Linh La Giới

Chương 111: Chấn kinh toàn trường


Trên lôi đài, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhận thấy chiến ý nồng đậm trong mắt đối phương. Khí thế của hai người cũng càng ngày càng mạnh.
 
Lấy hai người làm trung tâm, từng đạo năng lượng không ngừng tràn ra bốn phía. Tuy rằng chưa chân chính bắt đầu chém giết nhau, nhưng lúc này linh lực và nội lực của cả hai người đã đều tản ra.
 
Xoát!
 
Một đôi thiết trảo ngăm đen đột nhiên xuất hiện trong tay Tây Xuyên. Từ trên thiết trảo lóe lên lãnh quang khiến người ta nhìn vào tim phải đập nhanh hơn. Đôi thiết trảo này cũng không biết đã từng đoạt đi bao nhiêu tính mạng con người. Hơn nữa, Hạ Ngôn còn rõ ràng cảm giác được từ bên trong nó tán phát ra sát khí lành lạnh!
 
Trên người Tây Xuyên vừa hơi động sát khí đã bị Hạ Ngôn xảo diệu nhận ra. Hơi thở của Hạ Ngôn đồng thời trầm xuống, thanh trường kiếm trong tay sau một tiếng kiếm ngân đã mạnh mẽ được rút ra khỏi vỏ.
 
Theo nội lực cường đại quán thâu vào, thanh trường kiếm dường như hóa thành một đạo điện quang, trong không khí vẽ ra một cái kiếm hoa.
 
Kiếm khí vang dội ở trong đó mơ hồ nổ tung lên.
 
– Hắc hắc! Chính là lúc này đi.
 
Tây Xuyên hét lớn một tiếng, tinh quang trong hai mắt bắn ra, linh lực thông qua một trăm linh tám đường kinh mạch nháy mắt đã tập trung tới hai bàn tay.
 
Dưới chân liên tiếp bước ra, tràn ngập lực lượng mang tính bùng nổ. Thắt lưng hắn vặn vẹo, liền mang theo một cơn gió lốc, phát ra một công kích với uy lực lên tới hai trăm độ.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn nhíu lại, khuôn mặt dưới mặt nạ hiện lên vẻ vô cùng trầm trọng.
 
– Linh sư thật cường đại!
 
Lúc này đây, Hạ Ngôn căn bản không rảnh mà suy nghĩ nhiều. Toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt hết lên trên người Tây Xuyên. Mỗi một động tác của đối phương, Hạ Ngôn thông qua ngũ quan siêu cường của mình cảm giác được hết.
 
Nếu không, cho dù thị giác của Hạ Ngôn có mẫn tuệ thế nào cũng không thể nắm bắt được thân ảnh nhanh như quỷ mị của Tây Xuyên.
 
Tốc độ của Linh sư quả thật nhanh đến độ ánh mắt người ta cũng không theo kịp tốc độ di động của hắn. Hạ Ngôn chỉ có thể dựa vào ngũ quan của mình để có sự phán đoán trước mà thôi.
 
Đốm lửa bắn ra tung tóe.
 
Trong tiếng gió rít, hai loại vũ khí của hai người với thế lôi đình vạn quân đã va chạm với nhau. Lực lượng cường đại do va chạm đã hình thành một vòng khí lãng quét ra bốn phía.
 
Những vách tường bằng kính cách đó không xa cũng bị khí lãng này đánh cho rung lên bần bật.
 
Trong phòng, mọi người đều nhìn không chớp mắt, hoảng sợ nhìn một màn trên lôi đài. Dường như mọi người đều nín thở.
 
Hạ Ngôn chỉ cảm giác được lòng bàn tay tê dại. Thân mình hắn vội vàng lui lại, hơi nheo mắt lại, thanh trường kiếm hướng về bên trái thân mình chém tới. Chỉ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai trảo của Tây Xuyên đã lướt qua bên người Hạ Ngôn.
 
Dường như có thần linh tương trợ! Trong lòng Tây Xuyên kinh hãi, hắn căn bản không nghĩ được một trảo này vốn đã đánh trúng Linh La lại thất thủ. Hai trảo cách Linh La chỉ kém một chút xíu nữa thôi là chụp lên người Linh La.
 
Tây Xuyên chuyển trảo thành chỉ, từ phía sau Linh La thu hồi rồi đột nhiên mang theo tiếng gió rít mạnh mẽ đâm tới.
 
Thân hình Hạ Ngôn lúc này thong dong hạ xuống, sau đó thoải mái tránh đi một chỉ từ phía sau của thiết trảo.
 
Bàn tay hắn lần nữa cầm lấy chuôi kiếm run lên một chút để các đốt ngón tay hơi duỗi, hoạt động đôi chút để khí huyết lần nữa lưu thông lại.
 
Nội lực bản thân nhanh chóng vận chuyển một vòng rồi ngưng thần đối mặt với Tây Xuyên.
 
Linh Lực của cường giả cảnh giới Linh sư quả nhiên hung mãnh hơn hàng chục lần so với nội lực của cường giả Hậu thiên. Nếu như mạnh mẽ đối kháng thì ta tất thua không thể nghi ngờ! Tuy nhiên luận về tốc độ, ta cũng không thua tốc độ của Linh sư, vượt xa tốc độ của cường giả Hậu thiên đỉnh phong bình thường. Xem ra trận chiến hôm nay ta rất khó mà thủ thắng được!
 
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn nhanh chóng đảo ngược, chân mày cũng nhíu hết lại.
 
– Hắc hắc! Linh La tiên sinh cảm giác thế nào?! Một màn công kích vừa rồi chỉ là thăm dò mà thôi. Những công kích chân chính sẽ lập tức triển khai đây.
 
Tây Xuyên cười âm lãnh nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Những đạo kinh mạch trên từng ngón tay và cánh tay Tây Xuyên nổi lên khiến cho ống tay áo cũng phải căng lên.
 
Sau đó, toàn thân hắn vang lên từng trận âm thanh đôm đốp giữa không gian khiến cho mọi người đều có thể nghe rõ.
 
Đôi thiết trảo ngăm đen lần nữa gào thét xuất hiện.
 
Xoạt xoạt!
 
Khí lãng tạo ra những âm thanh bén nhọn ma sát với mặt sàn cứng rắn.
 
Hai chân Tây Xuyên mạnh mẽ nện xuống mặt đất. Thân thể hắn giống như một con mãnh thú hung hãn, với tốc độ kinh người lao về phía Hạ Ngôn.
 
Trong khi lao tới, đôi thiết trảo lại tung ra. Thiết trảo sắc bén nhanh đến độ không thể nắm giữ được tàn ảnh của nó. Nháy mắt, nó đã tập kích tới gần Hạ Ngôn, thiết trảo lăng lệ tạo ra kình phong sắc bén, không ngừng cắt xé quần áo của Hạ Ngôn.
 
Lúc này đây, công kích gần như đạt tới uy lực võ kỹ ba trăm độ, mặc dù không tới thì ít nhất cũng cường đại tới hai trăm sáu mươi độ. Năng lượng xung quanh thiết trảo khiến cho phụ cận hình thành trạng thái chân không, ngay cả âm thanh khí bạo cũng biến mất.
 
– Hắc hắc! Chẳng lẽ phải thúc thủ chịu trói ư?!
 
Nhìn thấy Hạ Ngôn không ngờ lại nhắm chặt hai mắt lại, Tây Xuyên lập tức nghĩ thế! Tuy nhiên, tốc độ của thiết trảo trong tay hắn cũng không giảm, lực lượng cũng không yếu bớt đi chút nào.
 
Một trảo này nếu đánh trúng thì cho dù tấm thép dày như một ngón tay cũng sẽ bị một trảo này tạo ra một lỗ hổng. Lực lượng cuồng bạo khiến cho ánh mắt mọi người đều ngưng trọng.
 
“Linh La, mau lui khỏi lôi đài!”
 
Quan khán hai người giao chiến, ánh mắt của Nhã Phân tràn ngập thần sắc khẩn trương, trái tim nàng như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, trong lòng không ngừng thầm hô to!
 
Nhưng Linh La lại căn bản không nghe được tiếng hò hét trong lòng nàng, mà dù nghe được cũng sẽ không thoát ly không thoát ly khỏi lôi đài lúc này.
 
Ngay tại sát na khi thiết trảo này sắp chạm vào quần áo Linh La thì một màn khó tin lại xuất hiện.
 
Thiết trảo vốn sắp đánh lên người Linh La không ngờ lại thất bại.
 
Đang đứng tại chỗ, không ngờ Linh La lại lập tức giống như tiêu thất! Xung quanh thân thể hắn xuất hiện một đường cong quỷ dị. Sau đó, không gian cũng giống như vặn vẹo một chút.
 
Cứ như thế, một trảo này đã thất bại.
 
Thực ra, ngay cả Đường chủ và các Chấp sự đều cảm thấy Linh La sẽ lập tức thất bại nhưng biến hóa nháy mắt này đã khiến bọn họ đều kinh ngạc.
 
– Hắn làm sao có thể tránh thoát. Điều này sao có thể?!
 
Tây Xuyên là người có thể hội sâu sắc nhất, hắn hoàn toàn không biết làm sao mà Linh La rốt cuộc lại trốn thoát.
 
– Không! Điều này tuyệt đối không thể!
 
Rống lên một tiếng giận dữ trầm thấp, đồng tử trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tin nổi.
 
Hắn chỉ cảm giác được không gian trước mặt mình hơi vặn vẹo một chút, sau đó đã thấy thiết trảo sắp đánh trúng rồi mà còn thất bại. Một màn khó tin này khiến người ta khó có thể tin được. Tây Xuyên cũng chưa từng gặp qua một chuyện như thế trong nhiều năm qua.
 
– Keng!
 
Thanh trường kiếm nhẹ nhàng hướng về phía trước đâm xéo về phía thiết trảo từ một góc độ rất quỷ dị. Mặc dù không thể cứng rắn đối kháng nhưng từ bên cạnh đánh bạt thiết trảo thì Hạ Ngôn vẫn có thể làm được.
 
Sau khi làm xong động tác này, thân thể Hạ Ngôn thuận thế lướt về phía trước. Thanh trường kiếm trong tay tinh tế như một con linh xà, đâm thẳng về phía ngực Tây Xuyên. Vô số đạo bóng kiếm khiến người xem hoa cả mắt. Uy lực một kiếm của Linh La đã vượt qua uy lực của bí điển nhân cấp. Hiện tại, Hạ Ngôn đã có thể phát huy ra uy lực võ kỹ một trăm năm mươi độ.
 
Tây Xuyên cũng là kẻ đã thân kinh bách chiến, tuy thất thần trong giây lát nhưng lập tức đã hồi phục tinh thần. Phát hiện thấy trường kiếm của Linh La đánh úp về phía mình, dưới chân hắn lại liên tục bước ra sáu bước ở giữa không trung, nháy mắt đã đổi sang một phương vị khác, cũng đồng dạng xảo diệu tránh thoát một kiếm tinh diệu tuyệt luân của Hạ Ngôn.
 
Tốc độ của hắn thậm chí so với Hạ Ngôn còn nhanh hơn một chút. Hạ Ngôn rất khó có thể đánh chặn được hắn.
 
– Linh La! Vừa rồi rốt cuộc ngươi đã dùng yêu thuật gì tránh thoát một trảo của ta?
 
Tây Xuyên quát lạnh một tiếng, hắn thật sự vẫn không nghĩ ra.
 
Đây cũng chính là câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn có câu trả lời.
 
Ngay cả Đường chủ Thánh đường cũng đều nhíu mày. Hắn cũng không nhìn ra rốt cuộc Linh La sử dụng thân pháp võ kỹ gì mà tránh thoát được.
 
– Tên Linh La này thực lực quả nhiên tiến bộ cực nhanh, hôm sau lại mạnh hơn hôm trước!
 
Lý Thiên Luân thấp giọng thán phục ngạc nhiên nói.
 
– Lý Hội trưởng nói vậy là có ý gì?
 
Sau khi kinh ngạc một chút, Hạ Phi Long thấp giọng cười hỏi.
 
Lý Thiên Luân thoáng nhìn qua Hạ Phi Long. Hắn biết Linh La là Hạ Ngôn Hạ gia nhưng hắn đã đáp ứng Hạ Ngôn không nói ra thân phận của hắn. Lúc này hắn cười cười nói:
 
– Một tháng trước, trong trận khiêu chiến với Phi Vân, Linh La cũng chỉ là thắng hiểm mà thôi. Mà thực lực lúc này của hắn đã vượt xa Phi Vân. Tháng trước, hắn chỉ có thể đánh ra uy lực võ kỹ không tới một trăm độ. Mà hiện tại uy lực của võ kỹ đã không kém hơn một trăm năm mươi độ.
 
– Đây chỉ là tiến bộ trong vòng thời gian có một tháng mà thôi.
 
Lý Thiên Luân lại bổ sung thêm một câu, ánh mắt lóe sáng.
 
– Tên Linh La này không đơn giản. Thân pháp của hắn ta cũng chưa bao giờ gặp qua! Không biết là võ kỹ thuộc loại gì! thân pháp hắn vừa tránh thoát một trảo trí mạng của Tây Xuyên thật kỳ lạ.
 
Đường chủ Thánh đường cũng không kìm nổi, nhíu mày nói.
 
– Ồ?!
 
Đám người Hạ Phi Long cũng nhìn về phía Đường chủ. Ngay cả Đường chủ vừa rồi cũng không thể thấy rõ thân pháp của Linh La! Điều này quả thật khiến người ta khó có thể tiếp thu được.
 
Trong lúc nhất thời, mọi người đều sững sờ!
 
Mà trận chiến trên sân vẫn không dừng lại. Tây Xuyên vừa mới tức giận hỏi Hạ Ngôn vừa dùng yêu thuật gì. Hạ Ngôn tự nhiên không thể nói ra được.
 
Một lát sau, hai người lại như lưu tinh, va chạm kịch liệt với nhau.
 
Keng keng!
 
Tuy không thể lấy cứng đối cứng như bằng vào ngũ quan tuyệt vời của mình, Hạ Ngôn vẫn có thể tiên đoán được lộ tuyến công kích của thiết trảo của Tây Xuyên, sau đó dùng trường kiếm từ một bên đánh bạt đi sự công kích sắc bén của nó.
 
Phải biết rằng trước khi công kích, thân thể phải tạo ra một tư thế nhất định. Những tư thế khác nhau thì có lộ tuyến và hiệu quả công kích khác nhau, Hạ Ngôn đúng là căn cứ vào tư thế mà phán đoán ra lộ tuyến công kích của đối phương.
 
Người bình thường đương nhiên không thể cảm giác được những biến hóa tinh tế của tư thế đối phương khi họ di động với tốc độ nhanh, cũng không thể có biện pháp để né tránh công kích. Nhưng Hạ Ngôn lại khác, uy lực võ kỹ về lực lượng của Tây Xuyên đã tăng lên một trăm độ nhưng vẫn không thể đánh bại Hạ Ngôn.
 
Trên mặt hắn đã không ngừng nổi lên gân xanh, Tây Xuyên đang cố gắng kiềm chế sự nóng nảy trong lòng.
 
“Rõ ràng thực lực của ta mạnh hơn hắn nhiều nhưng lại không thể đánh bại hắn! Thật đáng giận!”
 
Đây mới là điều khiến Tây Xuyên căm hận nhất!
 
Thực lực cường đại cũng không thể thắng được thì ai mà không nổi sóng.
 
– Mặc kệ. Dù thân phận bại lộ cũng được!
 
Đột nhiên mũi chân của Tây Xuyên điểm nhẹ mấy cái lên lôi đài, thân thể đã thối lui tới bên mép.
 
– Ồ?
 
Hạ Ngôn nhíu mày nhìn về phía Tây Xuyên.
 
– Hắn muốn làm gì?
 
Lúc này Tây Xuyên đã bắt đầu bày ra một loạt các tư thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm trầm! Song chưởng của hắn cùng với thân thể chậm rãi tạo ra một động tác đơn giản. Một động tác khiến cho người ta có cảm giác như bị áp lực trói buộc. Đối diện với Tây Xuyên, cảm giác này càng sâu sắc hơn đối với Hạ Ngôn.
 
– Không ổn, đây mới chân chính là võ kỹ!
 
Hạ Ngôn lập tức tỉnh ngộ, yết hầu nuốt khan một cái, ánh mắt ngưng tụ tinh quang, liên tục chớp chớp.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Vũ Phá Cửu Hoang

Chương 111: Chấn kinh toàn trường


Tuyển thân truyền đệ tử đệ nhất nói cửa ải khó, chính là dùng bạch ngọc cầu thang đá chế tạo ra huyễn cảnh, đến trắc thí võ đạo bản tâm cường nhược. Mặc cho ngươi thực lực lại cường đại, tại huyễn cảnh bên trong cũng không có một chút tác dụng nào.

Làm người trắc thí luân hãm vào huyễn cảnh bên trong lúc, đều sẽ tự động bị bắn ra tới.

Tiêu Diệp cùng Lãnh Phong nhất kỵ tuyệt trần viễn siêu đám người, đã giữ vững được bảy ngày rưỡi thời gian, cho nên khi bạch ngọc cầu thang đá có người bị bắn ra, tất cả mọi người lập tức đều nhìn đi qua.

Đạo thân ảnh kia lảo đảo ngồi vào mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng thất thần ánh mắt rất nhanh liền khôi phục sáng ngời.

“Là Lãnh Phong!”

Nhìn thấy đạo thân ảnh này, nội môn đệ tử một tràng thốt lên.

“Lãnh Phong, ngươi kiên trì thời gian gần so với Triệu Càn thiếu đi nữa ngày, tốt vô cùng.” Đại trưởng lão mở miệng nói, đối với Lãnh Phong biểu hiện rất hài lòng.

Lãnh Phong nghe vậy lộ ra một tia nụ cười.

Tuy nhiên hắn tại huyễn cảnh bên trong từ bỏ truy tìm võ đạo, luân hãm vào trong đó, thế nhưng là liền Triệu Càn như thế thiên chi kiêu tử đều chỉ so với hắn nhiều giữ vững được nửa ngày thời gian, hắn đã phi thường thỏa mãn.

“Tiêu Diệp khẳng định đã sớm luân hãm vào trong đó.” Lãnh Phong có phần này tự tin, hắn hướng về nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy Tiêu Diệp.

“Khó nói. . .”

Lãnh Phong nhấc đầu nhìn về phía bạch ngọc cầu thang đá, lập tức đồng tử kịch liệt co vào.

Chỉ gặp Tiêu Diệp ngồi xếp bằng, đại lượng Phù Văn đều nhanh đem hắn thân thể che mất, đều không cách nào rung chuyển Tiêu Diệp thân thể mảy may.

Thấy cảnh này, Lãnh Phong bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, đốt ngón tay bóp ken két vang lên, vô cùng không cam tâm.

“Ải thứ nhất ta thua, phía dưới lưỡng đạo cửa ải khó, ta nhất định siêu việt ngươi!” Lãnh Phong bàn tay buông ra, đi đến trong đội ngũ, chờ lấy Tiêu Diệp bị bắn ra tới.

Rất nhanh lại đi qua nữa ngày, Tiêu Diệp đã giữ vững được tám ngày, lại không chút nào luân hãm dấu hiệu.

Cái này, liền ba vị Hắc Bào trưởng lão đều kinh hãi.

“Kẻ này võ đạo bản tâm, đã có thể cùng Triệu Càn sánh vai.” Đại trưởng lão trong mắt lóe lên một tia tinh mang.

“Đại sư huynh, ngươi đã chuẩn bị thu Lãnh Phong vì thân truyền đệ tử, cái kia cái này tiểu gia hỏa ta trước hết dự định, ngươi đừng cùng ta đoạt a!” Thân hình hơi mập Nhị trưởng lão hai mắt thả ánh sáng, phảng phất phát hiện hi thế kỳ trân đồng dạng.

“Còn có Tam sư muội, ngươi cũng giống vậy không cho phép đoạt.”

“Hừ, ngươi để ta đoạt, ta cũng sẽ không cướp.” Tam trưởng lão phong thái trác tuyệt, tinh xảo trên khuôn mặt hiện đầy hàn sương, lệch đầu không tiếp tục nhìn về phía Tiêu Diệp.

“Ha ha. . . Nhị Sư Đệ, lần này ngươi ngược lại là nhặt được bảo.” Đại trưởng lão mỉm cười, đối với Tiêu Diệp biểu hiện phi thường tán thưởng.

“Hắc hắc.” Nhị trưởng lão không để ý chút nào cùng hình tượng ngửa nhức đầu cười.

Tứ đại Hắc Bào trưởng lão bên trong, Đại trưởng lão tọa hạ có Triệu Càn dạng này thiên chi kiêu tử, Tam trưởng lão tọa hạ Liễu Y Y cũng phi thường xuất sắc, chỉ có hắn tòa hạ nhân mới điêu linh.

Nếu như có thể đem Tiêu Diệp thu làm thân truyền đệ tử, đợi một thời gian, có lẽ có thể trưởng thành đến cùng Triệu Càn chống lại cấp độ.

Tám ngày. . .

Chín ngày. . .

Mười ngày. . .

Khi thời gian một ngày thiên đi qua, Tiêu Diệp kiên trì thời gian hoàn toàn siêu việt Triệu Càn, nội môn đệ tử triệt để sôi trào.

Mười một ngày. . .

Mười hai ngày. . .

Cái này, chúng người đều đã chấn kinh đến chết lặng, nhưng mà Tiêu Diệp vẫn như cũ không có chút nào bị bắn ra dấu hiệu.

“Tốt cường đại võ đạo bản tâm, cái này tiểu gia hỏa khó nói có thể chính mình đi ra huyễn cảnh sao?” Nhị trưởng lão hưng phấn đến toàn thân đều run rẩy lên.

“Nhị sư huynh ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta Trọng Dương Môn khai tông lập phái đến nay, cho tới bây giờ không ai có thể chính mình đi ra huyễn cảnh.” Tam trưởng lão lạnh không bằng cho Đại trưởng lão giội nước lạnh.


— QUẢNG CÁO —

“Tam sư muội, ta biết rõ ngươi cùng Tiêu Diệp có chút không thoải mái, bây giờ thấy hắn võ đạo bản tâm như thế cường đại, là tâm lý không thoải mái sao?” Nhị trưởng lão biểu lộ âm lãnh nói.

“Hừ, võ đạo bản tâm mạnh hơn như thế nào? Chờ hắn siêu việt Y Y hoặc là Triệu Càn rồi nói sau.” Tam trưởng lão đối chọi bề ngoài đúng.

“Tam sư muội!” Nhị trưởng lão mặt mũi tràn đầy tức giận .

“Tốt, chớ ồn ào!” Đại trưởng lão quát lạnh nói, uy nghiêm ánh mắt để cho hai người ngậm miệng lại.

“Muốn tự mình đi ra huyễn cảnh, hoàn toàn chính xác không có khả năng.” Đại trưởng lão ánh mắt nhìn về phía bạch ngọc trên bệ đá Tiêu Diệp, ung dung nói.

. . .

Huyễn cảnh bên trong.

Tiêu Diệp áo bào phần phật, biểu lộ kiên định cất bước, đi tại cái này mênh mông Thiên Địa dưới. Cái kia một đầu như tuyết tóc trắng múa, trên khuôn mặt bò đầy nếp nhăn, cô đơn hướng đi phương xa.

Con đường này, phảng phất không có tận đầu, lại trải rộng thời gian lực lượng, muốn ăn mòn Tiêu Diệp thân thể.

“Vô địch đường, là núi thây, cũng là huyết hải, không có người có thể làm bạn ta xông đi qua, cái kia ta lẻ loi một mình lại có làm sao?”

“Người khác từ bỏ, đó là bởi vì bọn hắn không thành tựu vô địch, nhưng là ta Tiêu Diệp lại có thể!”

Tiêu Diệp một khỏa võ đạo bản tâm không dính hạt bụi, càng thêm cường đại cùng thuần túy, xông Phá Sơn sông Vạn Đóa.

Hắn hai mắt kích xạ ra lưỡng đạo tinh mang, tản ra vô địch khí tức, toàn bộ Thiên Địa đều bị hắn giẫm tại dưới chân.

Gào thét cuồng phong tại chân hắn hạ lưu trôi, bởi vì truy tìm võ đạo mà chết đi vong hồn đang vì hắn lớn tiếng khen hay.

Từ từ, chân hắn bên dưới đường hạt bụi diệt hết, biến thành một đầu Kim quang đại nói, xuyên việt thời gian hồng lưu, thẳng tới Thiên Địa tận đầu.

Tiêu Diệp đi tại Kim quang đại nói, vô tận thần quang đang vì hắn mở đường.

Oanh!

Thời gian lực lượng biến mất, mênh mông giữa thiên địa có tinh thần tại Đấu Chuyển, tuế nguyệt bắt đầu đảo lưu.

Tiêu Diệp cái kia như tuyết tóc trắng dần dần trở nên nồng đậm như mực, thân thể trở nên thẳng tắp, khuôn mặt nếp nhăn nhanh chóng biến mất, suy bại khí huyết dần dần trở nên tràn đầy sức sống, phảng phất đại dương mênh mông đang cuộn trào, chính muốn xông lên cửu trọng thiên.

“Chỉ là huyễn cảnh, cũng muốn để ta võ đạo bản tâm trầm luân?” Tiêu Diệp chắp hai tay sau lưng, tóc đen tung bay, âm thanh chấn không trung, phảng phất hóa thân thành nhất tôn thanh niên Đại Đế, sừng sững đứng ở võ đạo đỉnh phong, nhìn xuống thiên hạ thương sinh.

Một cái thời đại, chỉ có một vị vô địch cường giả, mà vậy thì là hắn Tiêu Diệp!

Giờ khắc này, Tiêu Diệp siêu thoát đến huyễn cảnh phía trên, không hề bị đến huyễn cảnh chút nào ảnh hưởng.

“Ha ha, cái này đúng vậy ta võ đạo bản tâm, vì thủ vững chính mình tín niệm, lẻ loi một mình huyết chiến thiên hạ lại như thế nào?” Tiêu Diệp loạn phát cuồng vũ, hắn âm thanh để huyễn cảnh sinh ra vết rạn.

Ken két!

Phảng phất là tấm gương vậy, huyễn cảnh bên trong vết nứt càng ngày càng nhiều, sau cùng ầm vang vỡ vụn ra.

Huyễn cảnh bên ngoài, đã đi qua thời gian 15 ngày, khi mọi người đều chờ đến hơi không kiên nhẫn thời điểm, bạch ngọc cầu thang đá phương hướng, đột nhiên truyền ra ken két tiếng vang.

“Chuyện gì xảy ra? Tiêu Diệp muốn bị bắn ra tới rồi sao?” Đám người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Oanh!

Trong chốc lát, Tiêu Diệp mở ra con mắt, hai con ngươi như là nắng gắt vậy hừng hực, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng. Hắn từ bạch ngọc trên bệ đá đứng lên, áo bào lăn lộn, tại mọi người khiếp sợ trong ánh mắt, từng bước một đi xuống.

“Người khác đều là bị bắn ra tới, vì sao Tiêu Diệp là mình đi xuống?” Đám người mặt mũi tràn đầy không hiểu.

Giờ khắc này, liền ba vị Hắc Bào trưởng lão đều sợ ngây người, một cái để bọn hắn không cách nào tin suy nghĩ hiện ra tới.

Sưu!

Phi thường trầm ổn Đại trưởng lão, nhanh chóng xuất hiện tại bạch ngọc trước thạch thai, khi hắn ánh mắt rơi vào bên trên lúc, lập tức ngây ngẩn cả người, trong miệng thì thào phun ra mấy chữ.


— QUẢNG CÁO —

“Bạch ngọc cầu thang đá, nát.”

Cái gì!

Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão vội vàng vọt lên đi qua, lập tức sắc mặt đại biến, bởi vì bạch ngọc cầu thang đá đã ầm vang vỡ vụn, đã mất đi tác dụng.

“Cái này tiểu gia hỏa, vậy mà thật sự làm được, hắn võ đạo bản tâm, đến cùng cường đại đến trình độ nào!” Đại trưởng lão nhìn về phía Tiêu Diệp, đôi mắt chỗ sâu, hiện lên một vòng hỏa nhiệt.

Có thể một mình đi ra ảo cảnh, cái này tại Trọng Dương Môn lịch trong lịch sử, vẫn là chưa bao giờ có.

“Tốt tiểu tử, ngay cả chúng ta ba vị Hắc Bào trưởng lão, đều bị ngươi kinh hãi!” Dáng người hơi mập Nhị trưởng lão mặt mũi tràn đầy kích động, đang chuẩn bị hướng Tiêu Diệp đi đến.

“Nhị Sư Đệ!” Cái này lúc, Đại trưởng lão đưa tay ngăn cản hắn.

“Tiêu Diệp võ đạo bản tâm phi thường cường đại, mà lại tư chất cũng không yếu, nếu như để ta tới vun trồng hắn, ta có lòng tin để hắn trở thành cái thứ hai Triệu Càn!” Đại trưởng lão trầm giọng nói.

Nhìn thấy Tiêu Diệp như thế biểu hiện kinh diễm, Đại trưởng lão cũng động tâm.

“Đại sư huynh, ngươi có ý tứ gì? Khó nói ngươi cho rằng ta không có tư cách làm hắn sư tôn?” Nhị trưởng lão sắc mặt âm trầm xuống.

“Chúng ta đều là Tông môn Trưởng lão, hẳn là nhiều vì Tông môn cân nhắc, dạng này thiên tài, hẳn là có cái huy hoàng tương lai, nâng lên Tông môn trách nhiệm.” Đại trưởng lão không có nếu không, nhàn nhạt nói ràng.

“Hừ, ngươi tọa hạ Triệu Càn cùng Tiêu Diệp có thù, ngươi làm sao thu hắn làm đệ tử?” Nhị trưởng lão cưỡng chế trong lòng lửa giận, lạnh lùng nói ràng.

Tuy nhiên cùng là Tiên Thiên cực hạn tu vi, nhưng là Đại trưởng lão hoàn toàn chính xác mạnh hơn hắn bên trên không ít. Cái gọi là cánh tay không lay chuyển được đùi, hắn đành phải tìm kiếm còn lại đột phá khẩu.

Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, cái này đích xác là cái nan đề.

Triệu Càn làm người kiệt ngao bất thuần, hơn nữa còn có hắn đều không chọc nổi hậu trường, nếu như đem Tiêu Diệp thu nhập môn hạ, nói không chừng sẽ khiến loạn gì.

“Vậy thì đợi đến cửa thứ hai kết thúc lại bàn đi.” Đại trưởng lão thu hồi ánh mắt.

“Hừ! Mơ tưởng cướp đi Tiêu Diệp, hắn là ta đệ tử!” Nhị trưởng lão thầm nói.

Xa xa nội môn đệ tử đều sợ ngây người.

Đây mới là ải thứ nhất a, Tiêu Diệp vậy mà liền đưa tới Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão tranh đoạt. Đặc biệt là Lãnh Phong, càng là toàn thân rét lạnh.

Hắn cùng Tiêu Diệp tại ải thứ nhất bên trong biểu hiện, quả thực ngày đêm khác biệt, đằng sau hai quan, còn có thể lật bàn tới sao?

“Cái này tiểu tử. . .” Tam trưởng lão một mực không có phát biểu, nhưng là trên mặt hàn sương càng thêm hơn, toàn thân tản ra băng lãnh khí tức.

Nàng vô cùng không thích Tiêu Diệp, bây giờ nhìn thấy Tiêu Diệp biểu hiện, trong lòng một trận không thoải mái. Dù cho đằng sau hai quan Tiêu Diệp biểu hiện thường thường, Nhị trưởng lão đều sẽ đem thu làm đệ tử thân truyền.

“Hiện tại bắt đầu cửa thứ hai đi.” Đại trưởng lão uy nghiêm nói, bàn tay hắn vung lên, cách đó không xa trên vách núi đá, đột nhiên xuất hiện mười cái tĩnh mịch động khẩu.

“Cái này mười cái động khẩu, đại biểu mười đầu thông đạo, các ngươi mỗi người lựa chọn một cái tiến vào, các ngươi tận nó có khả năng phát huy thực lực, đi đến thông đạo mặt khác một đầu là đủ.” Đại trưởng lão giải thích nói, ánh mắt cố ý tại Tiêu Diệp trên thân dừng lại một lát.

Tiêu Diệp nghe vậy ánh mắt chớp động.

“Ải thứ nhất khảo nghiệm võ đạo bản tâm, cửa thứ hai khảo nghiệm hẳn là thực lực.”

Sưu!

Sưu!

. . .

Đại trưởng lão tiếng nói hạ xuống, lập tức liền có người không kịp chờ đợi, xông vào bên trong một cái động khẩu.

Bọn hắn đều rất rõ ràng, trắc thí thực lực cửa thứ hai, ai có thể trước hết nhất thông qua, biểu hiện liền nhất là ưu tú.

“Cửa thứ hai, gặp được cái gì đâu?” Tiêu Diệp đầy cõi lòng mong đợi, lựa chọn cái thứ tám động khẩu đi vào.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.