Khương Tư Ý run rẩy cầm tư liệu điều tra mới ra lò. Cố Nam Hách đặt nhẫn kim cương vào cuối năm ngoái, nói cách khác, quan hệ của anh và Phương Tiểu Hi tốt đến nỗi đã nói đến chuyện cưới gả.
Cô ta giận tím mặt, ném tư liệu xuống đất, “Cuối năm ngoái còn mua nhẫn kim cương, vậy mà chưa đầy mấy tháng đã xem mắt tôi, rõ ràng trong lòng anh ấy vẫn còn có Phương Tiểu Hi.”
A Lực không dám nhiều lời, có điều, thấy cô chủ tức giận thế kia, trong lòng gã cũng rất khó chịu. Sở dĩ cô ta tức giận như thế, là vì cô ta thật lòng yêu Cố Nam Hách.2“A Lực, anh đi điều tra tiếp xem giữa anh ấy và Phương Tiểu Hi còn giữ liên lạc không.”
“Vâng.”
“Và cả nguyên nhân chia tay của bọn họ nữa. Anh điều tra cẩn thận cho tôi, càng kĩ càng tốt.”
“Vâng. Cô chủ còn dặn dò gì nữa không? Nếu hết rồi thì tôi đi điều tra ngay đây.”
Khương Tư Ý thủng thẳng nói: “Cũng không cần gấp thể…” Cô ta đứng dậy, nhìn A Lực, “Mấy ngày nay anh bận nhiều việc lắm hả? Sao lúc nào cũng không gặp được anh vậy?”
A Lực thành thật trả lời, “Không phải tôi bận, mà là cô chủ bận mới đúng, bạn hẹn hò với Tổng giám đốc Cố.” “Thế nào hả, tôi hẹn6hò anh có ý kiến à?”
“Hoàn toàn không có thưa cô chủ. Tôi vẫn chưa chúc mừng cô, chúc cô hạnh phúc.”
Khương Tư Ý không trả lời, cứ nhìn gã chằm chằm.
Ánh mắt A Lực trốn tránh, bất giác lùi về sau một bước, “Cô chủ, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Anh cứ thế vội vàng rời khỏi tầm mắt tôi vậy sao?” Khương Tư Ý hỏi ngược lại.
“Từ khi tôi quen Cố Nam Hách thì anh bỗng trở nên khác lạ, anh không tán thành ư? Anh có tư cách gì mà không tán thành? Bất quá anh chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, đâu phải Tổng giám đốc tập đoàn Cổ Nghiệp.”
A Lực cúi gằm mặt không nói3câu nào.
Đúng vậy, gã chỉ là một vệ sĩ vô danh được nhà họ Khương thuế mà thôi. Chỉ cần một câu của ông chủ là đã có thể sa thải gã, gã có quyền gì mà can thiệp vào hôn nhân đại sự của chủ nhân? Ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
“Tại sao không nói gì, tổn thương lòng tự trọng của anh à?”
A Lực lắc đầu, “Những gì cô chủ nói đều đúng. Tôi lấy đâu ra tư cách tán thành hay không tán thành. Cô chủ đề cao tối quá rồi.” Gã kiên nhẫn giải thích, “Mấy ngày nay, nếu không ở nhà thì cô đi với Tổng giám đốc Cố, cũng chẳng cần tôi đi9theo. Sau này cô và Tổng giám đốc Cố kết hôn, tôi nghĩ sẽ càng không cần tôi nữa. Thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi, tôi đã đến công ty môi giới việc làm mấy lần.”
“Cái gì?” Khương Tư Ý cảm thấy khó hiểu, “Anh đến công ty môi giới việc làm? Anh đang nói đùa hả?” A Lực nghiêm trang nói: “Không, thưa cô chủ, không phải ai vừa ra đời cũng đã có tất cả như cô. Tôi rất cảm ơn Khương tiên sinh đã tuyển chọn tôi bảy năm trước, để tôi có được công việc tử tế này. Nhưng một ngày nào đó cô sẽ trưởng thành, một ngày nào đó sẽ không còn cần tôi nữa.4Còn tôi thì phải lên kế hoạch cho tương lai của mình, dẫu sao tôi cũng không còn trẻ nữa.”
“Anh muốn rời khỏi nhà họ Khương, rời xa tôi sao?” Không hiểu sao Khương Tư Ý lại thấy khó chịu trong lòng. Cảm giác khó chịu này hoàn toàn khác với cảm giác khó chịu khi biết Cố Nam Hách đã từng qua lại với Phương Tiểu Hi.
Mặc dù bọn họ là chủ tớ, nhưng dù gì cũng ở chung được bảy năm. A Lực là vệ sĩ của cô ta, cô ta đi đâu, gã theo đó. Cô ta nghịch ngợm hiếu động, gã nhiều lần cứu giúp cô ta. Cô ta đi du học, tha hương nơi đất khách quê người cũng chỉ có gã đi theo bảo vệ. Cô ta đã xem gã như người thân.
Có lẽ, còn thân hơn cả người thân nữa. Bây giờ, vừa nghe nói A Lực đang lên kế hoạch rời khỏi nhà họ Khương, rời khỏi cuộc sống của mình, cô ta có phần không tiếp nhận nổi. Không hiểu sao nước mắt cô ta cứ thế mà trào ra, “Đi đi, anh đi luôn đi. Bây giờ anh đi nói với ba tôi ngay, nói là anh muốn nghỉ việc, đi ngay bây giờ đi, đi ngay đi.” A Lực luống cuống chân tay, “Cô chủ, tôi chỉ mới lên kế hoạch vậy thôi, không phải bây giờ, tôi… cô… cô đừng khóc mà.”
“Các anh ai cũng là người xấu, toàn là đồ khốn kiếp cả!” Khương Tư Ý đột nhiên nổi giận, “Trong lòng Cố Nam Hách có người khác, luôn lạnh nhạt với tôi. Tôi đang khó chịu thế này mà anh còn bảo anh muốn rời đi. Chi bằng anh đi ngay bây giờ đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“…” A Lực không biết phải làm sao, đầu óc rối như tơ vò. Gã cũng không biết nói mấy lời hay họ để dỗ dành người khác, đành phải đứng yên như khúc gỗ. Giang Cung Thư ở ngoài nghe thấy tiếng con gái khóc trong phòng, bèn vội vàng mở cửa đi vào, “Sao thế?” A Lực cúi đầu, hoàn toàn không biết nên nói thế nào.
Nhìn thấy giấy tờ dưới đất, bà ta bèn tò mò cầm lên xem, vừa xem đã hiểu, “Vì chuyện này sao?” A Lực lùi sang một bên, Khương Tư Ý cũng không phủ nhận. Bà ta ngồi xuống cạnh con gái, khuyên nhủ: “Nam Hách lớn hơn con, nó ưu tú như thế, trước kia không có người yêu mới lạ đấy.”
“Nhưng mà anh ấy còn đặt nhẫn kim cương cho Phương Tiểu Hi.”
“Nam nữ yêu nhau, tương tác với nhau là chuyện bình thường. Với giá trị bản thân của Nam Hách, tặng nhẫn kim cương đã là gì, tặng biệt thự, tặng siêu xe cũng rất bình thường. Điều này cho thấy Nam Hách rất tình cảm chứ không hề làm tình như trên báo đã viết, con thấy thế nào?”
Khương Tư Ý lau nước mắt, nói tiếp: “Những chuyện này đã qua lâu rồi mà Cố Nam Hách vẫn chưa quên được cô ta.”
“Mặc kệ là bao lâu, tóm lại trước con là được. Chuyện mà chúng ta cần điều tra bây giờ chính là liệu bọn họ có tiếp tục liên lạc với nhau hay không. Nếu có thì đó là vấn đề của Nam Hách, con không cần phải ở đây khóc lóc, mẹ và ba sẽ làm chủ cho con. Còn nếu không, vậy thì con chẳng có lý do gì để so đo cả.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” “Không có nhưng nhị gì hết, đừng khóc nữa.” Khương Tư Ý sướt mướt oán trách một trận, “Lúc nào cũng là con chủ động, lúc nào cũng là một mình còn yêu anh ấy, như thế không công bằng.”
“Con nín khóc trước đi, chờ A Lực điều tra rõ ràng rồi nói tiếp. Trước khi đính hôn, mẹ đã liên tục hỏi con đã suy nghĩ kĩ chưa, có cần tìm hiểu kĩ hơn không. Chính con nói là con biết rõ rành rành rồi, chính con nói không thể chờ đợi mà muốn gả cho nó. Vậy bây giờ con buồn bực trong phòng, đi so đo với người yêu cũ của nó để làm gì chứ?” Nói rồi, Giang Cung Thư quay lại ra lệnh cho A Lực, “Giờ cậu hãy lập tức đi điều tra mối quan hệ hiện tại của Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi cho tôi, nhất định phải nhanh.” “Rõ!” A Lực thừa cơ đi ra. Lúc rời đi, gã chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, mà còn áp lực hơn. Phu nhân là một người phụ nữ rất thông minh, nhìn xa trông rộng. Đến bà cũng khen ngợi Cố Nam Hách, vậy chứng tỏ Cố Nam Hách đúng là người đáng để cô chủ gửi gắm cả cuộc đời, mình còn lo lắng gì chứ?! Mà cũng chẳng tới lượt gã lo lắng.