Lâm Thiển đưa Lâm Du đến phòng y tế của trường để xử lý vết thương.
Cằm của cô bị gót giày kim loại cắt qua, miệng vết thương rất sâu, dù đã cầm máu một lúc nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Bác sĩ khử trùng cho vết thương. Nhìn thấy cằm bị sưng đỏ nghiêm trọng, ông đề nghị: “Tốt nhất nên đến bệnh viện chụp X quang, xem có bị nứt xương hay không, đồng thời tiêm ngừa uốn ván luôn.”
“Không cần đầu, ôi…” Lâm Du vừa mở miệng, lập tức một cơn đau thấu tim truyền đến.
Lâm Thiển thấy vùng da dưới cằm sưng đỏ khá nhiều, liền gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi. Lỡ như để lại sẹo, hủy đi dung nhan, chúng ta nhất định phải truy cứu trách nhiệm.”
Chuyện này không thể chậm trễ, hai cô gái lập tức đến bệnh viện. Tại khoa chẩn đoán phóng xạ của bệnh viện quân y, Lâm Du vào chụp phim, còn Lâm Thiển thì chờ bên ngoài.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua cô. Khi nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra đó là Ninh Tri Viễn. Ninh Trí Viễn đi cùng đồng nghiệp, dáng vẻ rất vội vàng. “Đội trưởng Ninh.” Lâm Thiển gọi anh một tiếng.
Ninh Trí Viễn quay đầu, kinh ngạc: “Chị dâu, sao chị lại ở đây?”
“Tiểu Du bị thương, đang chụp phim ở bên trong.” Lâm Thiển mở to mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn anh. Cô dùng giọng điệu cầu xin, hỏi: “Đội trưởng Ninh, khi nào Cố Thành Kiêu trở về?”
Nếu không phải lâu rồi Cố Thành Kiêu không trở về thì cô cũng sẽ không hỏi như thế.
Ninh Trí Viễn cười: “Chị dâu yên tâm, lão Đại đã về đội rồi, nhưng tôi không biết khi nào anh ấy về nhà.”
Lâm Thiển vô cùng vui vẻ: “Tốt quá, anh ấy bình an là tôi yên tâm rồi. Những chuyện khác tôi không hỏi tới. Cảm ơn anh, làm phiền rồi.”
Ninh Trí Viễn đang định đi, bỗng nhiên nhớ tới gì đó liền quay trở lại: “Chị dâu, sau khi Lâm Tiêu xuất viện thì đã ở đâu? Ở với ai?”
“Trước đó chị ấy đều ở trong biệt thự tại khu du lịch vùng ngoại ô với bác gái. Chỗ đó là do Tổng Đình Uy sắp xếp. Nhưng hôm nay quyền bảo lãnh của bác gái đã bị hủy, bà ta lại bị bắt giam rồi.”
Ninh Trí Viễn ngập ngừng, nhưng anh vẫn muốn hỏi cho rõ: “Nếu nói vậy, trong khoảng thời gian xuất viện, cô ta đều ở cùng với mẹ của cô ta?”. “Đúng vậy, còn có quản gia, bảo mẫu và điều dưỡng chuyên nghiệp nữa. Những người này đều do Tổng Đình Uy sắp xếp hết. Đội trưởng Ninh, sao vậy?” “Cách đây không lâu, chủ nhiệm Trương là bác sĩ chủ trị của Lâm Tiêu đã gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy nói Lâm Tiêu lại bị kích thích, đã về bệnh viện ở hai ngày rồi.” “Ừ, đúng rồi.”
“Chủ nhiệm Trưởng phát hiện tình trạng Lâm Tiêu còn kém hơn trước đây rất nhiều. Mà chúng tôi đều nhất trí cho rằng, tình trạng kém như thế không phải chỉ do một hai lần kích thích tạo thành.” Lâm Thiển mơ hồ: “Đội trưởng Ninh có thể nói cụ thể một chút không?”
“Tôi nghi ngờ sau khi cô ta xuất viện đã không được chăm sóc tử tế. Tốt nhất chỉ nên tra xét thử những người ở bên cạnh cô ta.”
Lâm Thiển sốt ruột hỏi: “Bác gái tôi lại bị bắt. Hiện giờ, chị Lâm Tiêu đang ở cùng điều dưỡng và bảo mẫu. Đội trưởng Ninh, nếu không thì chúng tôi đưa chị ấy tới bệnh viện được không?”
“Tôi cảm thấy vấn đề không hẳn xuất phát từ điều dưỡng và bảo mẫu, có thể phải quan sát một thời gian.” “Đội trưởng Ninh, ý của anh là…” Lâm Thiển tỏ vẻ không dám tin. Ninh Trí Viễn biết cô đã hiểu mới gật đầu: “Chị dâu, điều chị nghĩ chính là ý của tôi.”
“Không đâu, sao bác gái lại hại chính con ruột của mình chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con! Không đâu, tôi thật không dám tin.” “Tình trạng trước kia của Lâm Tiểu không nghiêm trọng lắm, nếu thay đổi hoàn cảnh thì không chừng sẽ khỏi hẳn. Nhưng hiện giờ, ký ức cô ta trở nên rối loạn. Nhất định đã có nguyên nhân gì đó liên tục kích thích cô ta. Mà điều đó lại kéo dài từ ngày này qua ngày khác, mới tạo thành tình trạng tệ như hôm nay.”
“Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào đây?” “Chị dâu đừng nóng ruột. Bà Chu đã bị bắt, sau này việc theo dõi tình huống của Lâm Tiêu sẽ không có gì đáng ngại. Chủ nhiệm Trương là người khá uy tín về mặt này, ông ấy sẽ theo sát và báo cho chúng ta biết.”
“Vâng, đành phải như vậy.”
Ninh Trí Viễn nhìn đồng hồ: “Chị dâu, tôi còn có việc phải đi trước.” “Ừ, Đội trưởng Ninh đi thong thả.”
Ninh Trí Viễn vẫy tay, rời đi cùng bạn mình. Lần này anh tới bệnh viện chủ yếu là làm xét nghiệm.
Trước đây, lão Đại đã bí mật hạ lệnh thu thập mẫu DNA của ông bà Cao. Chiến sĩ đội đặc nhiệm nhận lệnh, nhưng suốt một tháng, ông bà Cao không hề ra khỏi cửa, bọn họ cũng đành phải bó tay. Thật không ngờ, cuối cùng bọn họ lại vô tình thu thập được mẫu tóc của ông bà Cao, mà lại không hề để bọn họ hay biết.
Sau khi thu được mẫu tóc, Ninh Trí Viễn tự mình đưa đến bệnh viện, liên hợp với Đội giám định uy tín tại Bệnh viện quân y, đích thân tham dự toàn bộ quá trình giám định. Kết quả giám định đúng như lão Đại suy đoán. Thi thể do phía Hình cảnh quốc tế đưa về vốn không phải là của Tiểu Cao Tử. Kết quả này khiến Ninh Trí Viễn vui mừng ra mặt. Thi thể đó không phải là Tiểu Cao Tử, như vậy, có thể chứng tỏ rằng Tiểu Cao Tử còn sống hay không?
Ở bên này, Lâm Du đã chụp phim xong, may mà xương cằm không bị nứt.
Bác sĩ khử trùng vết thương cho cô, khâu năm mũi, đồng thời nhắc nhở khả năng để lại sẹo. Trên thực tế, vết thương của Lâm Du không chỉ có ở cằm, trên cánh tay và lưng còn có rất nhiều vết thương khác. Tất cả đều do giày cao gót của Chu Mạn Ngọc gây ra.
Quần áo mùa hè thì mỏng, cho nên chỉ cần gót giày cho một chút cũng khiến quần áo bị rách, da bị xước.
Chỉ là những vết thương này vẫn nhẹ hơn so với vết thương trên cằm.
Lâm Thiển báo cho Cố Đông Quân, anh vội vàng chạy đến bệnh viện đón Lâm Du. Vừa nhìn thấy chiếc cằm sưng đỏ của cô, hơn nữa lúc cô nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, anh tức giận đến nỗi muốn gọi điện cho Cục cảnh sát, bắt Chu Mạn Ngọc chịu trách nhiệm.
Cho dù ba mẹ ruột cũng không thể đánh con mình như vậy chứ hả? Huống chi rõ ràng Chu Mạn Ngọc đã có ý định trả thù.
Lâm Du lắc đầu, giữ chặt tay không cho anh đi: “Bỏ đi, bỏ đi, bà ấy cũng đã bị bắt rồi mà.” Vừa mới mở miệng cô đã đau đến nhe răng, âm thanh cũng không rõ ràng. Lâm Thiển bất đắc dĩ nói: “Anh Cả, em cũng muốn báo cảnh sát, nhưng chị ấy không cho. Sau đó em nghĩ lại thì thấy thôi cứ bỏ đi, tránh cho lời ra tiếng vào, bảo Lâm Du bỏ đá xuống giếng.”
Lâm Du ở bên cạnh gật đầu thật mạnh. Cố Đông Quân đau lòng, nâng cằm của cô lên nhìn. Hai hàng kim ấy giống như châm vào lòng anh vậy.
Sau khi về nhà, Cố Đông Quân giúp cô pha nước lau người. Khi cởi quần áo, anh lại nhìn thấy vô số vết thương nhỏ vẫn còn rướm máu.
Anh không nói gì, vì biết có nói cũng phí công. Anh đành im lặng cầm khăn lau người cho cô, cố gắng cẩn thận tránh từng vết thương một.
Lâm Du ngồi trong bồn tắm lớn, vô cùng ngượng ngùng. Đôi tay cô vẫn luôn ôm trước ngực: “Em tự làm được… Anh để em tự làm nhé!” “Không được!” Cố Đông Quân nghiêm mặt. Anh đang tức giận bởi vì bản thân chẳng thể làm được gì. Lâm Du nghẹn lời, cúi đầu, xoay lưng về phía anh, đành để mặc anh làm.
Dưới ánh đèn vàng trong nhà tắm, da thịt cô ánh lên một mảng màu mật ong, lưng đẹp tựa ngọc. Còn những vết thương kia giống như tỳ vết trên viên ngọc tuyệt mỹ.
“Không sao,lưng em không còn đau nữa. Bác sĩ cũng bảo không sao, không cần phải cầm máu.” Cố Đông Quân chuyển sang lau phía trước. Lâm Du lại đưa lưng qua: “Em tự lau phía trước được.”
“Đừng động đậy, cổ em cũng có vết thương kia.” Cố Đông Quân thuận thể len vào bả vai cô, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau chiếc gáy ngọc ngà.