Thể Tôn

Chương 291


Lôi Cương và thiếu nữ áo tím nhìn nhau, ánh mắt không còn giữ được sự bình tĩnh. Thân mình mỗi người đều run rẩy. Lôi Cương không biết nói gì chỉ biết ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của người thiếu nữ.

Con tiên thú bên dưới dường như cảm nhận được bầu không khí khác lạ liền kêu lên một tiếng rồi đi tới dụi đầu vào chân thiếu nữ mà kêu lên liên tục.

Thiếu nữ chớp mắt liên tục, đôi môi đỏ mọng hé ra nhưng phát hiện bản thân không thể nói ra tiếng. Nàng như không tin được vào mắt mình. Gương mặt nàng đỏ ửng nhìn thật quyến rũ.

– Tử Vận… – Lôi Cương run run mà lẩm bẩm.

Thiếu nữ áo tím áo tím run người, gương mặt đột nhiên cứng đờ. Cuối cùng gương mặt đang kích động biến mất, sự lạnh lùng khiến người ta phải tránh xa lại một lần nữa xuất hiện. Nàng nhìn Lôi Cương lạnh lùng, nói:

– Đạo hữu…ngươi nhận nhầm người rồi.

Sau đó, thiếu nữ nhìn con tiên thú dưới chân rồi đá nhẹ nó một cái mà nói:

– Tiểu Hổ! Chúng ta đi.

Rồi nàng không để ý tới ánh mắt khó hiểu của con tiên thú mà bay về một phía khác. Con tiên thú tiểu Hổ nhe răng trợn mắt với Lôi Cương như biết hôm nay nó bị đá là do Lôi Cương. Sau đó, nó hóa thành một tia sáng màu tím rồi biến mất theo hướng của người thiếu nữ.

Gương mặt Lôi Cương trắng bệch, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt. Hắn không thể tin nổi nhìn thiếu nữ áo tím biến mất. “Nàng…nàng quên mình rồi hay sao? Nàng không nhớ đến những kỷ niệm đó nữa sao? Bao nhiêu năm mình vẫn chôn dấu hình ảnh nàng ở sâu trong lòng nhất. Nhưng mình cũng biết bản thân nếu không có thực lực mạnh thì không thể ở cùng một chỗ với nàng. Mình cũng cố gắng kìm nén không nhớ tới nàng vậy mà bây giờ chỉ đổi lại có một câu “ngươi nhận lầm người?”” trong lòng Lôi Cương cảm thấy mất mát và đau khổ. Hắn mệt mỏi rũ người xuống đất nhìn lên không trung.

“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” Lôi Cương ngây người nhìn về phía chân trời mà lẩm bẩm nói. Khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu đỏ tươi.

Đúng lúc này, một cái bóng màu trắng xuất hiện sau lưng Lôi Cương. Sau khi nhìn quanh, người thanh niên tuấn tú đó cảm thấy nghi hoặc. “Lúc trước mình cảm nhận được ở đây có hai làn hơi thở cơ mà?” Ngay lập tức, ánh mắt y nhìn Lôi Cương với ý đồ không tốt. Sát khí trong mắt y lóe lên, hai tay vươn ra nhanh chóng bắt một cái thủ quyết. Linh khí thuộc tính Lôi trong không trung đột nhiên điên cuồng tụ tập, ngưng tụ thành một cột sét đánh thẳng vào Lôi Cương.

Lôi Cương đang đau lòng tới cực điểm chợt run người, cảm nhận được một sự uy hiếp đang bao phủ bản thân. Hắn giật mình, cột giáp tự động xuất hiện.

“Rầm…rầm…” Một cột sét đánh xuống khiến coh cốt giáp của Lôi Cương bị phá nát, chui vào trong cơ thể. Thân mình Lôi Cương biến thành màu đen rơi xuống đất. Gương mặt đui thui của hắn đầy sự tức giận, hai cặp mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm người thanh niên áo trắng trên không trung.

“Ngươi làm gì?” Lôi Cương quát lên. Hắn cố gắng ngăn chặn cơn giận của bản thân, cặp mắt giống như con sói bị thương nhìn chằm chằm người thanh niên tuấn tú. Lôi Cương hiểu được, người này quá mạnh, cơ bản hắn không thể đối phó được. Cho dù có đánh thì bản thân cũng phải chịu nhục. Bản thân ở trước mặt đối phương còn quá yếu. Lúc này cần phải nhẫn nhịn. Lôi Cương cắn chặt răng nắm chặt hai tay.

“Làm gì à? Đạo Vân ta giết người cần gì phải có lý do. Nếu ngươi cần phải có lý do thì cứ coi như ta khó chịu khi thấy ngươi đi. – Người thanh niên áo trắng cười lạnh rồi vung tay lên. Toàn bộ linh khí thuộc tính Lôi trong không gian đột nhiên lại ầm ầm tập trung lại. Rồi một con thần lóng màu tím đánh xuống.

Lôi Cương kình hãi nhanh chóng di động thì phát hiện ra bản thân đã bị hạn chế. Áp lực vô hình khiến cho tốc độ của hắn chậm lại.

“Rầm…rầm…” Con thần long màu tím đánh thẳng xuống đỉnh đầu Lôi Cương. Linh khí thuộc tính Lôi điên cuồng chui vào trong cơ thể Lôi Cương khiến cho người hắn cháy đen. Lôi điện mạnh mẽ bao phủ toàn thân. Mặc dù Lôi Cương có thân thể thiên lôi nhưng mới chỉ có được chưa lâu làm sao có thể ngăn chặn được lôi điện kinh khủng như vậy? Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của hắn bị lôi điện bao phủ, tràn vào đan điền. Tuy nhiên, bóng người bé nhỏ màu tím ở bên trong như chẳng sợ lôi điện. Nó mở đôi mắt, nhếch miệng mừng rỡ rồi hút mạnh một cái, lực lôi điện nhanh chóng ập vào trong cơ thể của đứa bé.

Nhìn Lôi Cương bị thương nặng nhưng sức sống vẫn còn nguyên, Đạo Vân cảm thấy kinh ngạc. Tay phải gã lại nâng lên đỉnh đầu, lòng bàn tay ngửa lên trời rồi chộp một cái. Linh khí thuộc tính Lôi trong không gian nhanh chóng tập trung vào bàn tay phải của gã. Một cột sét giống như một con thần long xuất hiện trong tay Đạo Vân. Đạo Vân từ từ khép tay lại khiến cho cột sét nhanh chóng nén lại, cuối cùng bằng một cái cây rồi vụt mạnh về phía Lôi Cương.

Lôi Cương đang nằm trên mặt đất bị thứ lôi điện đã được nén ép đánh tới. Lực lôi điện khủng bố xé rách lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương. Đối mặt với thực lực quá mạnh như thế, ưu thế của Lôi Cương trước đây hoàn toàn biến mất. Lôi Cương chết lặng người, chỉ biết mở mắt nhìn lên trời mà không cam lòng.

Lôi điện bị nén ép quá khủng bố mang theo ý nghĩa huyền ảo của Lôi hệ như muốn xé Lôi Cương ra thành nhiều mảnh. Ngay cả đứa bé trong đan điền của hắn cũng phải sợ hãi, gương mặt cứng đờ. Lôi điện khủng bố gần như bùng nổ trong cơ thể Lôi Cương. Cuối cùng, lôi điện đánh tới Nê Hoàn cung của Lôi Cương phá vỡ nó. Sau đó, tất cả lực lôi điện chui vào trong Nê Hoàn cung. Cùng lúc đó, trong Nê Hoàn cung như có tiếng long ngâm.

Lôi Cương nằm rũ trên mặt đất. Nhưng ánh mắt của Đạo Vân lại càng thêm kinh ngạc. Đồng thời, sát khí trong mắt lại càng dầy thêm. Hai tay y dâng lên đỉnh đầu, lòng bản tay ngửa lên trời như định làm gì đó. Đúng lúc đó chợt có một tiếng cười khẽ vang lên.

– Có chuyện gì thế? Đạo Vân huynh! Chẳng lẽ đường đường là con trai của gia chủ Đạo gia được coi là thiên tài đệ nhất trong giới thanh niên của Đạo gia mà lại thích ra tay với kẻ yếu hơn mình hay sao?

Gương mặt Đạo Vân như dài ra, ánh mắt khó chịu quay đầu nhìn hai người vừa xuất hiện sau lưng. Cuối cùng gã nhìn chằm chằm người thanh niên áo xanh mà nói:

– Tử Lôi! Chuyện của Đạo Vân ta không tới phiên ngươi để ý. Nếu ngươi muốn ra mặt cho tên tiểu tử này thì Đạo Vân ta lúc nào cũng sẵn sàng.

– Ha ha! Đạo Vân huynh! Tử Lôi ta cũng không có ý đại chiến với ngươi. Hơn nữa, trình độ của hai chúng ta tương đương, đánh xong một trận thì chỉ lãng phí thời gian tìm bảo vật. – Ánh mắt của Tử Lôi có chút khác lạ nhìn Đạo Vân chằm chằm mà nói. Mặc dù miệng gã nói không muốn đánh nhưng qua lời của gã cũng có thể hiểu được nếu không phải ở trong Chí Bảo thì ta cũng đánh với ngươi một trận.

Làm sao mà Đạo Vân không thể hiểu được ý đó. Sau khi hừ lạnh một tiếng, y liền quay đầu nhìn chằm chằm Lôi Cương bị cháy đen đang nằm trên mặt đất. Thoáng cái, y xuất hiện bên cạnh Lôi Cương, kinh ngạc mà nhìn hắn. Vừa rồi bản thân y đã đánh ra một đòn cực mạnh vậy mà sức sống của Lôi Cương vẫn không mất. “Tại sao lại như vậy?” Đạo Vân bình thản lấy ra thanh trường kiếm có ánh sáng màu tím, từ từ chỉ thẳng vào đan điền của Lôi Cương.

– Đạo Vân huynh! Lôi Cương là người mà Tử Lôi ta coi trọng. Ngươi và hắn không có oán thù, tại sao phải lấy mạng của hắn? – Nụ cười nhạt của Tử Lôi từ từ biến mất, âm thanh bình thản.

Bàn tay cầm kiếm của Đạo Vân chợt dừng lại, sát khí lóe lên trong mắt. Y quay đầu nhìn Tử Lôi chằm chằm, nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

– Tử Lôi! Ngươi đang khiêu chiến Đạo Vân ta hay sao?

– Khiêu chiến? – Tử Lôi lắc đầu, nhìn Đạo Vân rồi nói:

– Có phải nguyên nhân là do Tử Vận không thích ngươi không?

Lời nói của Tử Lôi như đánh trúng nỗi đau trong lòng Đạo Vân. Gương mặt tuấn tú của Đạo Vân trở nên dữ tợn, hai mắt đầy sát khí nhìn Tử Lôi chằm chằm.

– Đạo Vân! Nơi này là Chí Bảo. Nếu hai người các ngươi muốn đánh thì để về Vô Thượng giới rồi các ngươi muốn đánh thế nào thì đánh. Còn lúc này, các ngươi hãy an phận đi. Nếu như không tìm được Chí Bảo, thì khi ra ngoài sẽ để cho người ta cười. – Trận Ý đứng bên nói với Đạo Vân và Tử Lôi. Mặc dù như vậy nhưng lời nói của Trận Ý cũng có hiệu quả. Gương mặt dữ tợn của Đạo Vân từ từ trở lại bình thường. Ánh mắt của Tử Lôi cũng trở lại trong sáng. Gã liếc mắt nhìn xung quanh, chẳng thèm để ý tới Đạo Vân.

Đạo Vân lạnh lùng nhìn Tử Lôi. Thấy ánh mắt của gã, y sửng sốt rồi lập tức quay sang nhìn Lôi Cương cháy đen nằm trên mặt đất mà lẩm bẩm:

– Hôm nay Đạo Vân ta không giết ngươi. Nhưng con đường tu luyện của ngươi cũng chấm dứt ở đây.

– Khoan đã.

Đúng vào lúc Đạo Vân nâng kiếm, trong không trung chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng. Rồi một bóng người màu tím xuất hiện.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Linh La Giới

Chương 291


Khoảng cách mười mấy thước ngắn ngủn, Đổng Thanh Thiện lại cảm thấy tâm thần mình có chút hoảng hốt.
 
Sau khi đổi vũ khí, đôi mắt Đổng Thanh Thiện chợt ngưng, tâm thần thu liễm. Khi tỷ đấu, tuyệt đối không thể phân tâm, chỉ nhìn Hạ Ngôn, trong lòng Đổng Thanh Thiện càng tỏ ra không còn lo lắng.
 
– Hạ Ngôn này thật sự chỉ có thực lực Đại Linh Sư trung kỳ sao? Đổng Thanh Thiện trong lòng run lên.
 
– Hạ Ngôn, Đổng Thanh Thiện! Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
 
– Tỷ đấu bắt đầu!
 
– Bắt đầu rồi! Đổng Thanh Thiện là một trong những học viên mạnh nhất trong lần tham gia Hội Giao Lưu Học Viện này của Học Viên Siêu cấp Yến Toa, không biết hắn với Hạ Ngôn rốt cuộc ai có thực lực mạnh hơn.
 
Một người có chút hiểu biết về Học Viện Siêu cấp, trong đôi mắt bắn ra tia sáng kì dị
 
nói.
 
– Hạ Ngôn đánh đâu thắng đó, thiên hạ vô địch! Một cô gái trẻ tuổi nói một cách chắc chắn.
 
Thực lực Hạ Ngôn cùng theo từng trận tỷ đấu thắng lợi, ấn tượng trong lòng những người này dần dần tốt hơn.
 
Trước lúc tỷ đấu, chỉ sợ không có bao nhiêu người thật sự xem trọng hắn.
 
Dù sao Học Viện Yến Toa là Học Viện Siêu cấp.
 
Chiếu theo tư duy quán tính, gần như mọi người e rằng đều cho Học Viện siêu cấp mạnh hơn Học Viện hạng nhất nhiều lắm. Nhưng sau hai trận thắng lợi mà Hạ Ngôn không chút nào cố sức hơn nữa còn quỷ dị khó lường. Thực lực Hạ Ngôn trong mắt mọi người cùng đột nhiên thăng hoa mạnh hơn.
 
Hiện tại, thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy Hạ Ngôn có thể đánh bại Đổng Thanh Thiện của Học Viện Yến Toa.
 
Ở trên đài cao, phó Viện trưởng Manh Tòng Phương của Học Viện Long Đằng, cũng ngẫu nhiên chuyển tầm mắt về chiến trường giữa Học Viện Tử Diệp và Học Viện Yến Toa. Tuy rằng trong lòng lão cùng không đặt hai học viện này ở trong lòng, tuy nhiên làm phó viện trưởng của Học Viện Long Đằng, có lẽ là phải có chút hiểu biết với đối thủ kế tiếp.
 
Khi hắn nhìn thấy Hạ Ngôn thắng liên tiếp Cao Triêu Dương và Phương Khoát, không khỏi nở nụ cười.
 
– Lão Vu! Thoạt nhìn tình huống của Học Viện Yến Toa ngươi không ổn đấy. Thương thế của Phương Khoát kia cũng không biết như thế nào. Nếu như lát nữa tỷ đấu. Ừ! Có chút ngoài ý muốn, vậy.
 
Nghe Manh Tòng Phương nói ra những lời này, sắc mặt Vu Tứ Hợp càng đen thêm. Manh Tòng Phương này nói chuyện cùng hơi quá đáng!
 
-Hừ!
 
Vu Tứ Hợp hừ lạnh một tiếng trong mũi, không đáp lại Manh Tòng Phương.
 
– Ái chà! Tốt, đánh tốt lắm.
 
Manh Tòng Phương lại chuyển ánh mắt nhìn về phía chiến trường giữa Học Viện Long Đằng và Học Viện Không Linh, nhìn thấy học viên của Học Viện Long Đằng thắng lợi, mạnh mẽ vỗ tay một cái, cao hứng phấn chấn nói:
 
– Lão Dư! Học Viện Không Linh của người xem ra không quá tốt đấy. Ha ha! Học viên của Học Viện Long Đằng chúng ta vẫn là mạnh nhất.
 
Dư Ngôn chuyển ánh mắt liếc nhìn Manh Tòng Phương, nói:
 
– Thắng bại là chuyện bình thường, có thắng thì phải có thua. Ta cùng thừa nhặn, luận thực lực học viên, Học Viện Không Linh chúng ta so với Học Viện Long Đằng thì kém hơn một chút.
 
-Ha ha!
 
Manh Tòng Phương đắc ý cười như điên. Ầm!
 
Mặt đất bằng nham thạch cứng rắn của sân tỷ đấu chấn động rung động kịch liệt. Trong không khí truyền ra một tiếng nổ, nương theo khí lãng mãnh liệt quét ngang ra.
 
Chỉ thấy Đổng Thanh Thiện nhảy vọt lên cao, hai chân hiện lên hình dạng như giương cung, trường côn trong tay hình thành công kích hình quạt. Mà Hạ Ngôn cũng xoay người, hai chân hơi hơi chùng xuống, trường côn trong tay nâng lên đỉnh đầu, sau đó toàn bộ thân thể mạnh mẽ bắn lên từ trên mặt đất.
 
Tiếp theo, tiếng nổ truyền ra, khí lãng tràn ngập cuồn cuộn.
 
Tê tê tê.
 
Một phần khí lãng được hình thành bởi linh lực, kịch liệt va chạm với mặt đất bằng nham thạch, phát ra âm thanh trầm thấp. Trên mặt đất, một tầng đá bột phấn bay lên, giống như ngay cả thiên địa cùng phải biến sắc.
 
Vù!
 
Đổng Thanh Thiện kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lao xuống. Bị Hạ Ngôn từ dưới bay lên trên trực tiếp nhảy ra, quay mấy võng trên không trung, rồi sau đó va chạm thật mạnh trên mặt đất, trượt đi rất xa mới dừng lại.
 
Mà Hạ Ngôn hơi hơi dừng lại phía sau trên không trung, lại tiếp tục cách nhau một khoảng, lúc này mới một lần nữa trở lại mặt đất.
 
Một chiêu!
 
Đổng Thanh Thiện bại, bị đánh bại một cách gọn gãng và dứt khoát.
 
Đổng Thanh Thiện phát ra uy lực võ kỹ bảy ngàn độ, mà Hạ Ngôn dùng uy lực võ kỹ một vạn độ, dùng một chiêu đánh bại Đổng Thanh Thiện. Luận võ kỹ, Linh La kiếm đã trải qua một đoạn thời gian rèn luyện và tinh luyện của Hạ Ngôn, đủ để so với bí điển Thiên cấp đỉnh. Linh La kiếm có thể nói là kiếm phép hoàn mỹ nhất trên đại lực. Nếu như đối phương không có uy lực võ kỹ có tính áp đảo. Linh La kiếm gần như có thể phòng ngự công kích của bất cứ võ kỹ nào.
 
Vô số người thấy một màn như vậy, đều hít một ngụm khí lạnh.
 
Quá đã nghiền, quả thực rất đã nghiền!
 
Vốn tất cả mọi người nghĩ tỷ đấu giữa Hạ Ngôn và Đổng Thanh Thiện sẽ là một hồi tỷ đấu liên tục kịch liệt, nhưng cùng không nghĩ rằng, chỉ có một chiêu, Đổng Thanh Thiện của Học Viện Yến Toa bị đánh bại. Tuy rằng thời gian ngắn nhưng lại rất đã nghiền, nhất là đầy trời bột phấn đá, còn có khí lãng linh lực xoay tròn bay ra chung quanh.
 
Trên đài cao, tất cả mọi người hầu như trong nháy mắt đều đứng lên, nhìn Hạ Ngôn và Đổng Thạch Thiện trong sân.
 
Trong những người này bao gồm viện trưởng Vu Tứ Hợp của Học Viện Yến Toa. Vu Tứ Hợp cũng tuyệt đối không thể tưởng được sẽ có kết quả như vậy.
 
“Hạ Ngôn này chẳng lẽ có cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ?” Vu Tứ Hợp run lên trong lòng.
 
Nếu không, Đổng Thanh Thiện không có khả năng bị đánh bại bởi một chiêu.
 
Phần lớn một loạt Thánh địa đại lão ngồi với Lưu tiên sinh, đều trợn tròn mắt, trong đôi mắt liên tiếp chớp động tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, thật giống như là bảo vật tuyệt thế.
 
Manh Tòng Phương của Học Viện Long Đằng, rốt cuộc trở nên ngưng trọng, trong đôi mắt hiện lên một chút âm trầm nhìn vào Hạ Ngôn.
 
– Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp thắng.
 
Nhân viên công tác sau một lát xuất thần, liền tuyên bố.
 
“Hic, một chiêu này chỉ sợ có uy lực võ kỹ chừng vạn độ, cho dù là tạ đều phải bị đánh bay”.
 
Nhân viên công tác nói thầm một câu trong lòng.
 
Đánh bại Đổng Thanh Thiện, Hạ Ngôn xoay người trở lại bên người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết.
 
– Hạ Ngôn! Đệ mạnh quá mức rồi. Vương Thiên Hà thấp giọng kêu lên.
 
Đương nhiên, hắn và Mẻ Tuyết đều biết Hạ Ngôn đã bước vào cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ, cho nên cùng không có kinh ngạc giống như những người khác. Đổng Thanh Thiện mạnh đến cỡ nào cùng chỉ là cảnh giới Đại Linh Sư trung kỳ, đụng tới Đại Linh Sư hậu kỳ, đương nhiên không thể so được.
 
– Ha ha! Mễ Tuyết tỷ! Tiếp đến là tới tỷ đi lên sân rồi. Gã Phương Khoát bị thương của Học Viện Yến Toa, đệ vừa rồi thấy Đổng Thanh Thiện cho hắn dùng đan dược. Tuy nhiên một lát thực lực hắn nhiều nhất cũng chỉ phát huy được một nửa. Tỷ và Vương đại ca chiến thắng Phương Khoát, hẳn là không khó.
 
Hạ Ngôn cười nói.
 
– Mà Cao Triêu Dương lúc này linh lực của hắn cũng có thể không hoàn toàn khôi phục. Ha ha! Mễ Tuyết tỷ! Nếu như tỷ thắng liên tiếp hai người kia thì trận tỷ đấu kế tiếp của Học Viện Tử Diệp có thể hủy bỏ, chấm dứt tỷ đấu trước.
 
Đôi mắt Hạ Ngôn lóe lên.
 
– Tỷ biết! Hạ Ngôn. Mễ Tuyết gật gật đầu.
 
– Ta đi đấy.
 
Dáng người cao gầy của Mễ Tuyết hơi ngừng một chút liền tiến vào giữa sân tỷ đấu.
 
Mà đối diện, quả nhiên là Cao Triêu Dương lên sân trước. Đổng Thanh Thiện, vẻ mặt cô đơn, vẻ mặt dại ra, ánh mắt ảm đạm.
 
Hiện tại tình huống thắng thua của hai học viện, Học Viện Tử Diệp thắng ba trận, Học Viện Yên Toa chưa thắng trận nào. Trong sáu trận tiếp theo, Học Viện Yên Toa ít nhất phải thắng năm trận, nếu không Học Viện Tử Diệp sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
 
“Hạ Ngôn kia quá mạnh mẽ, còn Mễ Tuyết này, Hừ”
 
Sau khi Cao Triêu Dương lên sân, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt, hiển nhiên cũng không đặt Mễ Tuyết ở trong mắt.
 
Hắn có cảnh giới Đại Linh Sư, chỉ đối phó với Linh Sư hậu kỳ, chuyện đó thật sự đơn giản. Mặc dù hiện tại linh lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cùng đủ để đánh bại Mễ Tuyết một cách thoải mái.
 
– Tỷ đấu bắt đầu!
 
Cao Triêu Dương này cũng giống như trước, vừa vào liền tiến hành toàn lực công kích. Vừa rồi lửa giận đọng lại khi chiến đấu với Hạ Ngôn, giống như muốn phát tiết ra trên người Mễ Tuyết.
 
Trường côn màu đen trong tay, hóa thành một vùng bóng côn mờ mịt, mang theo tiếng khí bạo mãnh liệt bắn ra.
 
“Hừ! Một chiêu liền đánh bại” Cao Triều Dương tự tin nghĩ.
 
Ầm
 
Trong thời gian một phần mười giây, hai người liền giao thủ với nhau. Giao thủ này Cao Triêu Dương mới ngộ ra, hoàn toàn không giống với tình huống mình tưởng tượng. Mễ Tuyết cũng không giống như trong tưởng tượng bị hắn trực tiếp đánh bay đi giống như vừa rồi Hạ Ngôn đánh bại hắn.
 
Thậm chí, sau khi lực lượng hai người va chạm nhau bởi vì lực lượng phản chấn không thể không lui ra sau từng bước để giảm bớt lực, mà Mễ Tuyết lại mới lui ra phía sau nửa bước.
 
– Chuyện gì đang xảy ra đây? Cao Triêu Dương sửng sốt.
 
Tuy nhiên, Mễ Tuyết cũng sẽ không cho hắn thời gian sững sờ. Sau đó, một côn của Mễ Tuyết đâm thẳng về phía dưới nách Cao Triẽu Dương. Lúc này võ kỹ mà Mễ Tuyết dùng, chính là võ kỹ Thiên cấp vừa mới tu luyện, là một loại kiếm kỹ rất nhẹ nhàng sắc bén, rất thích hợp Mễ Tuyết sử dụng.
 
Bụp bụp!
 
Cao Triêu Dương phản ứng rất nhanh, theo bản năng nháy mắt giơ trường côn lên ngăn cản, phát ra một tiếng trầm đục.
 
Thân thể hai người lướt qua nhau, thay đổi vị trí.
 
“Mễ Tuyết này cũng có được cảnh giới Đại Linh Sư sao?” Cao Triêu Dương rung động kịch liệt.
 
Bởi vì linh lực hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Hiện tại so ra, dường như lực lượng Mễ Tuyết còn mạnh hơn hắn một chút.
 
Đám người Lưu tiên sinh ở trên đài cùng chú ý tới cuộc tỷ đấu giữa Mễ Tuyết và Cao Triêu Dương.
 
– Học Viện Tử Diệp, thực lực kinh người. Ngắn ngủn ba tháng, không ngờ ngay cả học viên Mễ Tuyết, cùng đột phá đến cảnh giới Đại Linh Sư rồi
 
Lưu tiên sinh cười nói.
 
– Ha ha! Đấy đều chính là sự cố gắng của học viên đấy. Liễu Vân cũng cười đáp.
 
Viện trưởng Vu Tứ Hợp của Học Viện Yến Toa ở bên cạnh, có chút ngẩn người, với định lực của lão, lúc này đều không ổn định được. Nếu như cảnh giới của Mễ Tuyết là Đại Linh Sư, vậy Học Viện Yến Toa kia nguy hiểm rồi.
 
Vốn nếu Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết của là Linh Sư hậu kỳ, vậy thì vấn đề không lớn, tuy rằng Phương Khoát trọng thương, nhưng đối phó với một gã Linh Sư hậu kỳ, hẳn là vẫn còn có thể nắm chắc. Mà hiện tại.
 
Cho dù chỉ có một mình Mễ Tuyết đột phá Đại Linh Sư, Học Viện Yến Toa cũng lo lắng.
 
– Chẳng lẽ lúc này Học Viện Yến Toa phải bị giáng cấp thành Học Viện hạng nhất sao? Trong lòng Vu Tứ Hợp rung động một tiếng.
 
Nếu như thật sự, vậy khuôn mặt của lão, có lẽ phải tìm một cái mặt nạ để đội. Phải biết rằng, Học Viện Yến Toa yên vị ở vị trí Học Viện Siêu cấp, đã có lịch sử mấy trăm năm.
 
Giáng cấp làm Học Viện hạng nhất, từ khi Vu Tứ Hợp đảm nhiệm viện trưởng Học Viện Yến Toa tới nay, vẫn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống này.
 
Nhưng trước mắt.
 
Dư Ngôn, sau khi khiếp sợ, may mắn sờ sờ ngực. May mắn, Học Viên Không Linh của lão không tiến hành tỷ đấu với Học Viện Tử Diệp. Nếu là Học Viện Không Linh, không biết chừng, cũng sẽ lọt vào loại đả kích này. Dư Ngôn chuyển mắt nhìn Liễu Vân, lại hơi hơi lắc đầu.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 291


Ra khỏi phòng họp, Dạ Đình Sâm hỏi:

  • Cô ấy tới lâu chưa?
  • Gần bốn mươi phút rồi.
  • Sao không báo cho tôi?

Dạ Đình Sâm ngừng bước, lạnh lùng liếc Trần Lạc khiến cậu run lên.

– Bởi vì… bởi vì phu nhân nói tôi không nên quấy rầy ngài.

Trần Lạc nơm nớp đáp.

Làm sao cậu biết được thái độ của Dạ Đình Sâm bây giờ và khi trước có thể khác biệt như thế được, trước kia còn chưa có Nhạc Yên Nhi thì công việc là thứ nhất, bây giờ có cô rồi thì công việc cũng phải dẹp sang một bên.

Một cuộc họp ban giám đốc quan trọng như vậy mà chỉ bằng một câu đã có thể quyết định nó có tiếp tục được hay không.

Trần Lạc cảm thán không thôi.

Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm nheo lại, có vẻ rất nguy hiểm:

  • Về sau nếu có chuyện tương tự thì cậu tự gánh hậu quả.
  • Vâng! Lần sau sẽ không thế nữa ạ!

Trần Lạc vội cam đoan, cậu biết việc này được bỏ qua nên thở phào nhẹ nhõm.

Đang định bước tiếp thì chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đi phía trước lại dừng bước, Trần Lạc nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hắn đang nhìn bánh ngọt trên bàn làm việc của mình.

Hộp bánh ngọt nhỏ xinh kia không phải của tiệm gần công ty.

Nghiệp chướng!

  • Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích…
  • Vợ tôi mang đồ ăn cho cậu?

Đôi mắt đen của hắn nhìn xoáy vào Trần Lạc, thậm chí không thèm che giấu vẻ lạnh lẽo.

  • Tôi… tôi… tôi… Phu nhân chỉ cảm thấy tôi đáng thương thôi…
  • Vợ tôi mang đồ ăn cho cậu!

Lần này không phải hỏi mà là khẳng định, bầu không khí lập tức trở nên đông cứng.

Trần Lạc muốn tự tử luôn, sớm biết một hộp bánh ngọt có thể là nguyên nhân của một vụ án mạng đáng sợ thì cho cậu mười lá gan cũng chẳng dám ăn.

Nhưng Trần Lạc nhanh trí nói:

– Chủ tịch! Phu nhân cũng mang đồ ăn cho ngài mà!

Câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của Dạ Đình Sâm, lúc này hắn mới chịu đi vào phòng khách.

Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy một cô gái nhỏ đang ngủ trên sofa, cuộn tròn người như một con mèo nhỏ lười biếng.

Cô đặt cuốn tạp chí trên người, hắn có thể tưởng tượng được cảnh cô vừa đọc tạp chí vừa gật gù buồn ngủ.

Trên mặt bàn quả thực có sushi của cửa hàng hắn thích nhất.

Dạ Đình Sâm chầm chậm bước tới, lẳng lặng ngắm dung nhan khi ngủ của Nhạc Yên Nhi rồi khẽ sờ lên. Gương mặt cô mềm nhỏ, dường như chỉ mạnh chút thôi là hắn sẽ bóp hỏng nó mất.

Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt, thấy Dạ Đình Sâm ngồi bên cạnh, cô ngái ngủ hỏi:

– Họp xong rồi à?

Giọng nói mềm mại lại có vẻ mơ màng đặc trưng của người vừa tỉnh giấc.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì mềm lòng, hắn chỉ hận không thể ôm cô thật chặt. Hắn khẽ nói:

– Xong rồi, chúng ta về nhà đi.

Nhạc Yên Nhi vội nói:

– Em mang sushi cho anh đấy, ăn xong rồi về.

Dạ Đình Sâm chớp mắt, gật đầu:

– Được, nhưng em phải đút cho tôi.

Nghe thấy Dạ Đình Sâm đưa ra một yêu cầu sến sẩm như vậy, Nhạc Yên Nhi đỏ bừng mặt.

Một người đàn ông luôn nghiêm túc và chững chạc đột nhiên đưa ra yêu cầu trẻ con như thế, Nhạc Yên Nhi vội nhìn quanh, thấy phòng khách không có ai ngoài hai người họ, cô quyết định luôn:

– Được, để em đút cho anh.

Nói xong, cô liền mở hộp, giơ đũa lên tự mình đút cho hắn.

Dạ Đình Sâm vừa ăn vừa nhìn cô đắm đuối, tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, cô hờn dỗi:

– Anh đừng nhìn em chằm chằm thế.

Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm khẽ cong lên, gợi cảm chết đi được:

– Vậy tôi nhắm mắt để ăn à?

Nhạc Yên Nhi tưởng tượng cảnh hắn nhắm mắt ăn cơm, cô cảm thấy cực kỳ đáng yêu nên bật cười.

Khuôn mặt đẹp đến ngạt thở của Dạ Đình Sâm bỗng sát lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô:

– Buồn cười à?

Nhạc Yên Nhi không ngốc, cô vội lắc đầu:

– Không buồn cười, không buồn cười.

Dạ Đình Sâm lại chẳng buông tha cô, hắn lại gần, lén hôn lên môi cô một cái. Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì hắn đã tránh ra, thậm chí còn mím môi hồi vị.

– Ừm, mùi vị khá lắm.

Chẳng biết là nói sushi hay là…

Nhạc Yên Nhi ngượng chết được, cô không dám nhìn hắn nữa, tiếp tục gắp một miếng sushi cá hồi lên rồi nhét vào miệng hắn, coi như chặn miệng.

Ăn được một nửa, Nhạc Yên Nhi nghĩ rồi vẫn lên tiếng:

– Dạ Đình Sâm, em nói với anh chuyện này.

Cô trịnh trọng như vậy khiến hắn phải ngước nhìn.

– Tối nay em đi ăn với Lâm Đông Lục, em với vợ chồng họ đã hòa giải rồi.

Dạ Đình Sâm thản nhiên:

– Ừ, biết rồi.

Nhạc Yên Nhi bất mãn:

– Lạnh nhạt thế à? Chẳng lẽ anh không quan tâm quan hệ giữa bọn em là gì à? Em đi ăn cơm với Lâm Đông Lục mà anh cũng không lo à?

Vốn dĩ cô còn đang lo hắn sẽ tra hỏi không ngừng chuyện mình đi ăn với Lâm Đông Lục, vậy mà chẳng ngờ hắn lại bình tĩnh bỏ qua như vậy, cô cảm thấy Dạ Đình Sâm dường như không quan tâm mình như cô tưởng.

Dạ Đình Sâm buồn cười nhìn cô:

– Có phải tôi nên nổi giận đùng đùng, khuyên bảo em về sau đừng gặp riêng Lâm Đông Lục không? Như thế mới là quan tâm em hả?

Nhạc yên Nhi đảo mắt, cảm thấy nửa đúng nửa không.

Nhưng cô cũng không biết mình muốn Dạ Đình Sâm phản ứng thế nào nữa.

– Em…

Nhạc Yên Nhi nói một chữ rồi chẳng biết nói gì tiếp theo, cô ngước lên, thấy Dạ Đình Sâm đang chăm chú nhìn mình.

Đôi mắt phượng thần bí như đêm tối.

Nhạc Yên Nhi nhìn vào đó, cảm thấy trái tim lạc nhịp.

– Tôi tin em như tin bản thân mình vậy.

Nhạc Yên Nhi quên mất cả cách nói chuyện, bên tai cô chỉ quanh quẩn giọng nói trầm như tiếng violin của hắn.

Đây hẳn là tín nhiệm cao nhất mà một người có thể cho đi.

Nhạc Yên Nhi tự hỏi lòng, cô chưa thể đối xử với Dạ Đình Sâm như vậy được.

Câu nói này của hắn đã đi sâu vào lòng cô.

Có người yêu như thế thì còn mong gì nữa?

– Đáng ghét, anh học ở đây ra mà nói ngọt thế?

Nhạc Yên Nhi cúi đầu, giả vờ phàn nàn để che giấu đôi mắt đỏ hoe.

Dạ Đình Sâm hiểu rõ tính cô, hắn vuốt nhẹ tóc cô, thì thầm:

  • Ngoan, chúng ta về nhà thôi.
  • Chưa ăn hết sushi này.

Nhạc Yên Nhi chưa nói xong đã bị Dạ Đình Sâm bế lên, đi thẳng ra ngoài.

– Bây giờ tôi đói lắm, nhưng lại không muốn ăn sushi, tôi muốn ăn em.

Dọc đường từ phòng khách ra tới ô tô, Nhạc Yên Nhi đã được tiếp nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của toàn bộ nhân viên LN.

Cô vùi mặt vào lòng Dạ Đình Sâm, thật muốn khóc quá đi thôi.

Lần này làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.