởi vì bọn họ vô cùng cẩn thận, chỉ cần tình huống không thích hợp, bọn họ tình nguyện không đoạt, cũng sẽ không mạo hiểm.
– Hắc hắc! Đại ca! Tiểu tư đó thoạt nhìn chỉ là thư sinh gầy yếu, bên người không có hộ vệ. Tuy rằng còn có một hán tử đi cùng hắn, nhưng ta thấy sẽ không có uy hiếp gì. Tên đó nếu là có thực lực, sao có thể đi uống nước giếng bên đường chứ? Ngay cả quán trà nhỏ cũng không thể vào được, không có khả năng có bổn sự lớn. Đại ca! Chúng ta chỉ cần đợi tiểu tử kia đi tới con phố nào vắng vẻ, sau đó mới đoạt túi tiền lớn trên người hắn, rồi lập tức rời thành Ngọc Thủy đi.
Lão Nhị ánh mắt chợt lóe, vung mạnh nắm tay, kích động nói.
Tên còn lại mà hắn nói chính là Lý Nguyên Xuân.
Nói chung thì người tu luyện có thực lực cao cường không có khả năng ngay cả nước cũng uống không nổi. Mà Lý Nguyên Xuân lại đến giếng nước bên đường uống, hiển nhiên không có bản lãnh thật sự gì.
Nguyên nhân chính bởi như thế, cho nên sau khi Hạ Ngôn để lộ tiền ra, lão Nhị này mới nổi lên ý đồ xấu. Gọi Đại ca với tam ca của hắn tới chuẩn bị cướp tiền của Hạ Ngôn rồi cùng nhau rời khỏi thành Ngọc Thủy.
– Ha ha! Nhị ca làm việc đệ rất yên tâm! Lần này nếu có thể cướp được mấy chục kim tệ, ba huynh đệ ta có thể khoái hoạt một khoảng thời gian rồi.
Lão tam cười hắc hắc nói.
– Ừ! Lát nữa nhìn thấy dê béo kia, ta bảo động thủ các ngươi mới được phép động thủ.
Lão đại tiếng nói trầm xuống, liếc mắt quét nhìn lão Nhị lão Tam một cái.
Lão nhị, lão Tam liên tục gật đầu.
*************
Trạch viện Hạ gia!
Hạ Trường Hà bởi vì bận rộn mà đã nhiều ngày chưa đến tiểu viện của Hạ Ngôn. Hôm này vừa qua giữa trưa, Hạ Trường Hà liền tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi đi tới tiểu viện của Hạ Ngôn.
Nhưng Hạ Ngôn cũng không ở nhà, trong viện chỉ có tỳ nữ Tiểu Thanh. Tiểu Thanh chưa từng gặp Hạ Trường Hà, nhưng nhìn thấy lão khí độ bất phàm, có lẽ cũng là trưởng bối Hạ gia, nên cẩn thận đối đáp.
– Ngươi nói lúc giữa trưa Hạ Ngôn rời đi, ngươi cũng không biết hắn đi đâu sao?
Hạ Trường Hà không thấy Hạ Ngôn liền thuận miệng hỏi.
Lần này lão đến là muốn hỏi Hạ Ngôn một chút xem trên tu luyện có gì khó khăn hay không. Trước kia lúc Hạ Ngôn tu luyện không có tiến bộ chút nào, Hạ Trường Hà thường xuyên đến tâm sự với Hạ Ngôn, hiện tại tốc độ tu luyện của Hạ Ngôn tiến triển cực nhanh, Hạ Trường Hà tất nhiên càng muốn tâm sự với Hạ Ngôn.
Tiểu Thanh pha trà cho Hạ Trường Hà xong mới cúi đầu cẩn thận nói:
– Thiếu gia được Vương gia tiểu thư mời, trước khi thiếu gia đi có nói là đi ăn cơm.
Tiểu Thanh theo quy củ đứng thẳng một bên, lúc Hạ Ngôn đi đã cố ý dặn dò nàng trưa nay hắn không trở về ăn cơm.
Hạ Trường Hà nhướng mày, từ chỗ ngồi đứng lên trầm giọng nói:
– Vương gia tiểu thư? Vương gia tiểu thư nào?
Tiểu Thanh nhẹ nhàng trả lời:
– Tiểu nữ nghe thiếu gia nói vị tiểu thư đó tên là Vương Ngữ Yên.
Nghe được Tiểu Thanh nói ra tên này, Hạ Trường Hà sắc mặt đột nhiên đại biến, Vương gia Vương Ngữ Yên ở thành Ngọc Thủy, vậy còn ai nữa? Tất nhiên là Vương gia cùng Hạ gia cũng được xưng là ba đại gia tộc rồi.
Vương Ngữ Yên này vô duyên vô cớ mời Hạ Ngôn ăn cơm, trong chuyện này có thể che giấu huyền cơ gì hay không?
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Trường Hà liền nghĩ tới tất cả khả năng có thể. Hiện tại Hạ Ngôn đối với Hạ gia mà nói là phi thường trọng yếu, quan hệ trực tiếp đến địa vị của Hạ gia, là hy vọng của Hạ gia. An toàn của Hạ Ngôn rất quan trọng. Nhất là gần đây trưởng lão hội đã chỉ định Hạ Ngôn trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Hạ gia.
Càng làm người khác lo lắng chính là, nửa tháng tới sẽ diễn ra cuộc chiến tranh đoạt danh ngạch giữa ba đại gia tộc, giờ phút này Vương Ngữ Yên kia mời Hạ Ngôn ăn cơm, trong đó có thể có âm mưu gì hay không?
Hạ Trường Hà thân là trưởng lão Hạ gia, không thể không nghĩ nhiều, không thể không vì an toàn của Hạ Ngôn mà lo lắng. Cho dù khả năng Vương gia có mục đích riêng rất nhỏ, Hạ Trường Hà cũng không thể không đưa ra phản ứng nhanh nhất được.
Chứng kiến Hạ Trường Hà phản ứng kịch liệt, Tiểu Thanh hoảng sợ, sắc mặt cũng trở nên có chút trắng bệch, cho rằng đã có đại sự xảy ra.
– Vương gia.
Hạ Trường Hà nói ra hai chữ cuối cùng này, sau đó liền nhanh chóng cất bước rời khỏi tiểu viện của Hạ Ngôn, để lại một mình Tiểu Thanh đang ngẩn người có chút ngơ ngác. Ánh mắt Tiểu Thanh nhìn hơi nước từ trong tách trà bốc lên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này trong gia tộc không phải một nha hoàn như nàng có thể biết, nàng cũng không thể tưởng được mức độ trở nên càng lúc càng nghiêm trọng.
– Không phải đã xảy ra chuyện không may gì rồi chứ? Ngàn vạn lần không được.
Tiểu Thanh về phòng, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương hơn.
************
– Cái gì? Hạ Ngôn được Vương Ngữ Yên mời đi?
Tộc trưởng Hạ Phi Long sau khi nghe được tin này, sắc mặt cũng đại biến, trong ánh mắt lóe ra một tia hung quang.
Nếu Vương gia thực sự có mục đích gì khác, vậy thì.
– Đúng! Nha hoàn của Hạ Ngôn nói giữa trưa Hạ Ngôn đã đi ra ngoài. Đến hiện tại đã chừng một canh giờ rồi. Tộc trưởng! Vương Ngữ Yên kia mời Hạ Ngôn dùng cơm, khẳng định là ở trong Vương gia Tụ Phúc Lâu. Không bằng ta hiện tại liền dẫn người đi đón Hạ Ngôn.
Hạ Trường Hà trước ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng nói.
Mặc kệ Vương gia có mục đích gì hay không, Hạ gia cũng phải nhanh chóng đón Hạ Ngôn trở về. Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, còn nửa tháng nữa chính là cuộc chiến tranh đoạt giữa ba đại gia tộc. Cuộc chiến này đối với ba đại gia tộc mà nói có tầm quan trọng không nhỏ, ngay cả Thánh đường thành Ngọc Thủy cũng đã chú ý trận đầu này. Đến lúc đó, rất nhiều Chấp sự Thánh đường cũng tới xem cuộc chiến. Nếu trước trận chiến tranh đoạt Hạ Ngôn xảy ra bất trắc gì, khiến cho hắn không thể tham gia cuộc chiến, như vậy đối với Hạ gia mà nói quả thật là không ổn.
Hạ Phi Long thoáng trầm ngâm một chút, hung quang trong mắt ẩn vào, nói:
– Tam trưởng lão! Ta thấy có lẽ để Đại trưởng lão đích thân đi. Như vậy càng thỏa đáng hơn một chút.
Ý tứ Hạ Phi Long là thực lực Đại trưởng lão gần đạt tới Linh sư, nếu thật sự gặp phải tình huống đặc thù gì, cũng nắm chắc khả năng ứng phó.
Hạ Trường Hà thoáng lo lắng một chút, liền gật đầu nói:
– Tộc trưởng nói đúng! Vậy mời Đại trưởng lão vất vả một chút, nhanh dẫn người tới Tụ Phúc Lâu trước. Hạ Ngôn dùng cơm ở Tụ Phúc Lâu, Hạ gia chúng ta phái người bảo hộ đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc cũng là việc nên làm, Vương gia cho dù không thoải mái cũng không nói được gì.
Hạ Phi Long cười cười nói:
– Đúng vậy!