Giao thừa cho nên Lâm Thiển dậy sớm, thế nhưng lúc xuống nhà thì phát hiện đã có người còn đến sớm hơn cô.
“Chú Út, sao cậu lại tới đây?”
Ánh nắng ngập tràn phòng khách, Cổ Nam Hách vận âu phục xanh đậm, phối hợp với áo sơ mi màu hồng lả lơi, đẹp trai vô cùng. Cậu ta ngửa đầu nhìn Lâm Thiên đang từ trên cầu thang đi xuống, cười nói: “Chúc mừng năm mới chị dâu, anh trai em nói hôm nay chị muốn đi chúc Tết nên bảo em qua tạo hình giúp chị”
“Hả? Cố Thành Kiêu về rồi sao?”.
“Không, anh ấy giao phó vài ngày trước.” Cố Nam Hách đưa tay qua bên cạnh, giới thiệu: “Những người này là những chuyên gia tạo mẫu tóc, stylist và chuyên gia trang điểm, bọn họ sẽ tạo hình riêng cho chị theo phong cách cô dâu mới đi chúc Tết.”
“…” Nếu không có người ngoài, Lâm Thiển đã cười phá lên thật to, “Không đến mức mời nhiều người vậy chứ?”
Cố Nam Hách trịnh trọng nói, “Phải như vậy, lần đầu đến nhà ba mẹ chồng chúc Tết mà, đương nhiên phải cư xử thận trọng rồi”
Lâm Thiển chậm rãi thong dong bước xuống, gãi cổ, vui vẻ cười nói: “Đừng nghiêm túc như thế được không? Làm tôi căng thẳng quá, ba mẹ Cố Thành Kiêu đâu có ăn thịt người, đúng không?”
Cố Nam Hách cố ý ngập ngừng rồi chậm rãi nói: “Khó nói lắm”
Xét theo cảnh tượng giao chiến với ba mẹ chồng mấy lần trước, Lâm Thiển không hề hoài nghi Cố Nam Hách chút nào. Đêm nay cô còn phải đón giao thừa với hai ông bà, vậy chắc chắn phải ở lại nhà họ Cố một đêm, nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng rồi.
Nhưng mà, cô đã đồng ý với Cố Thành Kiêu, cho dù thế nào cô cũng sẽ thực hiện cam kết.
Thay quần áo, trang điểm, sấy tóc, nhóm chuyên gia bận rộn hồi lâu.
“Được rồi được rồi, thiếu phu nhân chuẩn bị xong rồi.”
Đám người vây quanh Lâm Thiển tự động dạt sang hai bên. Lâm Thiển đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn mình trong gương, chính cô cũng không biết đó là mình.
Không còn tóc mái ngang, toàn bộ tóc đều được búi rối ra sau đầu, hai bên tai thả hai lọn tóc nhỏ xoăn, cao quý và tao nhã, tùy tính nhưng không tùy ý. Bên trong mặc một cái áo lông cừu nửa cao cổ màu hạnh, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đỏ như cô dâu mới mặc đồ truyền thống đi chúc Tết. Điểm nhấn là viên kim cương trên chiếc trâm cài áo. Trâm cài áo hình bươm bướm, hai cái rầu có thể đong đưa theo nhịp bước rất sống động.
Kiểu tóc và trang phục vừa khéo khoe được hết cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn của cô.
Phật nhờ vào kim trang, người nhờ vào trang phục, nhưng tạo hình này của Lâm Thiển vô cùng khiêm tốn, trái ngược với bản thân cô, trong sự khiêm tốn còn có khí chất cao quý sang trọng.
Da cổ trắng sẵn, mấy ngày qua không ra ngoài châm chọc ai nên làn da căng mịn màng, trắng hồng. Thợ trang điểm chỉ thoa một lớp phấn mỏng cho cô, rồi đánh thêm chút má hồng là đã xong, càng làm khuôn mặt cô thêm rạng rỡ.
Trời ơi, đẹp quá!
Cô không kìm được thầm cảm thán, không xấu hổ mà nói chứ, trước kia cô cũng thường xuyên khen mình có nét đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như tiên nữ, nhưng đó cũng là tùy lúc nói chuyện với người ta, nói đùa tự giễu mình thôi.
Từ nhỏ cô đã bị người ta gọi là “tomboy” hoặc “con đàn ông, mà cố lại chẳng coi trọng mình. Người ta càng nói thì cổ càng làm tới, cho nên có rất nhiều cử chỉ thói quen giống con trai.
Cố như thế mà còn có thể cứu chữa, lại còn có thể cao quý, nền nã, xinh đẹp mê người như vậy.
Lần đầu tiên thử tạo hình thục nữ thế này, chính cô cũng bị mình làm cho điên đảo.
Đôi mắt Cố Nam Hách sáng ngời, trước kia cậu ta không hiểu gu thẩm mỹ của Cố Thành Kiêu, bấy giờ rốt cuộc cũng đã thông suốt.
Hiện giờ Lâm Thiển còn xinh đẹp động lòng người hơn cả lần biểu diễn ở hội quán suối nước nóng lần trước. Cậu ta không thể không bội phục con mắt thẩm mỹ sắc bén của Cố Thành Kiêu, giơ ngón tay cái lên, khen ngợi từ tận đáy lòng, “Hoàn mỹ”
Đám người giúp việc cũng đầy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, “Oa, thiếu phu nhân đẹp quá!”
“Đúng vậy, bình thường quen nhìn thiếu phu nhân ăn mặc như học sinh, như bây giờ làm tôi không nhận ra được đây?
“Thiếu phu nhân, trang phục này của cô rất có khí chất, quả là lột xác”
Nghe người ngoài khen ngợi liên tục, Lâm Thiển đắc chí, chỉ giữ được vẻ cao quý tao nhã vài giây, vừa lên tiếng đã lộ tẩy. Cô vỗ đùi, cười xấu xa: “Ý của mọi người là bình thường tôi không xinh đẹp, không có khí chất, không hoàn mỹ phải không?”
Cố Nam Hách: “…”
Nhóm chuyên gia tạo hình: “…”
Đám người giúp việc: “…”
“Ha ha ha ha, nhìn mọi người đần mặt ra kìa… Tôi nói đùa với mọi người thôi mà”
Cố Nam Hách thở dài, nhắc nhở: “Chị dâu à, hay là chị đừng nói chuyện thì hơn.”
Lâm Thiển ngây thơ hỏi: “Giả câm là có thể qua ải hả?”
Cố Nam Hách đành phải lắc đầu, “Không phải thế”
Gần đến giờ, Lâm Thiển chuẩn bị xuất phát đến nhà tổ của nhà họ Cố. Mọi người ở Thành Để nửa vui nửa buồn, ngay cả Trương Khai và Tiểu Linh đi theo cũng nơm nớp lo sợ.
“Thiếu phu nhân, cô đã nhớ rõ quà cho lão gia phu nhân rồi chứ? Dây chuyền phỉ thúy là cho lão phu nhân, đông trùng hạ thảo cho lão gia, mỹ phẩm là cho phu nhân, Còn nữa, lão gia không thích bị cắt ngang khi đang nói chuyện, cô ngàn vạn lần hãy nhớ kĩ”
Tiểu Linh nói huyên thuyên suốt đoạn đường, thoáng chốc đã đến nhà tổ của nhà họ Cố.
Cuối năm có rất nhiều người về quê ăn Tết, giao thông ở thành phố B hiếm khi thông thoáng như lúc này, cho nên lái xe rất nhanh.
Không phải chỉ là ăn Tết thôi sao, sao lại giống như lên đoạn đầu đời vậy? Cô nghĩ.
Nhà tổ của nhà họ Cố tọa lạc ở chân núi Hương Sơn. Sau đợt tuyết rơi, Hương Sơn cực kì đẹp đẽ, ánh nắng chiếu xuống, nhìn xa xa cả ngọn núi dường như phát sáng. Loại cảm giác yên tĩnh này làm người ta không thể không cảm thán thiên nhiên thật điêu luyện sắc sảo.
Xe con từ từ lái vào cổng lớn nhà họ Cố, cầu đổi xuân trên cửa, thảm đỏ dưới đất và đèn lồng đỏ dọc đường đểu mang đậm không khí Tết.
“Nhìn không ra nhà họ Cố vẫn rất truyền thống”
“Đúng vậy, nhà tổ bên này rất coi trọng lễ Tết. Không giống như Thành Để, thiếu gia chẳng xem trọng gì cả”
Lâm Thiển đứng thẳng lưng, tâm trạng càng căng thẳng hơn. Chẳng trách Cố Thành Kiêu bảo cô đón giao thừa cùng hai ông bà, chẳng phải hai ông bà chỉ muốn đoàn viên thôi sao.
Xe vừa dùng trước cổng biệt thự thì đã có người ra mở cổng, “Chào thiếu phu nhân, xuống cẩn thận, lão phu nhân nói huyền thuyền về cô từ sáng tới giờ.”
Lâm Thiển từ từ xuống xe, dặn dò đầu ra đấy: “Trong cốp sau có chút lễ mọn, mang vào giúp tôi nhé”
Cô bước trên thảm đỏ, đám người giúp việc đi theo sau. Trong lòng Lâm Thiển bất giác dấy lên dáng điệu chủ nhân.
Trong nhà, ba vị trưởng bối đã ngồi chờ từ sớm.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, Diệp Thiến Như cứ soi mói Lâm Thiển: “Nhìn kìa nhìn kìa, giả bộ giống ghế, lùn thì đừng mặc váy dài, may mà biết trước nó đến chúc Tết, chứ không còn tưởng nó đến đòi nợ”
Lão phu nhân trưng bà, khiển trách: Chẳng có cái gì lọt nổi mắt xanh của cô cả, cụ bà tôi đây cũng thế. Tôi thấy hay là tôi nên về lại ổ chó của mình, sau này ăn Tết cô cậu đừng đón tôi tới đây nữa. Tôi muốn yên tĩnh một mình, hoặc là bảo Lâm Thiển qua với tôi”
Mặt Diệp Thiến Như như màu đất, hung dữ nháy mắt với chồng.
Cố Nguyên gấp báo lại, ngồi ngay ngắn, “Mọi người đều tới rồi, bà nói ít vài cầu đi”
Diệp Thiến Như: “…” Mẹ ông vừa đến là tôi chẳng còn địa vị gì cả.