Chương 85
Nghe thấy giọng nói của Tô Lan Huyền, Tôi Lan Ninh bỗng ngẩng đầu lên.
Khi nhìn đến Tô Lan Huyên, sâu trong đáy mắt Tô Lan Ninh xẹt qua một tia sợ hãi.
“Chị, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Chị thả em ra đi, sau này em không dám làm thế nữa.” Tô Lan Ninh nằm rạp bò đến trước mặt Tô Lan Huyên, hai tay bám lấy song sắt quỳ trên mặt đất ngửa đầu cầu xin: “Nơi này lạnh lắm, còn có chuột và rắn nữa, em sợ lắm. Em không muốn ở đây nữa, chị thả em ra được không?”
Tô Lan Ninh biết không trông cậy được vào nhà họ Sở, cũng không trông cậy được vào Chu Đức Độ, nếu cô ta muốn rời khỏi chỗ này chỉ có thể cầu xin Tô Lan Huyên giơ cao đánh khẽ.
Cô ta áp bức Tô Lan Huyên suốt mười mấy năm, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải quỳ xuống cầu xin Tô Lan Huyền như vậy.
Tô Lan Huyền nhìn Tô Lan Ninh từ trên cao,thân thể đều ướt đẫm, đầu tóc lộn xộn, giọng nói đều run rẩy sợ hãi, ánh mắt mông lung hoảng sợ, cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Tô Lan Huyên hơi buồn bực, chẳng qua mới chỉ bị nhốt một đêm, sao có thể sợ hãi đến mức này.
Tô Lan Huyền nhớ tới lời nói của Lục Đồng Quân, xem ra anh đã phải người đến đây kêu người ta “đặc biệt quan tâm” Tô Lan Ninh.
Nếu không nơi như này sao có chuột với rắn được.
Bộ dạng Tô Lan Ninh đúng là đã bị dọa cho một phen khiếp sợ, nếu như nhốt thêm vài ngày nữa, nói không chừng thần kinh sẽ có vấn đề mất.
Chỉ là tại sao cô phải bỏ qua? “Không được.” Tô Lan Huyền lạnh lùng từ chối: “Tại sao tôi phải bỏ qua cho cô, năm đó cô có tha cho tôi không? Tối hôm qua cô lại càng không hề nương tay với tôi, cô nói xem tại sao tôi phải thả người đã hại mình ra?”
“Chị, là em bị ma quỷ xui khiến, chị nói muốn gặp Trần Long, em mới tìm anh ta đến, không nghĩ rằng anh ta sẽ nảy lòng tham như thế.” Đến giờ này rồi Tô Lan Ninh vẫn còn nói dối.
“Đây là thái độ nhận sai của cô sao?” Sắc mặt Tô Lan Huyên không có chút thay đổi nóitiếp: “Vậy cô tiếp tục ở trong này chờ đi.” Nói xong Tô Lan Huyện xoay người đi ra ngoài.
“Tô Lan Huyền.” Tô Lan Ninh khẩn trương đứng dậy bám lấy song sắt nhà giam cắn răng gào lên một tiếng về phía Tô Lan Huyên: “Em thừa nhận, là em mua chuộc Trần Long để hại chị, chuyện năm năm trước và tối hôm qua đều do em làm, còn có những chuyện bao năm nay em làm với chị nữa. Em biết sai rồi, em cũng đã giải thích hết rồi chị có thể tha thứ cho em không?”
Tô Lan Huyền dừng bước, nghe thấy những lời thừa nhận tội lỗi của Tô Lan Ninh cô vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
Tô Lan Ninh thấy Tô Lan Huyên dừng lại, nét mặt vui vẻ như vở được một tia hy vọng: “Chị, chị tha thứ cho em rồi đúng không? Chị sẽ rút đơn kiện chứ?”
Tô Lan Huyền lạnh lùng nhìn Tô Lan Ninh: “Năm tám tuổi, ngày cô bắt đầu vào nhà họ Tô, mười mấy năm trời chúng ta luôn mâu thuẫn từ những chuyện nhỏ đến những chuyện to, hận thù không đếm nổi. Tô Lan Ninh, tôi rất hiểu cô, chỉ sợ hiện giờ cô mở miệng nhận lỗi nhận sai nhưng trong lòng chỉ có thêm hận tôi chứ không hề giảm bớt, một khi thả cô ra chắc chắn cô sẽ tìm cơ hội trả thù.Tô Lan Ninh quả thật rất hận Tô Lan Huyên, hận không thể uống máu nhai xương cô. Một đêm này cô ta chật vật sợ hãi cũng đều do Tô Lan Huyên ban tặng, chờ đến khi cô ta được ra ngoài, cô ta nhất định sẽ bắt Tô Lan Huyên phải trả giá tất cả. Cũng không ngờ rằng suy nghĩ trong lòng của mình đều bị Tô Lan Huyền vạch trần ra hết.
Giọng điệu Tô Lan Huyên thản nhiên nói: “Cho nên cô cử ở trong đó mà đợi đi, tôi cũng chẳng phải thánh mẫu có thể thả một người hại mình ra ngoài để người ta tiếp tục trả thù đâu.”
“Tô Lan Huyên, rốt cuộc cô muốn thế nào nữa?” Tô Lan Ninh điên cuồng gào lên: “Đồ phụ nữ độc ác, tôi đã cầu xin cô đến vậy rồi, cô muốn tôi chết trong này mới vừa lòng đúng không? Cô đúng là đồ tiện nhân, đợi tôi ra được ngoài nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Tô Lan Huyện cười lạnh một tiếng: “Vậy đợi ngày cô ra được ngoài đã rồi hằng nói sau, tôi chờ cô.”
Nói xong lời này Tô Lan Huyền trực tiếp rời đi, bỏ lại phía sau những lời gào thét chửi rủa của Tô Lan Ninh.
Ra khỏi cục cảnh sát, Tô Lan Huyền còn chưa kịp lên xe thì Tần Huệ Mẫn mặt mũi bầm dập đang hùng hổ lao về phía cô.“Tô Lan Huyên, đồ phụ nữ độc ác, cô mau thả con gái của tôi ra, mau rút đơn kiện đi nếu không tôi sẽ không để cho cô yên đâu.”
Tần Huệ Mẫn túm lấy Tô Lan Huyên, bộ dạng như một người đàn bà đanh đá, muốn đưa tay đánh về phía Tô Lan Huyền.
Bà ta không trông cậy được vào Chu Đức Độ, nhưng bà ta không thể để cho con gái mình phải ngồi tù được.
“Bỏ tôi ra.” Tô Lan Huyên đẩy Tần Huệ Mẫn ra, giọng nói rét run: “Nếu bà muốn theo Tô Lan Ninh vào đó ngồi thì cứ việc đánh đi.”
Tần Huệ Mẫn bị khí thế của Tô Lan Huyền dọa cho sợ, không dám đánh nữa, chỉ dám nhìn cô bằng ánh mắt như trúng độc.
“Cô đúng là loại lòng lang dạ sói, thứ côn trùng độc, tôi hối hận năm xưa không đuổi cô khỏi nhà.” Đôi mắt Tần Huệ Mẫn văn lên những tia máu đỏ: “Là cô nói thân thể của Lan Ninh ra ngoài đúng không? Tô Lan Huyên, tâm địa cô sao lại độc ác như thế chứ?”
“Đó chẳng phải là học ở dì Tần sao?” Tô Lan Huyện châm chọc nói: “Biểu hiện của tôi dì Tần thấy có được không?”
Tần Huệ Mẫn tức giận đến mức muốn học máu, huyết áp tăng cao.
“Bà ầm ĩ với tôi ở đây không bằng bà đi mờimột luật sư cho Tô Lan Ninh, nói không chừng còn có thể được tòa giảm án cho xuống năm rưỡi đó.” Tô Lan Huyên làm ra vẻ ngạc nhiên như là vừa mới nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, suýt chút nữa thì tôi quên mất, bây giờ dì Tần đến Bồ Tát cũng khó bảo toàn cho dì được. Chậc chậc, thân thể đầy vết thương này khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái.
“Cô cô cô…” Tần Huệ Mẫn tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Tô Lan Huyện cười cười trực tiếp lái xe rời đi.
Lần này cô nhất định sẽ đấu với Tô Lan Ninh đến cùng.
Tô Lan Huyền đến bệnh viện thăm Tô Hạo Trần, người cũng đã tỉnh lại, vừa mới làm phẫu vuật xong thân thể vẫn còn rất yếu.
Sau khi thăm Tô Hạo Trần xong Tô Lan Huyền mới quay về nhà họ Lý.
Còn chưa vào đến cửa Tô Lan Huyện đã nghe thấy tiếng cười của Hạ Bảo từ bên trong vọng ra.
Hôm nay Lưu Lệ Phương đích thân đi đón Hạ Bảo.
Hạ Bảo thấy Tô Lan Huyền trở về liền vui vẻ chạy tới kêu: “Chị.”
Lưu Lệ Phương cũng cười nói: “Lan Huyên, con vào ăn cơm đi, phần đồ ăn cho con ở trongbếp đó, để mẹ đi hâm nóng lại cho con.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.” Tô Lan Huyên bế Hạ Bảo lên, hỏi Lưu Lệ Phương: “Cha đã về chưa hả mẹ?”
“Đang ở trong thư phòng đấy, ông ấy nói nếu con cần gặp ông thì cứ trực tiếp lên thư phòng.”
“Vâng.”
Xem ra Lý Kính Hòa sớm đoán được cô sẽ đến tìm ông.
Tô Lan Huyền lên thư phòng đẩy cửa ra, Lý Kính Hòa đang làm việc.
“Cha nuôi.”
“Lan Huyên đến rồi à.” Lý Kính Hòa buông công việc trong tay xuống: “Phẫu thuật của Hạo
Trần có thuận lợi không?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Tô Lan Huyên nói tiếp: “Cha, lần này cảm ơn cha đã giúp đỡ.
Lý Kính Hòa tất nhiên biết Tô Lan Huyện nói về chuyện gì.
Sau khi cô gặp tai nạn, lập tức đã gọi điện thoại cho cục trưởng Vương, ân tình này Tô Lan Huyện vẫn luôn nhớ kỹ.
Lý Kính Hòa cười cười: “Lan Huyên, hiện giờ con chính là con gái của Lý Kính Hòa, làm một người cha tất nhiên là phải bảo vệ cho con của mình rồi, đều là người một nhà không cần khách sáo như thế.”
Tô Lan Huyên đản đo nói; “Cha, con biết, lúc trước con đánh Lý Thái, cha cũng không có gây phiền phức cho con là bởi vì Lục Đồng Quân có đúng không?”
Lý Kính Hòa sửng sốt: “Con biết hết rồi.”