Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 34


Truyện: Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu.
Tác giả: Chinh Hoàng.

Chương 34.

Ba ngày sau khi Dương đi công tác bên Nhật Bản, mẹ chồng đến tận nhà tìm tôi. Thái độ của bà ấy đối với tôi vẫn còn rất xa cách. Tôi chào, mẹ chồng cũng không đáp lời chỉ lạnh lùng gật đầu cho qua. Sau khi mời mẹ chồng vào trong nhà, biết bà ấy có tiền sử bị bệnh tim nên tôi đã cố tình pha một ấm trà hoa cúc. Trà còn chưa kịp mang lên, mẹ chồng đã gọi tôi ra phòng khách nói chuyện. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với mẹ chồng. Bà ấy thuộc tuýp người thẳng thắn không thích nói vòng vo, nên câu trước câu sau đã vào thẳng vấn đề:

– Cô biết hôm nay tôi sang đây gặp cô vì chuyện gì không?

Tôi biết chuyện quá khứ giữa tôi và Dương vẫn là nút thắt trong lòng mẹ chồng. Nếu tôi không gỡ ra được, e rằng sau này cả tôi và bà ấy đều không thể thoải mái mỗi khi đối diện với nhau.

Tôi gật đầu chậm rãi nói:

– Con xin lỗi mẹ…

Mẹ chồng không để tôi nói hết câu, đã cất lời chen ngang:

– Tôi không đến đây để nghe lời xin lỗi của cô. Mấy hôm trước thằng Dương đã nói với tôi, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều do nó tự nguyện chịu đựng, không liên quan tới cô. Chính cô cũng không biết việc bố cô thuê người đến hành hung con trai tôi. Giờ ông ấy mất rồi, tôi có trách cứ cũng không giải quyết được vấn đề gì. Thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô một câu, kể cả trong quá khứ lẫn thời điểm hiện tại, cô đã bao giờ yêu con trai tôi thật lòng hay chưa?

Nói xong mẹ chồng hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái nhìn vô cùng sắc bén, như muốn cảnh cáo tôi đừng có nói dối. Tôi sau một hồi nghĩ ngợi, cũng dứt khoát trả lời:

– Con thật lòng yêu anh Dương. Kể cả trong quá khứ, hay ở thời điểm hiện tại thì con vẫn yêu anh ấy. Con không dám xin mẹ tha thứ cho những việc làm sai trái của hai bố con con trong quá khứ. Con chỉ mong mẹ cho con một cơ hội, để con được sửa sai.

– Cô sửa sai bằng cách nào? Giờ thằng Dương đã có rất nhiều tiền. Người phụ nữ thực dụng như cô còn gì để chê trách nó nữa?

Thở dài một hơi não nề xong mẹ chồng nói tiếp:

– Từ ngày cô gả về nhà tôi đến nay, tôi tự thấy mình chưa từng làm bất cứ việc gì quá đáng với cô. Thậm chí còn coi cô như con gái, có nằm mơ tôi cũng không ngờ cô giả dối thực dụng đến mức ấy. Cô làm tôi quá thất vọng.

Cổ họng tôi nghẹn đắng, bao điều muốn nói đều không thể thốt ra lời chỉ biết cúi đầu thành khẩn bảo mẹ chồng:

– Con xin lỗi…Xin lỗi mẹ…

– Khi biết rõ bộ mặt thật của cô, tôi rất muốn bảo thằng Dương li hôn với cô ngay lập tức. Gia đình tôi không thể chấp nhận một người con dâu như cô. Thế nhưng thằng Dương lại trăm lời như một, lúc nào cũng bênh vực cô chằm chằm. Tôi không mong con trai mình sẽ tổn thương vì một người như cô thêm bất cứ lần nào nữa, nên hôm nay mới đến gặp cô nói chuyện rõ ràng. Cô nói cả trong quá khứ lẫn thời điểm hiện tại, cô vẫn yêu thằng Dương thật lòng đúng không?

Tôi ngước mắt nhìn mẹ chồng, kiên định trả lời:

– Vâng ạ. Con yêu anh Dương.

Mẹ chồng tôi lặng thinh một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói:

– Được. Vậy tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội ở bên thằng Dương. Nhưng nếu để tôi phát hiện ra cô làm việc gì có lỗi với nó, dù là việc nhỏ nhất thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu. Cô nhớ lấy.

Biết mẹ chồng vì không muốn Dương buồn mới mở lòng bỏ qua cho tôi, nhưng chỉ cần như thế thôi cũng khiến tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi lấy hết can đảm lí nhí nói:

– Cảm ơn mẹ đã cho con cơ hội ở bên anh Dương. Con hứa từ nay về sau sẽ không làm gì khiến mẹ thất vọng đâu ạ.

– Ừ. Tôi tin cô lần cuối cùng đấy.

Nói rồi mẹ chồng xách túi rời khỏi nhà tôi. Bà ấy mới xuất viện, sức khoẻ chưa được hồi phục hẳn. Tôi ngỏ ý muốn đưa mẹ chồng về mà bà ấy không đồng ý. Tuy mẹ chồng đã cho tôi cơ hội ở bên cạnh Dương, nhưng tôi hiểu rõ mối quan hệ giữa tôi và bà ấy muốn quay lại được như lúc ban đầu phải cần thêm một thời gian nữa.

Thời gian sau đó chầm chậm trôi qua có một ngày trên đường đi làm về, tôi ghé qua siêu thị mua thêm ít đồ ăn bỗng gặp Bảo. Cậu ta đang đứng gần quầy thanh toán cùng mấy cốc mì ăn liền và mấy chai nước khoáng. Chị em gặp nhau mà tôi cứ thế bỏ đi, e rằng không được hợp tình hợp lí lắm. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định bước tới gần Bảo. Khi tôi còn chưa mở miệng hỏi han, cậu ta đã nhanh nhảu nở nụ cười chào tôi trước:

– Chị đi mua đồ ạ?

– Ừ. Cậu mới chuyển nhà đến đây đúng không?

– Vâng. Em thuê nhà ở khu này cho tiện đường đến công ty. Em nghe nói anh Dương đang đi công tác bên Nhật Bản, chị ở nhà một mình có quen không ạ?

– Tôi không sao. Thôi cậu về đi. Tôi vào mua đồ đây.

Bảo gật đầu, tôi định quay người bước đi tuy nhiên chỉ vài giây sau đó cậu ta vội nói thêm:

– Chị Linh…Số tiền chị cho em mượn bù lỗ vào công ty, em nhất định sẽ trả lại chị.

Tôi liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Bảo, không nghĩ cậu ta lại nói với tôi những lời này. Chỉ vài tháng ngắn ngủi không gặp Bảo thôi, mà tôi cảm giác cậu ta đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi miễn cưỡng nói:

– Không cần đâu. Tôi cũng là cổ đông của công ty, coi như tôi chung tay giúp công ty vượt qua khó khăn.

Bảo lắc đầu từ chối:

– Đó là tiền bố để lại cho chị. Em là giám đốc phải có trách nhiệm với số vốn cổ đông bỏ ra, chứ không thể vay mà không trả. Từ hôm anh Dương đồng ý kí lại hợp đồng với công ty nhà mình, tình hình công ty cũng ổn định hơn nhiều rồi. Chị đừng lo.

Tôi không hề biết chuyện Dương đồng ý kí lại hợp đồng với công ty nhà tôi. Hôm nay nghe Bảo nói mới thấy bất ngờ, mắt tôi mở to hỏi lại cậu ta:

– Chồng tôi kí hợp đồng với công ty nhà mình từ bao giờ?

– Sau ngày chị đưa tiền để em bù lỗ vào công ty khoảng 5 – 6 hôm. Anh Dương không nói với chị à?

Tất nhiên Dương không nói thì tôi mới phải hỏi Bảo. Thế nhưng tôi không muốn Bảo phát hiện ra mối quan hệ khó hiểu giữa hai vợ chồng tôi, đành kiếm bừa một cái cớ đánh lạc hướng cậu ta:

– À. Anh ấy nói rồi mà tôi quên. Cậu về đi.

Nhìn bóng lưng Bảo càng lúc càng xa, tôi cứ nghĩ mãi về chuyện này đến tận lúc về nhà mới thôi. Dương đi công tác bên Nhật Bản tròn 10 ngày, thi thoảng anh ta có gọi điện về cho tôi. Tuy chúng tôi chỉ nói với nhau vài câu ngắn ngủi rồi cúp máy, nhưng không hiểu sao cứ đến tối là trong lòng tôi lại ngập tràn cảm giác chờ đợi, nhớ mong. Tôi thừa nhận từ sau lần Dương bảo tôi bỏ qua hết mọi chuyện trong quá khứ bắt đầu lại từ đầu, thì tình cảm tôi cố tình đè nén bấy lâu đã vùng lên mãnh liệt.

Ngày hôm sau, tôi đang làm dở bản báo cáo phản hồi chất lượng sản phẩm của khách hàng, cái Hoài quay sang tán gẫu với tôi:

– Dạo này sếp không có ở công ty, nên không thấy mụ Trâm sang đây ra oai với chị nữa nhỉ?

– Người ta không sang, chị càng đỡ phiền phức chứ sao?

– Không đâu. Chỉ có mình chị nghĩ vậy thôi. Mụ Trâm là đỉa đói thành tinh rồi. Chị đừng mong mụ ấy dễ dàng bỏ qua cho chị. Trừ khi mụ ấy đạt được mục đích, phá tan cuộc hôn nhân của chị với anh Dương.

– Thôi. Kệ đi. Khi nào người ta động đến mình hãy tính.

Cái Hoài bĩu môi nói:

– Chị đúng là người mất bò mới lo làm chuồng. Đợi bà ấy động đến chị còn nói gì được nữa?

Nói xong, cái Hoài sực nhớ ra chuyện gì nên tiếp lời:

– À không. Giờ chị có bảo bối của anh Dương ở trong bụng rồi sợ gì mụ Trâm tác oai tác quái?

Dứt lời, cái Hoài ra ngoài đi khảo sát thị trường tôi không còn người tán chuyện nên quay vào làm cho xong bản báo cáo còn dang dở. Làm xong, tôi mang vào phòng chị Trang chờ xét duyệt. Vừa ra ngoài, điện thoại tôi bỗng sáng bừng lên báo có tin nhắn mới đến. Tôi mở ra xem là tin nhắn của Dương. Kiểu nhắn tin của anh ta, giống hệt tính cách kiệm lời hàng ngày không bao giờ quá chục chữ:

– Chiều nay tôi về.

Bình thường nhìn tin nhắn cụt lủn như này, chắc chắn tôi sẽ khó chịu hoặc lẩm bẩm chửi thầm trong bụng. Thế nhưng hôm nay đọc xong, tôi lại thấy vui vui. Tiếc là đang trong giờ làm việc tôi không thể hỏi kĩ xem anh ta thích ăn món gì để tôi nấu.

Ngày làm việc hôm đó của tôi trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt một cái đã gần 5 giờ chiều. Tan làm, tôi thu dọn đồ đạc bỏ vào túi xách, rồi nhanh chóng rời khỏi công ty. Vì tôi nghe theo lời Dương lái xe riêng đi làm, nên phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ gửi xe riêng. Tôi thi bằng lái bên Canada, khi về Việt Nam chỉ cần đổi bằng là xong. Thủ tục đổi bằng lái xe, cũng không có gì phức tạp lắm. Tôi đợi mấy tháng là đã có thể cầm trong tay tấm bằng lái xe ô tô ở Việt Nam. Qua đoạn đường cao tốc, tôi rẽ vào hẻm nhỏ mua một lãng hoa tươi. Tối nay tôi định thông báo với Dương chuyện mình đã mang thai, nên cầu kì chuẩn bị bối cảnh. Ở Hà Nội có rất nhiều quán hoa đẹp, nhưng tôi chỉ thích mua hoa ở quán này. Chị chủ quán là người trong Nam, ra Bắc làm ăn hơn chục năm rồi. Chị ấy cắm hoa rất đặc biệt. Tôi nhìn qua đã thấy ưng mắt. Vì thế mà mỗi lần mua hoa đi đâu đó, tôi đều tới tận đây mua.

Cầm bó hoa cẩm tú cầu màu tím nhạt trong tay, tôi hí hửng mở cửa xe bước vào đặt nó sang cạnh ghế lái. Sau đó kéo dây an toàn qua người mình, rồi mới yên tâm khởi động xe lái đi. Vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, tôi bị một chiếc xe ô tô khác chặn đường. Dù đã cố nhấn phanh gấp, nhưng đầu xe của tôi vẫn chạm nhẹ vào đuôi xe của người ta. Cửa xe phía trước mở ra, tài xế trong đó bước xuống. Nhìn anh ta ăn mặc cũng đàng hoàng lịch sự, không giống người thích kiếm chuyện, tôi cũng tắt máy xuống xe giải quyết vấn đề.

Sau một hai câu chào hỏi xã giao có thêm ba người đàn ông to cao lực lưỡng, đội mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt. Miệng đeo khẩu trang đen, đứng vây quanh người tôi. Thấy có gì đó không đúng lắm, tôi lùi về phía sau cảnh giác nhìn tên tài xế:

– Các anh muốn làm gì?

Tên tài xế lái xe nhếch mép cười đểu:

– Muốn gì tí nữa mày sẽ biết.

Vừa nói khỏi mồm phía sau có một tên lao tới định đánh úp tôi nhưng tôi xoay người né được. Đáng tiếc sức lực tôi so với bốn tên đàn ông to cao lực lưỡng này, vẫn chẳng thấm vào đâu. Một tên nhanh nhẹn giữ chặt hai tay tôi, xong tên tài xế bịt miếng vải vào mồm tôi. Rất nhanh sau đó khoang miệng tôi tràn ngập vị cay nồng. Cả người mất dần sức lực, rồi cứ thế lịm đi không còn biết gì nữa.
………….

Thời điểm tôi mở mắt tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi choáng. Nhìn khắp xung quanh một lượt, tôi giật mình nhận ra mình đang nằm trong phòng một cái khách sạn nào đó. Quan trong nhất là bên cạnh tôi, còn có sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt. Mà không…Hắn chính là tên tài xế mấy tiếng trước cố tình dựng lên màn đâm xe giả, để bịt thuốc mê đưa tôi đến đây.

Toàn thân tôi không rét mà run lên cầm cập, rốt cuộc tên khốn này định giở trò gì đây? Vì sao hắn muốn hại tôi?

Tôi khẽ cựa người nâng chăn lên một chút, nhìn khắp cơ thể mình chỉ còn bộ quần áo lót và vài dấu vết sưng đỏ ám muội. Tên khốn kia cả người trên để trần, phần dưới thân quấn chiếc khăn bông trắng của khách sạn. Thấy tôi cử động hắn cũng bắt đầu mở hai mắt ra. Nụ cười đểu giả một lần nữa nở rộ trên môi:

– Làm tình với con dâu chủ tịch tập đoàn Trường Phong, quả nhiên khác với những người phụ nữ bình thường.

Tôi sốc đến độ không thể thốt ra lời. Cổ họng như bị ai đó bóp thật chặt. Lồng ngực co rút từng cơn. Nhìn cái bản mặt xấu xa, vô liêm sỉ của tên kia, tôi giơ tay muốn cho hắn một cái bạt tai. Chỉ tiếc sức lực trong người tôi bây giờ vô cùng yếu ớt. Tay mới giơ lên không trung đã bị tên khốn kia nắm chặt lấy, hất mạnh về phía sau.

Miệng hắn bắt đầu thốt ra mấy lời bẩn thỉu:

– Cô muốn làm gì? Vừa nãy dưới thân tôi còn sung sướng phóng đãng lắm cơ mà, sao giờ đã lật mặt định đánh người rồi?

Hai mắt tôi trừng to không tin vào những gì mình vừa nghe được:

– Đồ khốn. Anh vừa làm gì tôi? Tại sao anh lại cho người chuốc thuốc mê đưa tôi vào đây?

– Ơ kìa. Cô quên thật hay giả bộ mất trí nhớ đấy. Tôi còn có ảnh chụp cảnh cô và tôi tình tứ bên nhau đây này. Cô có muốn xem không? Ảnh này mà đăng lên mạng chắc được nhiều like lắm.

Dứt lời tên kia cầm chiếc điện thoại mở bộ sưu tập cho tôi xem mấy bức ảnh thân mật giữa tôi và hắn ta. Xem được ba bức, tôi không còn giữ nổi bình tĩnh để xem tiếp cố nhoài người giằng lấy chiếc điện thoại. Đáng tiếc mục đích của tôi còn chưa đạt được hắn đã nhanh tay giấu chiếc điện thoại ra sau lưng.

Tôi ức đỏ hết mặt mũi, vừa đấm bùm bụp vào người hắn vừa la hét chửi bới om sòm:

– Anh…Đồ khốn nạn. Đưa điện thoại cho tôi mau. Tôi và anh không quen biết gì nhau, sao anh lại gài bẫy hãm hại tôi? Anh có mục đích gì?

– Mục đích gì thì tôi cũng phải cảm ơn cô đã cho tôi những khoảnh khắc đáng nhớ. À. Tôi xin lỗi vì lúc nãy hơi quá tay, nên mới để lại dấu vết trên người cô. Tuy cô hôn mê, nhưng cơ thể cô vẫn thành thật lắm. Sau này nếu chồng cô vắng nhà mà không chịu được thì nhớ gọi điện cho tôi nhé. Tôi lưu số tôi vào máy cô rồi đấy…Haha…

Nụ cười ha hả đáng khinh của tên khốn kia vang vọng khắp căn phòng khách sạn. Tôi chỉ hận lúc này không thể cho hắn một trận nhừ tử. Dưới sàn nhà, quần áo của tôi và hắn ta vứt la liệt. Tôi nghiến răng nghiến lợi kéo chăn quấn chặt lấy người xuống dưới nhặt quần áo mặc vào, nhưng đúng lúc này cửa phòng khách sạn mở toang ra. Trâm dẫn mẹ chồng tôi bước vào. Tôi hoảng hồn lập tức dừng mọi hành động đang làm. Nhìn mặt mẹ chồng tôi tái nhợt, còn Trâm thì đậm vẻ hả hê.

Tôi sợ hãi nói:

– Mẹ ơi…Không…Không phải như thế đâu…

Ánh mắt mẹ chồng tôi đỏ ngầu, có tức giận có bất ngờ. Bà ấy không nói năng gì mà đi thẳng đến chỗ tôi giơ tay tát mạnh một cái. Cái tát với sức lực vô cùng lớn, khiến cả người tôi lảo đảo về phía sau:

– Cô giỏi lắm.

Tôi lãnh trọn cái tát đau điếng vẫn cố với bộ quần áo rách nát dưới sàn mặc vào người. Sau đó run rẩy ôm lấy chân mẹ chồng:

– Mẹ ơi…Con bị gài bẫy…Mọi chuyện không phải như thế này đâu, mẹ nghe con nói đã…

Càng nói tôi càng mất bình tĩnh. Mẹ chồng cũng chẳng muốn nghe tôi lải nhải nhiều. Có lẽ bây giờ trong mắt bà ấy, tất cả những gì phát ra từ miệng tôi đều là ngụy biện cho hành động sai trái bẩn thỉu của mình.

– Ai cho cô động vào người tôi? Lời tôi cảnh cáo còn chưa được chục ngày mà cô đã coi như gió thoảng qua tai. Cô đúng là đồ phụ nữ lăng loàn. Mãi mãi không chịu thay đổi.

– Là tên khốn kia cho người bịt thuốc mê vào mồm còn, rồi đưa con đến đây…Con không biết gì hết…Xin mẹ hãy tin con…Con xin mẹ…

Mẹ chồng hất mạnh tay tôi khỏi người bà ấy. Giọng điệu lạnh nhạt như lời tuyên án dành cho tôi:

– Bây giờ cô có xin xỏ tôi cũng quá muộn rồi. Tôi mềm lòng, không muốn thằng Dương buồn nên cắn răng cho cô một cơ hội cuối cùng mà cô không biết đường sửa đổi, còn đâm sau lưng con trai tôi một nhát chí mạng. Nếu biết trước nhân cách cô rẻ rúm tồi tàn như này, tôi đã ép thẳng Dương li hôn với cô ngay từ khi tôi phải vào viện cấp cứu, vì nghe được những chuyện tốt bố con cô đã làm với con trai tôi trong qua khứ.

– Mẹ…

– Im đi. Tôi không dám nhận từ mẹ của cô đâu, nghe buồn nôn lắm. Tôi nói cho cô biết, kiếp này tôi còn sống ngày nào thì ngày ấy sẽ không để loại con dâu thực dụng, lăng loàn như cô bước chân vào cửa nhà tôi nửa bước.

– Không phải đâu. Rõ ràng là tên khốn kia gài bẫy con. Đúng rồi. Vừa nãy con bị hắn cho người bịt thuốc mê vào miệng, chắc chắn lúc lên đây con sẽ không đi được. Mẹ có thể gọi nhân viên lễ tân lên để xác minh.

Bấy giờ mẹ chồng tôi mới lấy lại chút bình tĩnh hỏi:

– Có đúng cô bị thằng kia gài bẫy không? Nếu đến mức đường này rồi mà cô còn dám ăn nói điêu toa với tôi nửa lời, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá đắt.

– Con nói thật đấy mẹ ơi. Mẹ cứ cho con xuống gọi nhân viên lễ tân lên đây hỏi rõ ràng đi.

– Tôi không mượn cô xuống. Để đấy tự tôi gọi.

Nói xong mẹ chồng tôi đi đến gần chiếc điện thoại bàn, tay bà ấy nhấn liền một dãy số. Chỉ nửa phút sau điện thoại đã kết nối được với đầu dây bên kia. Trong khoảng thời gian chờ nhân viên lễ tân lên xác minh thực hư sự thật. Tên tài xế đã mặc quần áo vào người. Mặc xong hắn ta còn giả vờ giả vịt tới đỡ tôi đứng dậy, vừa đỡ vừa hướng về phía mẹ chồng xàm ngôn:

– Bà là ai? Sao bà dám đánh bạn gái tôi?

Mẹ chồng vốn sẵn cơn bực tức trong người, nghe tên khốn kiếp kia nói vậy càng như đổ thêm dầu vào lửa. Bà ấy quắc mắt quát:

– Tôi chưa động đến cậu, tốt nhất cậu nên biết điều mà ngậm mồm lại đi.

– Việc gì tôi phải ngậm mồm? Tôi và bạn gái làm tình với nhau trong phòng khách sạn là chuyện rất bình thường. Tự nhiên bà ở đâu lao vào chửi bới, đánh đập bạn gái tôi. Bà đừng tưởng bà già mà tôi không dám làm gì bà nhé.

Trâm đứng lặng yên cạnh mẹ chồng tôi từ nãy đến giờ mới lên tiếng:

– Anh định làm gì? Trước khi đến đây chúng tôi đã thuê vệ sĩ rồi đấy. Nếu anh dám làm gì bác ấy, tôi sẽ gọi điện cho vệ sĩ lên. Anh cặp kè với người đã có chồng, không biết xấu hổ còn đòi lên mặt với ai?

Nghe qua lời Trâm có vẻ như cô ta đang muốn cản tên tài xế không được động vào mẹ chồng tôi, nhưng ánh mắt gian xảo của cô ta, lại không qua được mắt tôi. Chưa kể từ lúc bước chân vào căn phòng này đến giờ, Trâm không ngừng nhìn tôi cười đắc thắng. Tôi đoán chắc chắn là Trâm đã thông đồng với tên tài xế kia để đưa tôi vào bẫy. Tôi nghĩ mà căm hận cô ta vô cùng. Người tôi có lẽ vẫn còn tác dụng của thuốc mê, nên rất mệt nhưng hai tay tôi nắm chặt thành quyền. Tôi hít vào một hơi thật sâu, gồng mình đẩy tên khốn kia ra rồi lao về phía Trâm nắm tóc cô ta giật ra đằng sau. Trâm bị đau kêu oai oái, nhưng đang ở trước mặt mẹ chồng tôi cô ta không dám đánh lại tôi sợ bị mất hình tượng hiền lành tử tế nên chỉ đứng im chịu trận.

Tôi vừa nắm tóc Trâm vừa gào lên chửi:

– Chính mày bày kế hãm hại tao đúng không? Mày thông đồng với tên khốn kia, mày ghi hận chồng tao không yêu mày nên mày trả thù tao chứ gì? Mày ăn gì mà thâm hiểm thế? Mày có còn là con người nữa không?

Tôi đang chửi Trâm một cách hăng máu thì cửa phòng khách sạn lại một lần nữa mở toang ra. Lần này không chỉ có mình nhân viên tiếp tân đi vào, phía trước cô ta còn có một bóng hình tôi rất quen thuộc. Tôi quen từng đường nét đẹp đẽ trên mặt anh ta, từng hơi thở ấm nóng đều đều mỗi khi anh ta ôm tôi vào lòng. Thế nhưng chưa bao giờ tôi sợ gặp Dương như lúc này. Ánh mắt anh ta hằn lên vẻ giận giữ khi nhìn thấy tên tài xế và tôi đều trong trạng thái quần áo xộc xệch. Dương không nói không rằng đi đến vung nắm đấm rắn chắc vào giữa mặt tên khốn kia. Sau đó anh ta túm lấy cổ áo đấm liên tục thêm vài phát nữa. Máu mồm tên kia bắt đầu chảy ra khóe môi. Tôi sợ cứ tình hình này Dương sẽ đánh chết người, nên vội vàng chạy đến ôm chặt eo anh ta kéo ra:

– Đừng đánh…Đừng đánh nữa…Dừng lại đi…

– Bỏ ra.

Dương lừ mắt nhìn tôi một cái sắc hơn cả lưỡi dao lam làm toàn thân tôi lạnh buốt. Vậy mà tên điên rồ kia còn không biết điều ngậm mồm lại. Hắn chọc tức được mẹ chồng tôi, nên cứ nghĩ sẽ chọc điên được Dương:

– Linh…Em không phải sợ. Cứ để nó đánh đi. Anh thách nó đánh chết anh đấy. Tình yêu anh dành cho em bao lâu nay, sẽ không vì vài đòn của thằng ranh này mà mai một đâu.

– Mày thách tao à?

– Ừ. Tao thách mày đấy. Thằng chó. Nếu mày đã không còn yêu Linh nữa, sao không ly hôn cho cô ấy được giải thoát? Mày muốn giam cầm cô ấy đến bao giờ?

Mấy lời nói khích tướng của tên tài xế đã làm Dương thực sự nổi điên. Anh ta mất hết lí trí, ra đòn càng thêm nặng. Sau đó mẹ chồng tôi và Trâm nhìn cảnh tượng đó, cũng phải lao vào can. Dương thấy mẹ cứ bám chặt tay mình mới miễn cưỡng thả tên kia ra. Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy Dương chửi tục một câu:

– Đ.m. Hôm nay mày không giải thích rõ ràng mọi chuyện với tao đừng hòng mang xác ra khỏi đây.

– Mày nhìn một màn trước mặt còn chưa rõ à? Tao với vợ mày vừa lên đỉnh cùng nhau đấy. Nhìn thấy mấy vết xanh đỏ trên người cô ấy không? Chúng tao phải yêu nhau đến mức nào mới có cảm giác mãnh liệt như thế chứ? Tao chỉ tiếc mày đi công tác về sớm quá, nên từ nay tao với cô ấy lại phải hạn chế gặp nhau rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.