Bởi vì kinh mạch bị tổn thương chưa khỏi hẳn, cho nên ba ngày nay Hạ Ngôn cùng tạm thời hoãn việc tu luyện. Đương nhiên, ban đêm thời điểm một mình ở trong phòng, Hạ Ngôn vẫn tiếp tục vận chuyển Linh La tâm pháp hấp thu linh lực ở bên ngoài.
Bình thường hấp thu linh lực tuy rằng rất ít, tuy nhiên linh lực tụ tập trong cơ thể vốn là cần tích lũy từng chút từng chút một. Nếu một ngày trễ nải tu luyện không hấp thu, như vậy ngày đó linh lực sẽ không gia tăng.
Buổi chiều ngày thứ ba, Hạ Ngôn ra khỏi phòng, thấy trong phòng Liễu Vân còn thắp sáng đèn liền gõ cửa.
Lúc này quả nhiên Liễu Vân vẫn chưa ngủ.
– Hạ Ngôn! Có chuyện gì sao?
Liễu Vân thấy Hạ Ngôn bước vào, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Ngôn, lên tiếng hỏi.
Hạ Ngôn thoáng trầm tư một chút.
– Sư phụ! Trước kia ngài có quen biết với Mục Nguyệt Điện chủ không?
Hạ Ngôn ngẫm nghĩ một hồi mới mở miệng hỏi.
Liễu Vân gật đầu, nói thẳng:
– Đúng vậy, sáu năm trước, ta đã biết Mục Nguyệt Điện chủ cùng Viên Thế Phong trượng phu của nàng. Hai người Mục Nguyệt cùng Viên Thế Phong trên phương diện tu luyện đều thiên tư trác tuyệt, tuổi còn rất trẻ đều đã bước vào cảnh giới Linh Tông.
Liễu Vân nhớ lại chậm rãi nói tiếp:
– Lúc ấy, Mục Nguyệt cùng Viên Thế Phong, thanh danh của hai người đều rất nổi bật ở Thánh thành, tuy nhiên hai người lại không gia nhập bất cứ thế lực nào, bọn họ không thích bị ước thúc.
Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng biến sắc, nói:
-Vậy về sau Viên Thế Phong vì sao mà chết?
Một cường giả Linh Tông chết đi một cách bất ngờ, e rằng không phải là chuyện đơn giản.
– Viên Thế Phong?
Liễu Vân nhíu mày:
– Tuy rằng ta nghe nói qua về hai người bọn họ, nhưng cũng không có giao tiếp nhiều, cho nên chuyện về bọn họ biết cũng không nhiều. Lúc ấy, dường như Viên Thế Phong là đột nhiên tử vong, sau lại Mục Nguyệt mang theo con gái Viên San đi vào thành Tử Nguyệt. Hai năm trước nàng lợi dụng các mối quan hệ chính mình cùng trượng phu Viên Thế Phong khi còn sống thành lập ở Thánh thành, đạt được quyền lợi khiêu chiến Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt. Cuối cùng nàng thành công, cho nên hiện tại nàng là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt. Tuy rằng Mục Nguyệt cùng Viên Thế Phong không có gia nhập bất kỳ thế lực nào. Tuy nhiên hai người cũng quen biết rất nhiều đại nhân vật ở Thánh thành.
Liễu Vân khẽ nhướng mắt hỏi:
– Hạ Ngôn! Con hỏi chuyện này để làm gì?
Hạ Ngôn chấn động, liền nói:
– Đệ tử chỉ là tò mò. Ngày hôm trước Mục Nguyệt Điện chủ nói với đệ tử lời nói kia, dường như bà ta cảm nhận được mình không còn sống bao lâu nữa.
Liễu Vân nghe vậy, gật đầu:
– Biểu hiện của Mục Nguyệt Điện chủ hôm ấy quả thật có chút kỳ quái, với thân phận là một Điện chủ chủ thành, không ngờ lại vừa khẩn cầu vừa uy hiếp ép con đáp ứng chiếu cố Viên San con gái của nàng.
Liễu Vân lại ngưng trọng nói:
– Hạ Ngôn! Nếu Mục Nguyệt thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy Viên San đúng là con phải chiếu cố cho tốt! Con đã đáp ứng Mục Nguyệt rồi, thì phải làm cho chu đáo.
– Sư phụ! Đệ tử hiểu rõ, chỉ là hiện tại thực lực của đệ tử ngay cả cảnh giới Linh Tông cũng chưa đạt tới, chỉ sợ thời gian về sau phải dồn vào cho việc tu luyện. Chiếu cố Viên San, còn phải nghĩ biện pháp thích đáng mới được.
Hạ Ngôn nhíu mày nói tiếp:
– Tuy nhiên, với thực lực và quyền lực của Mục Nguyệt Điện chủ, thì sao lại phải lo lắng như vậy chứ. Có thể, chỉ là bà ấy phòng ngừa chuyện bất trắc mà thôi. Nói không chừng con căn bản là không cần chiếu cố cho Viên San.
Hạ Ngôn, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ chuyện này theo chiều hướng tốt.
“Sư phụ có lẽ cũng không biết chuyện Thần Thạch của Mục Nguyệt Điện chủ. “ Ý niệm này xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn, hắn suy nghĩ có nên báo chuyện Thần Thạch cho sư phụ biết hay không? Ngay sau đó Hạ Ngôn lại hủy bỏ quyết định này. Chuyện Thần Thạch này, Hạ Ngôn cảm thấy tốt hơn là giữ kín ở trong lòng.
-Ừ!
Liễu Vân gật đầu.
– Ngày mai còn phải đi lên Thánh sơn Thánh thành, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Liễu Vân cười nói.
Hạ Ngôn dạ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng Liễu Vân.
Sáng sớm hôm sau, tập trung đầy đủ tại cửa nam thành.
Viện trưởng cùng với học viên ba học viện: Học Viện Long Đằng, Học Viện Không Linh, Học Viện Tử Diệp, cùng với Lưu tiên sinh đều đi ra ngoài thành, ở phia sau bọn họ còn có rất đông người tu luyện đưa tiễn.
Ở dưới bảo vệ của hộ vệ Thánh điện, dọc theo đường đi nhưng thật ra không có người nào xông vào trong đội ngũ mọi người.
– Hạ Ngôn! Huynh phải đi rồi!
Viên San đi cùng với ba người Hạ Ngôn đến đây, vẻ mặt có hơi xụ xuống. Ba ngày qua, nàng ở chung một chỗ với ba người Hạ Ngôn thực vui vẻ.
– Ha ha! Ta còn trở về, chúng ta sau này khẳng định còn có thể gặp lại. Hiện tại ta chỉ phải đi Thánh sơn mà thôi.
Hạ Ngôn cười cười an ủi Viên San.
Lúc này, hắn cũng không biết nên nói cái gì mới phải.
– Viên San tiểu thư! Cô đừng thương tâm, Hạ Ngôn cùng chúng ta, đều còn có thể quay về đây.
Vương Thiên Hà cười nói.
– Đúng vậy, Viên San! Muội tự bảo trọng mình cho tốt.
Mễ Tuyết vỗ vỗ vai Viên San nói.
Với tính tình của Mễ Tuyết, có thể nói ra một câu như vậy thật cũng xem như quá tốt rồi. Mấy ngày nay ở chung với nhau, dần dần Mễ Tuyêt cũng thích Viên San. Tuy rằng Viên San không thể tu luyện, nhưng tính tình rất tốt, cũng không có kiêu căng như các Đại tiểu thư được nuông chiều. Hơn nữa tâm tư Viên San đơn thuần, thích hay không thích đều biểu hiện rõ ràng ra ngoài, điểm này cũng rất giống Mễ Tuyết.
– Ừ! Vậy các người đi đường bình an.
Viên San nói.
– Lưu tiên sinh, các vị Viện trưởng! Ta cũng không đưa xa.
Mục Nguyệt mặc một thân xiêm y nhung màu đen tinh khiết, cười nói với mọi người.
– Mục Điện chủ không cần khách sáo.
Lưu tiên sinh các người ôm quyền từ biệt.
Đám người Hạ Ngôn lại cáo biệt Viên San lần nữa, sau đó đi dọc theo quan đạo dần dần khuất bóng.
Nơi xe ngựa chạy qua, bụi đất tung bay mù mịt.
Không ít người tu luyện cùng đi một đường với mọi người, tuy nhiên cũng không có đánh vòng vượt qua. Thấy những người này thân phận địa vị cao vời, chỉ sợ nhìn thấy trong lòng đều e sợ né qua một bên nhường đường.
Viên San đứng đợi xe ngựa đi xa không còn nhìn thấy bóng, vẫn còn chưa muốn quay về.
Mục Nguyệt đi đến bên cạnh Viên San, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái:
– Viên San! Không bao lâu nữa, con sẽ gặp lại Hạ Ngôn.
– Thật vậy sao?
Viên San theo bản năng hỏi lại.
– Đương nhiên, mẫu thân khi nào thì đã lừa gạt con đâu?
Mục Nguyệt khẽ nhếch miệng cười hiền hậu nói.
Lộ trình đi không tới hai canh giờ, khoảng giữa trưa, đoàn người Lưu tiên sinh đến bên ngoài Thánh thành.
Sau khi trao đổi một chút cùng hộ vệ Thánh thành, toàn bộ đoàn người Hạ Ngôn vào thành.
Mọi người cùng không thể lập tức đi lên Thánh sơn, mà vào nghỉ ở khách điếm gần bên Kim Long Điện. Đi lên Thánh sơn cần phải được Thánh Hoàng đồng ý.
Tuy nhiên, ngày mai là mọi người có thể đi lên Thánh sơn, tiến vào Điện Hoàng Giả.
– Thánh thành này, quá nhiên rộng lớn không giống với các nơi khác.
Lần đầu tiên đi vào Thánh thành, Vương Thiên Hà không kìm nổi vừa ngạc nhiên vừa thán phục nói.
Kỳ thật, Thánh thành này cùng đa số các chủ thành khác kiến trúc và quy mô cũng không sai biệt lắm. Nếu nói khác biệt chỉ là trên đường phố rất đông người tu luyện. Hơn nữa thực lực của mỗi người đều rất cường đại.
Người tu luyện bên trong Thánh thành, dưới Đại Linh Sư thì đều là con cháu gia tộc cổ lâu đời sinh sống trong thành này, cùng với người nhà người hầu các loại.
Người tu luyện từ bên ngoài tới đây hầu như thực lực đều đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư.
-Tới nơi này, các ngươi cũng đừng đi lung tung.
Các nhân viên học viện được phân phối phòng xong, Liễu Vân mang theo ba người Hạ Ngôn đi về phòng, sau đó dặn dò ba người.
– Thánh thành này thế lực phúc tạp, hơn nữa mỗi một thế lực đều vô cùng cường đại. Ngày mai chúng ta sẽ lên Thánh sơn, hôm nay các ngươi ở trong tửu lâu, tốt nhất là không nên ra ngoài, đỡ phải gặp phiền toái.
Liễu Vân tới Thánh thành này cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
– Viện trưởng! Chúng ta biết rồi!
Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết gật đầu đáp lời.
Vốn Vương Thiên Hà còn dự định bảo Hạ Ngôn dẫn hắn tới Kim Long Điện nhìn xem, hiện tại nghe Viện trưởng Liễu Vân dặn dò như vậy, chỉ đành hủy bỏ quyết định này. Mễ Tuyết, kỳ thật cũng muốn đi Kim Long Điện xem cho biết.
Bọn họ khi còn ở thành Tử Nguyệt nghe Hạ Ngôn kể về Kim Long Điện ở Thánh thành, liền rất hiếu kỳ muốn đi Kim Long Điện cho biết.
– Ừ! Lát nữa ta phải đi ra ngoài xử lý vài chuyện, các ngươi có cần gì, thì nói với quản lý tửu lâu.
Liễu Vân lại dặn dò. Ánh mắt nhìn Hạ Ngôn:
– Hạ Ngôn! Nếu Thánh thành có người tới tìm ngươi, tốt nhất chuyện gì ngươi cũng không cần đáp ứng.
– Đệ tử biết rồi, sư phụ!
Hạ Ngôn gật đầu đáp.
Tên tuổi của Hạ Ngôn hiện tại cũng rất vang dội ở Thánh thành.
Hiện tại Hạ Ngôn đi vào Thánh thành, trong Thánh thành này người cố tình khẳng định cũng đều biết tin tức này. Liễu Vân, chính là lo lắng có thể sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội tìm đến lôi kéo Hạ Ngôn.
– Hạ Ngôn! Ngươi nói, Thánh Hoàng ở Thánh sơn rốt cuộc là bộ dáng gì?
Vương Thiên Hà vẫn là kích động.
– Hạ Ngôn! Ngươi nói, chúng ta có thể nhìn thấy Thánh Hoàng hay không?
Vương Thiên Hà không kìm nổi cảm thán:
– Nếu có thể nhìn thấy Thánh Hoàng, vậy là tốt rồi. Chỉ là không biết Thánh Hoàng rốt cuộc bộ dáng gì nữa. Hình như rất ít người có thể gặp mặt Thánh Hoàng.
– Nghe nói bên người Thánh Hoàng có ba đại tổng quản đấy. Thánh Hoàng muốn làm chuyện gì đều để cho ba đại tổng quản ra mặt, bản thân ông ấy hầu như cũng không ra mặt.
Kỳ thật đối với một số chuyện trên đại lục, Vương Thiên Hà còn biết nhiều hơn so với Hạ Ngôn.
Hiện tại trong lòng Vương Thiên Hà kích động hưng phấn, nói chuyện cũng không kiềm chế được vẻ hưng phấn, ánh mắt chớp động.
– Hình như ban phát phần thưởng cho chúng ta Thánh Hoàng không ra mặt tuy nhiên có thể nhìn thấy chủ quản của Điện Hoàng Giả.
Hạ Ngôn nheo mắt khẽ xoay người nhìn ra ngoài cửa phòng.
Hắn nghe được dường như có người tới ngoài cửa, tuy rằng bước chân rất nhẹ một cách khác thường.
Nhoáng một cái, thân mình Hạ Ngôn đã tới trước cửa mở cửa phòng ra.
-Ô!
Hạ Ngôn nhìn thấy bộ dáng Vương Vũ đang định gõ cửa. Còn Vương Vũ thấy Hạ Ngôn mở cửa bất thình lình, trên mặt cũng hơi sửng sốt.
– Hạ Ngôn! Ta sẽ ở Thiên Cung chờ ngươi. Không lâu sau, chúng ta đều là người tu luyện Thiên Cung.
Vương Vũ hơi động dung nói với Hạ Ngôn. Vương Vũ cùng đi với đoàn người Hạ Ngôn quay về Thánh thành, hiện tại dường như là phải về trước Thánh sơn.
Nếu không phải thời điểm so đấu với Hạ Ngôn bị thương, trong ngày so đấu đó, hẳn là Vương Vũ đã về trước Thánh sơn rồi.
Tuy rằng cuối cùng Học Viện Long Đằng thắng lợi, nhưng trong lòng Vương Vũ vẫn vô cùng khó hiểu. Hắn đã tu luyện ở Thiên Cung nhiều năm, nhưng cuối cùng không ngờ vẫn là bại dưới tay Hạ Ngôn.
Có lẽ hiện tại thực lực của Hạ Ngôn cùng mình vẫn là tương đương, nhưng một khi Hạ Ngôn tiến vào Thiên Cung, như vậy sẽ rất nhanh liền vượt qua mình.
Điểm này Vương Vũ hiểu rất rõ: nhiều lắm là thời gian một năm, hoặc chỉ là mấy tháng mà thôi.
– Ngươi hiện tại phải về Thiên Cung?
Hạ Ngôn khẽ nhíu mày, thoáng lui ra phía sau nửa bước, nói.
– Đúng vậy, ta cần phải trở về. Lần này ra ngoài gần bốn ngày rồi.
Vương Vũ gật gật đầu:
– Không nói nhiều, chỉ là lại đây chào tạm biệt ngươi một chút, chúng ta gặp lại ở Thiên Cung.
Nói xong, Vương Vũ liền xoay người rời đi.
– Hẹn gặp lại ở Thiên Cung!
Hạ Ngôn gật đầu nói với theo Vương Vũ.