Lần nhập học này, mọi người đều thấy Lâm Thiển thay đổi. Lâm Thiển để tóc dài, trang điểm nhạt, giống như trở thành thiếu nữ xinh đẹp có thể công có thể thủ.
Trước kia cô cũng không tệ, tướng mạo vẫn thế, chỉ là hành vi cử chỉ quá ngang tàng, tính cách ngỗ nghịch thích gây chuyện nên chẳng được người ưa.
Bây giờ lắc mình biến thành cô gái có dung mạo có khí chất, tất cả mọi người đều nhận ra hoa khôi khoa tài chính thậm chí hoa hậu giảng đường đại học B phải đổi người rồi.
“Wow, đó là cậu Thiển hả? Không phải cậu Thiển là đàn ông sao? Tại sao sang năm mới mà đã đổi giới tính rồi?”
“Bớt đi, người ta vốn là con gái đó, cậu nhìn cho rõ kìa!”
“Chỉ một câu thôi, học kỳ này hoa hậu giảng đường của trường chúng ta phải đổi người rồi, tớ bầu Lâm Thiển, quá chính xác đó.”
“Hóa ra Nam m gì đó là đối thủ một mất một còn với Lâm Thiển lúc học phổ thông đấy. Rõ ràng nó mới là đứa lẳng lơ mập mờ với các bạn nam, cứ luôn mồm bôi xấu Lâm Thiển. Mấy lời đồn hồi đó đều do chính Nam m nói chứ ai?
“Nam m là con hề, đáng đời nó. Tớ nghe đồn nó gây chuyện một trận ở tiệc mừng thọ ông nội của Lâm Thiển. Nhà họ Lâm nổi điên lên nên mới báo cảnh sát bắt nó, đúng là đáng đời. Ở trường đồn tùm lum thì thôi, còn đến nhà người ta bày trò, bôi xấu Lâm Thiên như thế không sợ bị quả báo à?”.
“Mọi người không biết thôi, trước đây nhà họ Lâm bề thế lắm, sở dĩ Lâm Thiển vào được đại học B là do ba nó cho trường một sân vận động đó. Đáng tiếc nhà họ Lâm gặp vận đen liên tục, sắp phá sản rồi”
“Ê, đâu phải, cậu nói nhà họ Lâm đó là nhà của Lâm Du, là nhà bác cả của Lâm Thiển. Ba ruột Lâm Thiển ở nước ngoài có gia thế lắm đó, nếu không sao lại quyền sân vận động chứ? Còn những hàng hiệu trên người Lâm Thiển là từ đâu mà ra nhi?”
“Đúng đó, cậu đừng thấy bộ quần áo đơn giản của Lâm Thiển mà khinh thường, khoảng tầm tám mươi ngàn đấy”
“Trời ơi, hóa ra Lâm Thiển là phú bà ẩn hình à?”
Tin đồn có liên quan đến Lâm Thiển lại truyền khắp trường. Xã hội này thật sự quá hiện thực, mà trường học là xã hội thu nhỏ, nghèo thì bị bắt nạt, giàu có thì được người ta xu nịnh. Chẳng những các bạn học nhìn Lâm Thiển với ánh mắt khác mà đến cả thầy cô giáo cũng thay đổi thái độ 180 độ.
Lúc trước thầy Cao mà cô đã từng đụng chạm luôn nhắm mũi dùi vào cô lại gọi cô vào văn phòng.
Cô tưởng thầy Cao sẽ xỉa xói thành tích của mình, dù sao điểm thi của cô chẳng đạt tiêu chuẩn, ngay cả thi lại cũng không đủ điểm chuẩn nữa là.
Nhưng không, thấy Cao tươi cười thân thiết nói: “Lâm Thiên, lần này thì tiến bộ hơn lần trước đây, thiếu có 3 phẩy là đạt điểm chuẩn rồi.”
Cái gì, mình không nghe nhầm đó chứ? Còn có kiểu khen này nữa hả?
“Thầy đã xem thành tích trước đây của em, ôi trời, Lâm Thiển, hai lần thi cuối kỳ năm nhất em cũng chẳng đủ điểm chuẩn, điểm thi lại cũng không đủ, em phải chú ý đấy! Không đạt điểm chuẩn sẽ không đủ học phần, mà không đủ học phần sẽ không có giấy chứng nhận học vị và bằng tốt nghiệp, không khéo còn bị buộc thôi học đấy”
Lâm Thiển cúi đầu, nói: “Thầy Cao, em sẽ cố gắng học hành, tranh thủ đạt điểm qua kỳ thi lại”
“Em có quyết tâm này thì quả là hay. Vậy đi, về sau mỗi buổi trưa thầy sẽ dành chút thời gian, em đến văn phòng, thầy dạy bù cho em”
“Hả?” Vẻ mặt Lâm Thiển kinh hãi.
Thầy Cao đã hơn 40 tuổi, ngoài việc là thầy giáo dạy toán cao cấp ở trường đại học, còn là trưởng phòng giáo vụ của trường. Ngày thường thấy nổi tiếng nghiêm khắc, chuyên trị các sinh viên hay kiếm chuyện, nghịch ngợm, không học vấn không nghề ngỗng, mà Lâm Thiển chính là loại hay kiếm chuyện, nghịch ngợm, không học vấn không nghề ngỗng điển hình, quan hệ thầy trò giữa họ như nước với lửa.
Kỳ thi năm nhất Lâm Thiển không đủ điểm chuẩn bị thầy Cao cảnh cáo nặng nề, thậm chí còn bị thẩy Cao nhục mạ, vì Lâm Thiển như đống bùn lầy làm người ta xấu hổ trước mặt mọi người.
Lâm Thiển cũng không phải hạng người dễ chọc, nhiều lần đối chọi với ông, nhất định không nghe lời, lên lớp thì nằm ngủ.
Nhưng bây giờ, thầy Cao lại híp mắt nói rằng muốn dành thời gian dạy bù cho cô, có âm mưu gì hả?
Đang lúc Lâm Thiển chần chừ, cô chủ nhiệm Dương ở bàn cách vách bỗng nhiên gật đầu với cô, “Lâm Thiển, thấy Cao chịu dạy bù cho em là may mắn đó”
“Ồ, vâng, cám ơn thầy Cao”
Kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, cô thật sự tốn công tốn sức ôn bài, ngay cả thi đại học cô cũng chưa từng nghiêm túc đến thế.
Nhưng vì nền tảng cô quá kém, lại giác ngộ muộn nên dù có cố gắng gấp 10 lần người khác, thì kết quả vẫn vậy.
Mà toán cao cấp chính là vấn đề hóc búa mà cô vẫn chưa phá được, nhìn những câu để toán cao cấp, ba câu thì hết hai cầu bí lù, còn một cầu thì khù khờ.
Nếu thấy Cao đã chủ động nói dạy bù cho cô, thì chẳng còn gì tốt hơn cả.
Từ khi bước vào học kỳ mới, Lâm Thiển giống như được tiêm máu gà, đi học chuyên cần, lắng nghe thấy giảng, trưa thì đến chỗ thầy Cao đúng giờ, học xong thì chui mình vào thư viện, biến thân thành trò giỏi trò ngoan, ai cản giết ngay, Phật ngăn đạp đổ. Lúc đầu Chúc Phạm Phạm, Tống Di và Phan Phan còn đến thư viện với cô, nhưng đi được mấy ngày là chẳng chịu nổi nữa.
Chúc Phạm Phạm hỏi: “Cậu Thiển à, cậu bị gì thế?”
Phan Phan: “Đúng đó, thi lại không khó thế đâu, cậu thiếu có mấy điểm thôi, làm nhiều mấy để mô phỏng là được rồi.”
Tổng Di: “Cậu Thiển à, cậu bị tẩu hỏa nhập ma đúng không?”
Lâm Thiển buộc khăn trên trán, giữa khăn được in hai chữ “Phấn đấu”, ánh mắt cô hằn lên tia độc ác, lời nói bức thiết: “Đừng ai cản trở tớ đây quyết tâm phấn đấu!”
Lũ bạn cùng phòng: “…”
Nếu nói Cố Thành Kiêu quất roi ép cô bị động tiến lên, thì sự tồn tại của Trịnh Tử Kỳ khiến cố khát vọng cầu học, làm cô như miếng xốp hút nước, điên cuồng hấp thu ở biển học tri thức.
Thứ sáu hai tuần sau, Lâm Thiển thu dọn vài cuốn sách và quần áo, định về nhà họ Cố một chuyến trước rồi về Thành Để sau.
Đế đô vào tháng 3, mùa đông lạnh lẽo đã qua, nhưng bên Cố Thành Kiêu vẫn không có tin tức.
Lâm Thiển chọn vài trái cam tươi mọng và trái anh đào ở siêu thị trái cây trước cổng trường rồi bắt xe về thẳng nhà họ Cố
Lão quản gia nhà họ Cố vừa thấy Lâm Thiển, vẻ mặt không biết là vui hay sợ, “Thiếu phu nhân, cổ… Sao cô tới đây?”
“Cháu tan học sớm, nhớ ra đã lâu rồi chưa đến nên mới đến đây thăm ba mẹ và bà nội. Sao vậy, họ không ở nhà hả? Hay bà nội về quê rồi?”
“Không, lão gia với phu nhân và cả lão phu nhân đều ở nhà, mau vào mau vào”
Lâm Thiển xách theo hai túi lớn, bất chấp gió lạnh, từ cửa ngoài đi vào cửa chính, vừa vào cửa thì phát hiện đối bốt nữ cao màu đen đặt ở tủ giày.
Đôi bốt nhung đen cao cấp qua đầu gối, lại còn cao gót, rõ ràng là giày của nữ.
Lâm Thiển nhìn về phía sofa, bóng người cao quý khí chất rơi vào mắt cô. Trịnh Tử Kỳ đang ngồi đĩnh đạc ở đó, vừa thấy cô, liền đứng dậy gật đầu chào đầy lễ phép.
Lâm Thiển buồn bực nghĩ, không phải làm nhiệm vụ với Cố Thành Kiêu a? Sao lại đến nhà làm khách rồi? Chẳng lẽ Cố Thành Kiêu đã về?