Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 116: Lại bị bắt cóc


Lúc này Giang Nhất Phàm tinh thần phấn chấn, tràn đầy tự tin, nét mặt rạng ngời, mắt sáng lấp lánh, có thể so với cảm giác hưng phấn khi giành được giải thưởng lớn ở cuộc thi thiết kế.

Ngoài thiết kế, cậu ta chưa từng dồn tâm huyết vào chuyện gì lớn đến như vậy. Lâm Thiển không chỉ mang lại cho cậu ta tiếng sét ái tình kỳ diệu, mà quan trọng hơn, mỗi lần nhìn thấy cô, cậu ta đều cảm thấy hứng khởi.

Cậu ta kiên quyết chinh phục được cô gái này, muốn tuyên bố với tất cả mọi người, Lâm Thiển là của riêng mình.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lâm Thiển.

Lâm Thiển vẫn đứng ngây như phỗng, người ngoài nhìn vào tưởng rằng có kinh ngạc đến đờ cả người, nhưng cô chỉ muốn mắng thẩm trong bụng, đại ca này vẫn còn non xanh lắm!

“Nhận lời đi, nhận lời đi, nhận lời đi…” Các bạn học xung quanh đồng thanh hô lên.

Mãi lâu không thấy câu trả lời, Giang Nhất Phàm khẽ nở nụ cười, tràn đầy tự tin mà cũng có phần ngượng ngập cầm bó hoa đi đến chỗ Lâm Thiển.

Lâm Thiển muốn lùi về phía sau, ngặt nỗi phía sau không còn chỗ lùi, đáng ghét hơn là còn vô số cánh tay cố tình đẩy cô lên phía trước.

“Lâm…”

“Chờ chút.” Lâm Thiển giơ tay lên giữ khoảng cách giữa hai người, buộc cậu ta phải đứng cách xa nửa mét, “Bạn học này, thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi, lại không có ý định thay bạn trai hay trăng hoa đâu”

Mặt Giang Nhất Phàm hơi sững lại, nhưng ngay lập tức khôi phục được nụ cười, “Em tìm lý do cũng phải hợp lý một chút. Anh biết những chuyện kia là do có người vu cáo hãm hại em. Anh tin vào nhận định của mình, em không phải người như thế?

“… Chúng ta quen nhau lắm sao? Anh hiểu rõ tôi sao? Thật sự là tôi có bạn trai rồi, không nói dối anh đầu”

Giang Nhất Phàm có chút lúng túng, chuyện diễn biến không như dự tính, cậu ta khẽ cúi người hạ thấp giọng: “Xin em, đồng người như vậy, giữ cho anh chút mặt mũi được không?”

Lâm Thiển thở dài, vẫn một mực từ chối, “Xin thứ lỗi, tôi thật sự có bạn trai rồi, không thể tiếp nhận tình cảm của anh được.”

Lời nói này thẳng thắn y như tính tình của Lâm Thiển, nói toạc móng heo theo ý mình mà không để ý có làm tổn thương người khác hay không.

“Lâm Thiển kiêu căng quá, ngay cả Giang Nhất Phàm cũng cự tuyệt”

“Ôi mẹ ơi, thế này thì mất mặt quá đi mất, Lâm Thiển thật không biết điều”

Nghe đám đông xung quanh xì xào châm chọc, lòng tự tin của Giang Nhất Phàm dần dần giảm xuống, sau khi hiểu ra thì trong lòng nhói tia khó chịu, “Lâm Thiển, chuyện này… tôi… tôi… hai người bắt đầu từ bao giờ?”

Vừa nghĩ đến Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển bất giác cảm thấy hãnh diện, khóe miệng ngọt ngào mỉm cười, nói: “Chúng tôi yêu nhau nửa năm rồi”

Không tính thì không biết, tính rồi lại giật mình. Cô với Cố Thành Kiêu đăng ký kết hôn cũng đã được nửa năm rồi, nhưng số ngày được ở bên nhau thì không hơn số ngón tay.

Đến giờ Giang Nhất Phàm vẫn không chịu tin. Cậu ta để ý Lâm Thiển một thời gian rồi, cô làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, không bao giờ ra ngoài đi chơi, chủ nhật cũng giam mình trong thư viện, nào giống người có bạn trai?

Nhưng, bất kể thế nào, sự thật là cô đang cự tuyệt cậu ta.

“Lâm Thiển, anh biết trước đây em chịu nhiều uất ức vì bị bạn học miệt thị, anh cũng hiểu rõ gia cảnh nhà em. Anh muốn nói, anh tình nguyện bù đắp cho em, bảo vệ em, không để em phải chịu tổn thương dù là nhỏ nhất. Anh cũng tình nguyện nhường nhịn em, thậm chí dung túng em, dốc lòng yêu em, toàn tâm toàn ý vì em, cho anh một cơ hội, được không?”

Lâm Thiển có chút câm nín, sớm biết vậy đã không cố giấu Cố Thành Kiêu đi, dù không công khai chuyện kết hôn thì công khai chuyện yêu đương cũng được. Lúc trước dẫn Cố Thành Kiêu đến trường học đi một vòng thì giờ đã không có chuyện khó xử ngày hôm nay.

“Rất xin lỗi anh, anh có tin hay không thì tùy, tôi thật sự có bạn trai rồi, hơn nữa lại rất yêu anh ấy”

Đang lúc mọi người không chú ý, Lâm Thiển vòng qua Giang Nhất Phàm, đẩy đám bạn đang đứng vây quanh rồi giẫm lên thảm hoa chạy vội đi.

Lần này đến lượt Giang Nhất Phàm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong tay vẫn cầm bó hoa. Phía bên ngoài chiếc máy bay không người lái vẫn treo tấm trướng tỏ tình bay phất phơ, mưa hoa vẫn còn rơi, lãng mạn đến muốn rơi nước mắt.

Lúc trước chỉ có vinh quang, chưa bao giờ thất bại, nhưng hiện tại thì thật thảm hại, thật sự bị cự tuyệt rồi.

Lúc này trưởng phòng giáo vụ Cao Kỳ Chính cũng từ xa chạy lại, vừa chạy vừa mắng, “Làm cái gì thế, đang làm gì thế?” Thầy Cao đứng dưới sân giữa trận mưa hoa, ngẩng đầu chỉ chỉ đám đông trên tầng ba hét lớn, “Có chết cũng phải đi xuống dọn sạch sân trường cho tôi, nếu không sạch đừng trách tôi kỷ luật!”

Đám sinh viên lập tức giải tán.

Lâm Thiển cắm đầu cắm cổ chạy nhanh ra cổng trường, không dám dừng lại.

Cô vừa thở hổn hển vừa nghĩ thầm, tỏ tình thì viết thư cũng được mà, sao lại bày trò khoa trương như thế? Tôi khó xử anh khó chịu, sao phải thế? May mà Cố Thành Kiêu đang đi công tác, để anh ấy biết được thì lại phát ghen lên.

Dừng lại lấy hơi, cô lấy điện thoại ra định hỏi Lâm Du đã ra ngoài chưa, nhưng mới rút di động ra thì cánh tay bất chợt đau nhói lên.

“Này…” Cổ trợn tròn mắt nhìn ống tiêm nhỏ cắm vào cánh tay mình, cái quái này từ chỗ nào ra thế?

Một giây tiếp theo cánh tay cô mất đi cảm giác, di động trên tay cũng không cầm chắc, rồi một cơn choáng váng quét qua đầu óc cô, lan ra cả chân tay.

Trước khi mất đi ý thức, có nghĩ đến Lý Bất Ngữ, rồi cả Lý Bất Ngôn bị mình mắng bỏ đi.

Lâm Thiển ngã xuống đất bất tỉnh, một chiếc xe SUV màu đen phóng đến lập tức ôm Lâm Thiển lên xe rồi lao đi.

“Ôi ôi kìa… ôi ôi ôi… Người ở bên trong…”

“A… đó là bọn bắt cóc nữ sinh.”

“Nhanh như vậy, mình có nhìn nhầm không? Là bắt cóc nữ sinh đó sao?”

“Mau báo cảnh sát, có người bị bắt cóc rồi!”

Đám sinh viên vừa đi ngang qua rối rít kể cho nhau nghe một màn đáng sợ mình vừa chứng kiến.

Lâm Du mới ra tới nơi đã nghe thấy sinh viên bàn tán, tò mò hỏi, “Chuyện gì thế?”

Một nữ sinh viên vẫn còn sợ, run giọng kể lại chuyện vừa xảy ra. Lâm Du nghe xong cũng hoảng hồn. Thời đại pháp trị ngày nay mà vẫn còn có chuyện bắt cóc trước mặt mọi người giữa thanh thiên bạch nhật, thật quá đáng sợ!

Bất chợt nhìn thấy chiếc điện thoại di động ven đường, Lâm Du có chút khẩn trương, không dám tin, vừa đi tới vừa nhìn. Điện thoại di động kia giống y hệt điện thoại của Lâm Thiên, không phải đây là di động của Lâm Thiển sao?

Ý thức được tình thế nghiêm trọng, tim Lâm Du nhói buốt đến tận óc. Cô hốt hoảng hét toáng lên, “A… là em gái tôi bị bắt cóc, cảnh sát đầu, báo cảnh sát chưa?”

“Cảnh sát đến rồi, kia kìa, đến rồi”

Lâm Du quay lại nhìn, không chờ xe dừng hẳn đã xông đến, suýt chút nữa bị đâm phải.

Nghe nói có nữ sinh viên bị bắt cóc ngay cổng trường đại học, cảnh sát cũng bất ngờ, lập tức chạy tới.

“Chuyện gì xảy ra với bạn có? Từ từ nói cho rành mạch”

Lâm Du hoảng đến phát khóc, “Em họ tôi, em họ tôi, tên Lâm Thiển” Cô nhìn người đứng tuổi có vẻ là cảnh sát trưởng, hạ giọng nói, “Cô ấy là vợ của Cố Thành Kiêu nhà họ Cố, mau cứu cô ấy đi”

Cảnh sát khiếp sợ, xem ra đây không chỉ là vụ bắt cóc đơn thuần rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.