Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 26: Cháu tưởng cháu đã chết rồi


“Lên xe, lề mề gì hả?” Cố Thành Kiêu bực dọc ra mặt. Lúc anh không giận đã rất nghiêm túc, mà lúc nổi quạu lên thì dứt khoát gặp Phật giết Phật, thấy thần giết thần.

Lâm Thiển run cầm cập, đang muốn quay người thì nghe Sở Mặc Phong nói: “Dạ…”

Da! Da?

Lâm Thiển ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Sở Mặc Phong ngoan ngoãn đến cạnh xe nói với Cố Thành Kiêu: “Chú Hai, chờ cháu một lát được không?”

Chú chú chú… chú Hai?

Lâm Thiển lập tức hóa đá.

“Không!” Cố Thành Kiêu nhìn hai người, lửa giận phừng phừng trút lên thằng cháu và cả Lâm Thiển, “Đang vội!”

“Xe của cháu…”

“Bỏ trong cốp!”

Sở Mặc Phong nhận thấy chú Hai đã kiên nhẫn đến cực hạn, cậu đành ngoan ngoãn vâng lời. Hình tượng công tử nhà giàu bá đạo trước mặt Lâm Thiển vừa rồi tan vỡ trong chớp mắt. Trước mặt Cố Thành Kiêu không giận mà nghiệm này, cậu ta chỉ là một tên nhóc con mà thôi.

Hai chân Lâm Thiển nặng tựa nghìn cân, đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích. Cô tròn mắt lén nhìn người trong xe, vai run run, sợ hãi đến nỗi hồn vía lên mây.

Cô yêu cầu không được công khai quan hệ giữa hai người ở trường, may thật, anh ta nói được làm được, không quen, không gọi, không tìm cô.

Nhưng ánh mắt của anh rõ ràng muốn ăn tươi nuốt sống cô đó!

Sở Mặc Phong ủ rũ cụp đuôi, gấp xe đạp bỏ vào cốp xe. Sau đó cậu đi lên phía trước, lúc đi ngang qua cô khẽ nói, “Cậu nghĩ kĩ rồi trả lời tôi, tôi đợi cậu”

“…” Cậu có biết ngày tàn của tôi sắp tới rồi không?

Sở Mặc Phong lên xe, Cố Thành Kiêu sang số lùi, nhấn ga chạy lùi về phía sau.

Lâm Thiển vẫn đứng cứng đờ tại chỗ, bóng cây ngô đồng chiếu ngược lên kính chắn gió, nhưng cô vẫn cảm nhận được cú đánh rất tàn ác từ Cố Thành Kiêu.

Cố Thành Kiêu lùi xe vừa nhanh vừa mạnh lại chính xác, chỉ hai giây đã quay về đường cái. Anh siết chặt vô lăng, đạp chân ga, xe phóng vèo đi như mũi tên, để lại bên cạnh Lâm Thiển lá rơi lả tả và gió thu hiu quạnh.

Lâm Thiển bị dọa toát mồ hôi lạnh, tía má nó ơi, cô nghĩ phải về mua mộ ngay thôi.

Xe chạy ra khỏi trường, đi được một quãng, Cố Thành Kiêu nhịn hết nổi, bèn hỏi: “Cháu ở trường sao không chăm chỉ học hành, lại quan hệ lung tung với con bé đó?”

Anh cho rằng làm chủ quan tâm đến chuyện học hành của cháu trai là rất bình thường.

“Cháu không chơi bời lung tung, cháu thích cô ấy, đang theo đuổi người ta” Sở Mặc Phong chẳng vui nổi, không chú ý đến cảm xúc của người bên cạnh. Lúc nào chú Hai cũng nghiêm túc như thế, cậu quen rồi.

Cố Thành Kiêu tức giận, xe đang chạy thẳng lối tức thì bị lệch sang một bên.

“Theo đuổi được chưa?” Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nặng nề hỏi tiếp. Bị hỏi đến chỗ đau, Sở Mặc Phong càng uể oải, lắc đầu đáp: “Cô ấy từ chối”

Cố Thành Kiêu thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng cháu biết cô ấy cũng thích cháu”

Xe lại chao đảo.

“Cháu vẫn còn đi học, học hành là chính” Nếu Sở Mặc Phong để ý một chút, cậu có thể phát hiện giọng nói của của Cố Thành Kiêu đang khẽ run, “Nếu người ta đã từ chối, cháu nên bỏ cuộc đi, dốc sức vào việc học hành”

Sở Mặc Phong hoàn toàn không hiểu được ý cảnh cáo cực kì kín đáo trong lời của chú Hai, cũng chẳng có tầm tình tìm hiểu, cứ rầu rĩ không vui.

Cố Thành Kiêu thấy cậu không trả lời, càng buồn bực hơn, “Chú nói có nghe không?”

“Chú Hai, bỏ cuộc dễ dàng, đó không phải là thật lòng thích người ta, cảm giác này chứ không hiểu đâu.”

“…” Cố Thành Kiêu nghẹn lời. Đây là đang cười nhạo anh hay đang tự giễu bản thân?

“Bắt đầu từ lớp 11, cháu ngồi cùng bàn với cô ấy, cháu đã thích cô ấy rồi. Cô ấy khác với những bạn nữ khác, điện điên khùng khùng, nhưng rất đáng yêu” Sở Mặc Phong chìm đắm trong hồi ức hồng phấn của mình, không hề phát hiện vẻ mặt sắp bùng nổ của Cố Thành Kiêu, “Nhưng lúc đó cháu u mê, cũng không dám thổ lộ. Đến hôm nay cháu mới tỏ tình với cô ấy mà cô ấy lại tưởng đầu óc cháu có vấn đề.”

“…” Sao chỉ một câu mà mình lại khó chịu thế này nhỉ?!

“Cô ấy thật sự khác với những bạn nữ khác, sẽ không cố ý tiếp cận lấy lòng vì gia đình cháu. Cô ấy thích là thích, không vì những lý do khác, đây là điểm thu hút cháu. Chú Hai, chú hiểu ý cháu không?”

“…” Cố Thành Kiêu cố gắng khống chế lửa giận. Chỉ có vô lăng mới cảm nhận được tiếng gào thét của chủ nhân, anh đè giọng nói, “Chú. Không. Hiểu

“Chú không hiểu là đúng rồi, nói cho cùng thì chú tiếp xúc với phái nữ quá ít.”

“…” Vô lăng bị anh bóp chặt.

Sở Mặc Phong như đã quyết tâm gì đó lớn lao lắm, thề son sắt: “Cháu sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần cô ấy cảm nhận được thành ý của cháu, cháu tin cô ấy chắc chắn sẽ tiếp nhận cháu”

Tiếng phanh gấp chói tai, cùng một lúc, Cố Thành Kiêu đảo vô lăng điên cuồng. Ngay lúc Sở Mặc Phong chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì “rầm” một tiếng, cả người lẫn xe đâm phải trụ cầu dưới chân cầu vượt.

Sự va chạm mạnh mẽ khiến adrenaline đột ngột tăng vọt, Sở Mặc Phong bắt đầu cảm thấy hoa mày chóng mặt.

Xe bị đâm trong tích tắc khiến Cố Thành Kiêu mơ mơ màng màng. Túi khí an toàn bung ra, kính chắn gió rạn nứt toàn bộ, nhưng điều đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là sự an toàn của Sở Mặc Phong.

“Tiểu Phong, tỉnh lại, tỉnh lại, không sao chứ? Tiểu Phong… Tiểu Phong… Tiểu Phong?”

Sở Mặc Phong từ từ tỉnh lại, cậu mở to mắt, cảm thấy hai mắt nhức nhối, ngực bị đè nặng.

Cố Thành Kiêu vội tháo dây an toàn, gạt túi khí an toàn sang một bên, kéo ót cháu mình lại gần, “Tiểu Phong, Tiểu Phong?”

Mặt Sở Mặc Phong tái mét, môi run run, hai mắt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, cả người không thích hợp, “Tiểu Phong, nghe chú nói không?” Cố Thành Kiêu vừa gọi cậu vừa kiểm tra đầu, lưng và những chỗ khác.

Sở Mặc Phong yếu ớt lên tiếng, “Nghe… nghe được.”

Giọng hơi nhỏ nhưng không quá yếu ớt.

Cố Thành Kiêu thở phào nhẹ nhõm, giúp cháu mình tháo dây an toàn, rồi đẩy túi khí trước ngực thằng cháu ra, “Hít thở, hít thở vào… Đỡ hơn chưa?”

Sở Mặc Phong thấy đỡ hơn nhiều. Thì ra cảm giác bị đè nặng vừa rồi là do túi khí an toàn gây ra, cậu tưởng mình sắp chết rồi chứ.

Cậu thở ra một hơi, tham lam hít mạnh không khí mới vào, chưa hết hoảng sợ, “Chú Hai, cháu tưởng cháu đã chết rồi”

Cố Thành Kiêu vui mừng vuốt đầu thằng cháu, nói: “Đâu dễ chết thế

“Haizz, đại nạn không chết ắt có phúc, chắc chắn cháu sẽ theo đuổi được Lâm Thiển”

Tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần, cảnh sát giao thông khẩn trương gõ cửa hỏi, “Người bên trong có sao không?”

Cố Thành Kiêu ổn định tâm tình, mở cửa bước xuống, “Cháu tôi bị thương nhẹ, chắc không sao. Xe buýt chở học sinh ở đằng trước có sao không?”

Phía trước có chiếc xe buýt chở học sinh cũng xảy ra tai nạn cùng lúc với Cố Thành Kiêu. Nếu Cố Thành Kiêu không phát hiện bất thường kịp thời, không chuyển đầu xe đúng lúc thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.