Cô chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, xe tự động mở khóa, sau đó cửa xe ở ghế lái phụ bị người bên ngoài mở ra. Là anh, không lẫn vào đâu được.
“Anh…” Phương Tiểu Hi chưa kịp chỉnh đốn lại vẻ nhếch nhác của mình, cũng chưa kịp lau sạch nước mắt nước mũi thì anh đã đột ngột xông vào. Làm sao cô quên được chìa khóa sơ cua của xe cô vẫn luôn ở trên người anh chứ.
“Anh vào đây làm gì? Trả lại chìa khóa sơ cua cho tôi! Tôi có thể kiện anh tội xâm nhập bất hợp pháp đấy.”
Cố Nam Hách vừa ngồi vào xe đã nhìn cô chằm chằm. Vẻ mặt u ám, bị quan chán đời và phẫn nộ2đều Tư Ý tuyên bố cho cô biết rằng trong lòng anh đang bất mãn.
Phương Tiểu Hi bị anh nhìn đến nỗi sợ run, giọng nói và cơ thể cũng run theo, khó thể bị dập tắt, “Anh… Nếu anh không xuống… tôi sẽ báo cánh sát đấy!”
Cố Nam Hách không nhúc nhích. Phương Tiểu Hi bắt đầu tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xe. Nhưng, cửa xe mới hé ra một chút thì Cố Nam Hách đã với tay qua đóng lại. Rõ ràng anh muốn ngồi ở đây, đồng thời cũng không cho phép cô xuống xe.
Phương Tiểu Hi không biết anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy ngồi bên nhau ở khoảng cách gần thế này khiến cô khó mà hít thở.
“Có thể6cho anh lý do hợp lý hơn không?” “Gico?”
“Em nói em ở bên anh chỉ là muốn lợi dụng anh để nổi tiếng, chia tay là vì muốn làm lại chính mình. Vậy bây giờ anh hỏi em, chuyện mà em đang làm là em thật sự muốn làm sao?”
“Phương Tiểu Hi, có thể cho anh một câu trả lời thành thật được không?” “Tôi không có gì để nói.”
“Không có gì để nói? Vậy bây giờ em khóc là vì cái gì? Bộ dạng thương tâm đau khổ của em lừa được người khác chứ không lừa được anh đâu!” “Chẳng qua vừa rồi tôi bị Uông tổng hù dọa thôi.” “Ha, còn mạnh miệng! Phương Tiểu Hi, bảo em nói thật khó đến vậy sao?” “Sự3thật rất khó nghe, câu trả lời thật của tôi là chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng tự mình đa tình mà dây dưa với tôi nữa.” Cố Nam Hách nhìn cô chằm chằm với ánh mắt dữ tợn, bóp chặt cằm cô, kiên quyết xoay mặt cô về phía mình, “Em có dám nhìn thẳng vào mắt anh lặp lại lần nữa không?”
Phương Tiểu Hi bị xoay mặt qua, nhưng có lựa chọn nhắm mắt, nhất định không nhìn. “Em có dám nhìn vào mắt anh, nói rằng chưa từng yêu anh không?… Em không dám!” Nghe được lời khiêu khích của anh, cô đột nhiên mở mắt. Mắt cô tràn đầy nước mắt, nhìn anh ngang hàng trực tiếp.
Cô nói: “Tôi, chưa từng yêu9anh, nghe rõ chưa?”
Cố Nam Hách hơi nhíu mày, mỗi cũng mím lại. Anh thật sự muốn bóp nát cằm cô. Anh cắn răng nghiến lợi mà nói: “Anh cho em thêm một lần cuối…”. “Không cần…” Cô ngắt lời anh, “Có nói bao nhiêu lần cũng thế thôi. Trước giờ, tôi, chưa từng, yêu anh!”
Cố Nam Hách tức đến nỗi nổi gân xanh. Một lần lại một lần, chân tình của anh bị cô tuyệt tình từ chối. Anh ngồi lại ngay ngắn trên ghế lái phụ, hít sâu để điều chỉnh nỗi bị thương trong lòng, nói như hờn dỗi: “Tốt, tốt lắm, nếu đã như thế, vậy anh có thể yên tâm cưới người khác rồi.”
Anh mở cửa xe bước xuống, đồng thời ném chìa4khóa sơ cua vào trong xe trả lại cho cô. “Rầm”, cửa xe nặng nề đóng lại, cắt đứt tất cả tình cảm của hai người từ đây. Giờ phút này, Phương Tiểu Hi đã đau lòng đến đờ đẫn.
Khóc cũng không khóc được, đau lòng cũng không có cảm giác, ngay cả mình còn sống hay đã chết cũng không cảm nhận được.
Có lẽ, đau khổ đến cực hạn… chính là thế này đây.
***
Hôm sau, tin tức về chuyện Phương Tiểu Hi bị Uông Hải Thành trêu ghẹo lập tức bị lộ, nhiều video khác nhau liên tục được tung ra.
Đám cư dân mạng bình luận sôi nổi. Có kẻ nhạo báng cô là phượng hoàng rơi xuống nước còn thua cả gà, có kẻ lại giễu cô có bài tốt lại đánh thành bài xấu, chỉ có một số ít dân mạng lý trí là tỏ ý tiếc nuối cho cô. Trong chuyện này, rõ ràng là Uông Hải Thành uống say gây chuyện, cuối cùng lại biến thành Phương Tiểu Hi gặp rủi ro. Sau khi Phương Tiểu Hi rời khỏi Cổ Nghiệp, quả thật sự nghiệp bị tuột dốc, nhưng cũng không đến nỗi lâm vào cảnh khó khăn. Chuyện này vừa lộ ra ánh sáng thì tình trạng của cô lại có vẻ như rất thê thảm. Quan trọng nhất là, bọn người đạo diễn Trương và nhà sản xuất Lưu đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất định trong giới. Tiệc xã giao vốn là giao tiếp bình thường, quậy thành thế này, ai còn dám hợp tác với cô nữa.
Cô không chỉ đắc tội với Tổng giám đốc Uống và đạo diễn Trương, mà còn đắc tội với cả ekip chế tác và đầu tư.
Nhưng, mặc cho người ngoài giới bình luận về sự kiện thể nào, Phương Tiểu Hi cũng không quan tâm. Cô không giải thích, cũng không bào chữa cho mình. Cô không dựa vào bất kỳ ai, cũng không cúi đầu trước bất cứ thế lực quyền quý nào.
Dương Mạn gọi video từ Singapore về, “Tiểu Hi, con vẫn ổn đó chứ?” “Mẹ, con không sao, mẹ đừng để ý đến mấy tin tức đó. Mẹ cũng biết ngày nào giới giải trí cũng có mấy tin này mà.” “Không ở thành phố B được thì đến Singapore đi. Ở đây thật sự rất thích hợp để sống.”
“Vâng, khi nào rảnh con sẽ sang đó.”
“Bây giờ mà con vẫn có việc làm sao?”
“Có chứ, mẹ tưởng ngày nào con cũng ngủ ở nhà như heo lười sao?” “Mẹ không yên lòng để con ở nhà một mình.”
“Mẹ à, bây giờ con rất tốt. Con không cần phải quá bận rộn, có thể rảnh rỗi đến thư viện cả ngày, còn được nghỉ ngơi, không phải tốt lắm sao? Mẹ này, dạo này nhà hàng mà con đầu tư kiếm được khá nhiều tiền, con đang lên kế hoạch mở thêm chi nhánh, cũng bận lãm.”
“Haizz, mẹ biết con tốt khoe xấu che mà, phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.” “Con biết rồi ạ.” Sau khi cúp cuộc gọi video, một cảm giác cô đơn đột nhiên dâng trào mạnh mẽ khiến Phương Tiểu Hi nằm nhoài ra bàn. Chuyện đến nước này, cô cũng không biết mình đang kiên trì cái gì nữa. Có lẽ, cô thật sự không thích hợp ở trong giới này, vĩnh viễn cũng không làm được chuyện khúm núm a dua nịnh hót kia.
****
Tin Cố Nam Hách và Khương Tư Ý đính hôn nhanh chóng lan truyền, nhấn chìm sự kiện Phương Tiểu Hi bị hạ nhục.
Hôm ấy là bữa tiệc long trọng mừng kỷ niệm 40 năm thành lập của tập đoàn Cố Nghiệp. Đây là sự kiện rất quan trọng đối với cả gia tộc họ Cố.
Nghe nói nhà họ Cố sẽ công bố chuyện đính hôn của Cố Nam Hách và Khương Tư Ý trong bữa tiệc long trọng này. Do đó, các ký giả của những tờ báo lớn đều tụ tập trước cổng tập đoàn Cổ Nghiệp để chờ đợi thông báo chính thức.