Chương 24.
Dương vừa nói khỏi mồm, hai má tôi đỏ bừng. Chân luống cuống lùi về phía sau, miệng lắp bắp như gà mắc tóc:
– Gì? Cái gì? Anh đừng nói lung tung.
Thấy tôi xấu hổ như thế, Dương càng cố tình ghé sát mặt vào cổ tôi. Đôi mắt thâm sâu đen láy như muốn mê hoặc người đối diện. Giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần cợt nhả:
– Sao? Giờ có muốn tìm cách cứu vãn công ty bố cô nữa không?
– Không…Giờ tôi không cần nữa…
Giao dịch không thành công, tưởng đâu Dương sẽ bỏ cuộc. Ai ngờ anh ta lật kèo giở thói “lưu manh”, ấn người tôi xuống giường rồi trực tiếp nằm đè lên:
– Không cần cũng phải cần.
Nói rồi Dương tự mình đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên kể từ ngày chúng tôi gặp lại nhau sau hơn 8 năm xa cách. Ban đầu tôi ngọ nguậy nhằm thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt mạnh bạo đó, nhưng chỉ vài giây sau thần trí tôi đã nương theo mọi hành động của ai kia. Dương hôn đến khi môi tôi sưng tấy, mới chịu buông ra. Tôi thẹn quá hoá giận định giơ tay đấm anh ta. Thế nhưng Dương phản xạ rất nhanh. Anh ta nắm chặt tay tôi nhếch môi cười. Nụ cười vô cùng gian manh, chẳng khác gì mấy tên thanh niên hư hỏng đi trêu bạn gái:
– Còn sức để dành tí nữa mà dùng.
– Anh điên à? Tôi không dùng cái gì hết. Hôm nay tôi đang mệt.
Nói thì nói thế chứ Dương còn lâu mới chịu nghe theo lời tôi. Chẳng bao lâu sau căn phòng rộng lớn đã ngập tràn hương vị của ái tình. Tôi chẳng còn tỉnh táo đếm xem tối đó anh ta làm tôi mấy lần, để sáng mai còn đòi cách cứu vãn công ty bố tôi. Ở phương diện này Dương đúng là một con sói già gian xảo. Tôi cảm giác mình giống hệt con thỏ non, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành miếng mồi béo bở trước miệng Dương…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy bên cạnh trống không. Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách vọng ra. Tôi không cần nghĩ cũng biết ai đang trong đó. Bình thường thức dậy, Dương sẽ tự đi về phòng mình tắm rửa cho thoải mái, nhưng không hiểu sao hôm nay anh ta lại ăn vạ ở phòng tắm của tôi. Tôi đảo mắt nhìn về phía bàn trang điểm, thấy tập tài liệu tối qua Dương mang về vẫn còn để nguyên đó. Tôi định lò dò đến xem thêm một lần nữa. Ai ngờ còn chưa cầm kịp lên xem, cửa phòng tắm đã mở toang ra. Dương bước từng bước vững trãi. Trên người anh ta chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn bông mà không hề cảm thấy xấu hổ. Cơ mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như vừa mất sổ gạo:
– Muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Tôi ngập ngừng đáp lời:
– Hôm qua anh nói 1 lần 1 cách…
– Cách cứu vãn công ty bố cô chứ gì?
Dừng lại một chút, Dương nhếch môi nói thêm hai từ:
– Là tôi .
Thêm một câu trả lời “đi vào lòng đất” đến từ vị trí của chồng tôi, làm tôi ú ớ chẳng biết nói gì, đành hỏi lại một câu lãng xẹt:
– Gì cơ? Sao lại là anh?
Tôi vừa nói khỏi mồm, mặt Dương đúng kiểu: “Não cô không có nếp nhăn à, mà hỏi câu khôn thế?”
Sau đó anh ta chau mày, bất lực bảo:
– Một công ty không thể xoay vòng nguồn vốn, nội bộ như đống sắt vụn bỏ đi. Còn cầm cự bao lâu được nữa? Cô tự suy nghĩ đi.
Bấy giờ não bộ tôi mới chịu “nảy số” để hiểu rõ ý trong lời nói của Dương và xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Tài liệu tối qua Dương mang về, tôi đã đọc rất kĩ. Tình trạng công ty Hồng Thiện bây giờ vô cùng rối ren. Một số hạng mục lớn với tập đoàn Trường Phong đã bị Dương kí quyết định thanh lí hợp đồng. Do cấp dưới của anh ta phát hiện ông Nguyên dùng vật liệu không đủ tiêu chuẩn để xây dựng khách sạn. Ngoài ra đội thi công hạng mục cũng ăn chặn không ít tiền, còn rất nhiều vấn đề mập mờ khác mà ông Nguyên không giải trình được.
Chính vì thế mà ông ta không những bị thanh lí hợp đồng, còn phải bồi thường cho tập đoàn Trường Phong một số tiền lớn.
Cổ đông trong công ty thì sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa. Họ không ngừng tạo thêm áp lực cho ông Nguyên và bà Hồng. Hơn chục năm nay, công ty Hồng Thiện dưới sự lãnh đạo của bố tôi, họ chưa bị thua lỗ một đồng vốn nào. Khi công ty chính thức lên sàn chứng khoán, lợi nhuận của cổ đông tăng cao không tưởng. Đến khi ông Nguyên lên nắm quyền, mới chỉ được hơn 4 tháng ngắn ngủi. Bây giờ công ty đã đứng trên bờ vực phá sản, họ sốt ruột, nóng nảy là chuyện rất bình thường. Bà Hồng không còn khả năng bưng bít chuyện xấu, nên sáng nay bà ta mới gọi điện chửi rủa tôi.
Vậy là thời điểm hiện tại, người có thể cứu vãn công ty của bố tôi chỉ có một mình Dương.
Thế nhưng làm cách gì để anh ta chịu giúp tôi, thì tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tuy tôi có thù với bà Hồng và ông Nguyên, nhưng tôi chưa bao giờ muốn “tâm huyết” cả đời của bố bị lụi tàn. Hôm đó đi làm mà đầu óc tôi cứ treo lơ lửng trên mây, không tài nào tập trung vào công việc. Làm cái báo cáo đơn giản nhất cũng phải sửa đi, sửa lại gần chục lần. Đến khi pha trà thì quên bỏ túi trà vào cốc.
Cái Hoài ngồi bên không chịu nổi sự “ngớ ngẩn” của tôi, nó quay sang hỏi:
– Chị Linh. Hôm nay chị sao thế? Có chuyện gì à?
Tôi coi cái Hoài là chị em thân thiết với tôi, nhưng chuyện này nói ra nó cũng chẳng giúp được gì, còn thêm lo lắng nên tôi quyết định không kể. Chỉ cười trừ một tiếng, rồi trả lời qua quýt:
– Chị không sao. Chị đang nghĩ mấy chuyện vu vơ thôi.
– Có thật không? Hay chị lại giấu em chuyện gì? Từ sáng đến giờ em nhìn chị cứ như người mất hồn ý.
Cái Hoài nói tới đây thì đúng lúc chị Trang ra gọi mọi người vào họp. Tôi cũng không kịp trả lời nó. Ngày hôm sau là tròn 100 ngày bố tôi mất. Chiều hôm đó tôi định về nhà thắp cho bố nén hương, nhưng đến tầm 3 giờ tự nhiên Thanh nhắn tin cho tôi. Giọng điệu của cô ta so với mọi ngày, khác nhau một trời một vực.
Tin nhắn đầu tiên còn lịch sự hỏi tôi:
– Nay mày có rảnh không?
Tôi đọc xong, tưởng Thanh nhắn nhầm không thèm nhắn lại. Đợi nửa tiếng sau, cô ta tiếp tục nhắn đến:
– Hôm nay mẹ tao làm mâm cơm cúng 100 ngày cho bố. Nếu mày còn chút tình nghĩa nào với bố, thì dẫn anh Dương về thắp cho bố nén hương. Dù gì mày cũng là con gái lớn của bố.
Thanh nói cứ như kiểu mọi chuyện đến nông nỗi này đều tại tôi mà ra, mẹ con cô ta thì vô tội. Tôi không muốn tốn thời gian với loại người như Thanh, đành trả lời ngắn gọn một tin:
– Tao biết rồi.
Rất nhanh sau đó, điện thoại của tôi lại báo có tin nhắn mới:
– Biết rồi là sao? Mày có về không tao còn biết đường nói với mẹ?
Tôi đọc nhưng không nhắn lại, còn tiện tay cho luôn số điện thoại của Thanh vào danh sách đen. Lần trước tôi mới cho số của bà Hồng vào thôi, số Thanh tôi vẫn giữ nguyên nên hôm nay cô ta mới có cơ hội làm phiền tôi. Trước khi Thanh nhắn tin đến, tôi đã có ý định về thắp hương cho bố. Tôi không quan tâm việc bà Hồng có làm cơm cúng bố tôi hay không? Tôi chỉ làm những gì lương tâm tôi cho là đúng.
5 rưỡi tôi tan làm, nhưng vì có việc đột xuất nên phải ở lại công ty thêm 1 tiếng. Tới tận 6 rưỡi tôi mới chuẩn bị đồ đạc, rời khỏi phòng kinh doanh. Tôi quyết định về nhà một mình chứ không rủ Dương về cùng. Bởi vì mối quan hệ giữa bố tôi và anh ta không được tốt lắm. Tuy nhiên vừa bước chân ra ngoài hành lang, tôi lại gặp Dương đang đi ngược về phía mình. Nhìn tôi vội vội vàng vàng, anh ta hỏi:
– Đi đâu?
Tôi ngẩng đầu lên trả lời:
– Hôm nay 100 ngày bố, tôi định về thắp hương ông ấy.
Bình thường Dương tuy lạnh lùng khó ưa, nhưng chưa bao giờ anh ta xen vào việc riêng của tôi nên tôi mới thành thật đáp lời. Ai ngờ hôm nay anh ta vừa nghe tôi muốn về nhà, mặt đã tỏ rõ vẻ không vui còn giở giọng bảo:
– Ra cổng đợi.
– Ơ. Sao tôi phải đợi anh? Tôi đã nói bây giờ mình phải về nhà thắp hương cho bố…
Tôi cố giải trình với Dương, nhưng anh ta không đủ kiên nhẫn nghe hết lời tôi nói đã vội chen ngang:
– Lắm chuyện.
Dứt lời Dương lạnh lùng bước về phòng mình, lấy chìa khoá xe ô tô. Tôi sợ anh ta lại lên cơn thần kinh làm khó tôi, nên dù không muốn cũng phải xuống cổng đợi. Ít phút sau bóng dáng chiếc xe Ferrari đen tuyền của Dương, càng lúc càng đến gần tôi, rồi cuối cùng đỗ ngay sát chân tôi. Cửa kính xe hạ vừa hạ xuống, giọng nói không chút cảm xúc của người nào đó truyền ra bên ngoài:
– Lên đi.
Tôi chậm rãi mở cửa xe bước vào bên trong, Dương một câu cũng không buồn nói mà dứt khoát nhấn chân ga phóng đi thẳng. Tôi ngu ngơ không biết gì hỏi bừa một câu:
– Anh đi đâu vậy?
Dương hừ lạnh trả lời tôi cho có:
– Ngồi yên không thì xuống.
Rõ ràng là anh ta ép tôi lên xe, cũng không nói chở tôi đi đâu, bây giờ tôi thắc mắc thì giở chứng ngang ngược. Mồm quát tôi “ngồi yên không thì xuống”, nhưng tốc độ lái xe của anh ta có giảm đi chút nào đâu mà tôi xuống được? Con người này đúng là coi trời bằng vung. Tôi ngồi hậm hực cả đoạn đường dài, trong lòng không ngừng chửi thầm Dương. Tới khi anh ta bất ngờ rẽ vào đoạn đường quen thuộc, tôi mới giật mình nhận ra, Dương đưa tôi về nhà thắp hương bố. Lúc đó tôi xấu hổ quá, không dám nhìn sang anh ta nữa mà quay mặt ra ngoài đường.
10 phút sau xe ô tô của Dương dừng lại ngay trước cổng nhà tôi. Tôi thò đầu nhìn vào bên trong, không thấy mấy tên xăm trổ, to cao lực lưỡng như hôm luật sư công bố di chúc, tôi mới yên tâm bước vào. Bà Hồng và Thanh đang ngồi chễm chệ xem ti vi trong phòng khách, nghe tiếng động cơ xe vừa tắt hai mẹ con họ vội vàng chạy ra, nhìn về phía Dương cười cười nói nói như đang đón tiếp khách quý:
– Hai đứa về rồi à? Lên thắp hương cho bố đi.
Mới hôm nào bà Hồng còn thuê du côn về đối phó tôi với Dương. Vậy mà hôm nay, sau khi bị tập đoàn Trường Phong thanh lí hợp đồng, bà ta gặp Dương lại quay ngoắt 180 độ như gặp quý nhân. Tôi nhếch môi khinh thường một cái, không nhiều lời mà cùng Dương đi thẳng lên tầng thắp hương cho bố và mẹ tôi. Thắp hương xong, tôi cũng không muốn ở lại đây lâu, nhưng bà Hồng đon đả muốn nói với tôi về chuyện ngôi nhà, nên tôi miễn cưỡng ngồi nghe thử. Trình độ khua môi múa mép của bà Hồng quả nhiên rất lợi hại. Câu trước câu sau đã vào thẳng vấn đề:
– Mày và tao từ trước đến giờ vốn không ưa gì nhau, ngồi đây nói chuyện với tao chắc mày cũng chẳng dễ chịu gì. Thế nên tao hỏi thẳng luôn, mày còn muốn ngôi nhà này nữa không?
Tôi ngước mắt nhìn bà Hồng thật lâu, cái nhìn như muốn dò xét xem những lời bà ta nói có thật hay không. Đáng tiếc bà Hồng không phải dạng người dễ đối phó, tôi có nhìn thế nào cũng không thể tìm ra nửa điểm sơ sót trên khuôn mặt trang điểm kĩ càng của bà ta.
Tôi tự trấn tĩnh bản thân rồi chậm rãi nói:
– Ý bà là gì?
– Mày là đứa thông minh, chắc hẳn mày cũng biết tao gọi mày về không chỉ để thắp hương cho bố mày đúng không?
Tôi ngồi lặng yên không nói gì, bà Hồng tiếp tục lải nhải bên tai tôi:
– Tao biết mẹ mày từng sống ở ngôi nhà này một thời gian, nếu mày vẫn muốn nó thì tao sẽ để lại cho mày, với điều kiện trao đổi là tập đoàn Trường Phong không được thanh lí hợp đồng với công ty Hồng Thiện. Dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời bố mày, mày phá hoại như vậy là đủ rồi.
Nghe đến đây tôi không nhịn được nở nụ cười nhạt:
– Đủ? Như thế nào là đủ? Bà đừng tưởng tôi không biết, bà và ông Nguyên đã làm những gì sau lưng bố tôi.
Nhắc đến ông Nguyên, tôi thấy ánh mắt bà Hồng khẽ dao động. Cơ mặt trong phút chốc mất hẳn vẻ tự nhiên như lúc ban đầu. Hiển nhiên là kẻ có tật giật mình.
– Mày đừng có láo. Ông Nguyên thì liên quan gì đến chuyện này?
– Liên quan hay không bà là người rõ nhất.
– Mày…
Bà Hồng bị tôi làm cho á khẩu, không nói được gì miệng lắp bắp mãi từ “mày”. Cả cuộc đối thoại dài giữa tôi và bà Hồng, Dương ngồi bên không xen vào nửa từ. Mặt anh ta cứ lầm lầm lì lì, kiểu như: “Tôi thách bà động đến vợ tôi đấy. Tôi nhai sống bà luôn”. Đối diện với tôi, bà Hồng như kẻ vô học chửi bới inh ỏi, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Dương, bà ta lại thu mình nhẫn nhịn. Đi cùng “người chồng quyền uy” về nhà, khí thế của tôi nâng hẳn lên một tầm cao mới.
Tôi biết có tiếp tục ở lại đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nên dõng dạc tuyên bố:
– Bà đừng nghĩ đến việc thoả hiệp với tôi. Tất cả những thứ thuộc về tôi, tôi sẽ tự tay giành lấy. Thời gian bà hưởng thụ trên công sức của bố mẹ tôi không còn nhiều đâu.
Dứt lời, tôi và Dương cùng đứng dậy sải bước chân rời đi. Hôm nay vì có Dương đi cùng, tôi mới được ra oai trước mặt mẹ con bà Hồng. Thực lòng tôi rất muốn nói lời cảm ơn đàng hoàng với anh ta. Thế nhưng cứ nghĩ đến thái độ của Dương, mỗi lần người khác nói cảm ơn, thì tôi lại mất hứng. Sau cùng quyết định không nói nữa. Mặc kệ anh ta, tránh mua thêm bực vào người…
Kết thúc những ngày bận rộn cho kịp dự án mới, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cho đến tối hôm ấy, Dương về nhà rất muộn, tôi đã đi ngủ rồi nhưng anh ta vẫn kéo tôi dậy làm cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì. Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời màu vàng nhạt khẽ chiếu vào khung cửa sổ phòng tôi, tôi mở hai mắt ngồi dậy vươn vai vài cái cho đỡ mỏi. Nhân lúc Dương còn chưa tỉnh, tôi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi đâu đấy, tôi bước ra ngoài thấy Dương đã ngồi ung dung trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ. Trên tay anh ta cầm một tập tài liệu mỏng, giơ về phía tôi lười biếng nói:
– Xem đi.
Tôi không nói gì cầm tập tài liệu lên xem, nhận ra đó là hợp đồng chuyển nhượng 15% cổ phần công ty Hồng Thiện sang tên tôi, tôi bắt đầu nghi hoặc. Tới khi nhìn xuống cuối trang thấy người chuyển nhượng là ông Trần Mạnh Nguyên, tôi mới chính thức đờ đẫn hết cả người. Ông ta là giám đốc mà không có cổ phần trong tay khác thì gì kẻ đi làm thuê?
Chuyện này là không thể nào?
Rốt cuộc Dương đã dùng cách gì, mà lại có thể khiến một con “cáo già” như ông Nguyên đồng ý chuyển nhượng cổ phần sang tên tôi? Tôi nghĩ nát óc vẫn không tìm được câu trả lời, cuối cùng đành quay sang Dương khẽ hỏi:
– Cái này có thật không? Sao ông Nguyên lại chuyển nhượng hết cổ phần công ty sang tên tôi?
– Công ty mà phá sản thì cổ phần cũng chẳng có tác dụng.
– Nhưng công ty bố tôi đã phá sản đâu?
Dương nhìn biểu cảm trên khuôn mặt tôi chẳng khác gì kẻ ngốc, anh ta khinh thường bảo:
– Cô không động não suy nghĩ sâu xa hơn được à? Mấy năm du học bên Canada, trường nào cấp cho cô bằng giỏi đấy?
Tôi đang nói chuyện rất tử tế với Dương, mà anh ta không ngừng “tạt” những gáo nước lạnh vào mặt tôi, làm tôi tụt hứng. Con người này nhiều lúc tôi thấy anh ta vô duyên, mất lịch sự nhất trên đời. IQ cao thì ghê gớm lắm à? Mà lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây trước mặt tôi. Đúng là đồ tự kiêu.
Tôi bĩu môi bảo:
– Trường nào cấp bằng giỏi cho tôi thì liên quan gì đến anh?
Dương không để tôi đắc ý quá lâu, anh ta đã lạnh giọng nói:
– 15% cổ phần này là công cô phục vụ tôi tối qua. Muốn đánh gục đối thủ, nhất định phải tìm được điểm yếu trí mạng.
– Tôi biết rồi.
– Thương trường mệt mỏi quá, không chịu được thì yên phận ở nhà. Cấm làm liều.