Tô Lan Huyên nhân thời gian nghỉ trưa, gọi điện thoại online cho hiệu trưởng nhà trẻ, nói rõ tình hình của Hạ Bảo.
“Bé Bảo là bé trai, hơn bốn tuổi một chút, rất thông minh, hiệu trưởng, hay là ngày mai tôi dẫn bé Bảo đến, cô tự mình xem một chút…”
Bây giờ vào nhà trẻ công lập không tốt, Tô Lan Huyên đã tìm nhà trẻ mất mấy ngày, cuối cùng chỉ có thể vào nhà trẻ tư thục.
Hơn nữa cô phát hiện việc đi học của đứa trẻ là một khoản chi phí lớn.
Xem ra cô càng phải cố gắng làm việc nhiều hơn nữa mới được.
Cô muốn tìm một ngôi nhà cách công ty và gần nhà trẻ một chút, như vậy buổi sáng cô có thể đưa bé Bảo đi học, tan làm tiện đường đón về.
Tô Lan Huyên đang nói chuyện với hiệu trưởng nhà trẻ, hoàn toàn không phát hiện có người đang đứng phía sau.
Tần Kiều Lam đi qua, nghe được cuộc điện thoại của Tô Lan Huyên, nhắc tới đứa trẻ nào đó liền tò mò đứng lại.
Chẳng lẽ Tô Lan Huyên thật sự có con?
Vụ náo loạn trong bữa tiệc nhận người thân đã gây ra một làn sóng dư luận trên mạng, mặc dù cuối cùng cảnh sát cũng đã làm rõ đó là lời vu khống của Trâu Quốc, trong bữa tiệc Tô Lan Huyên cũng đã vạch trần bộ mặt thật của Trâu Quốc, nhưng không có lửa làm sao có khói, nhất định phải có lý do.
Trong con ngươi Tần Kiều Lam thoáng hiện lên một tia khác thường, rồi lặng lẽ rời đi.
Tô Lan Huyên nói chuyện điện thoại xong liền đi vào phòng vệ sinh, phát hiện trong phòng vệ sinh đầy ắp người, mọi người đều ở đây trang điểm, sửa sang lại quần áo.
Tô Lan Huyên tò mò, cười hỏi: “Đây là có nhân vật lớn nào sắp đến sao? Mọi người đều ở đây trang điểm lại như vậy.”
“Tô Lan Huyên, cô không biết sao, hôm nay tổng giám đốc Lục sẽ tới đấy.” Đồng nghiệp Trương Thục Oanh vừa bôi son, vừa nói: “Tổng giám đốc Lục đã lâu không đến, mọi người có thể không hưng phấn sao.”
“Tổng giám đốc Lục? Tổng giám đốc Lục nào?”
Người nhà họ Lục vừa khéo nhậm rất nhiều chức ở công ty nên Tô Lan Huyên mới có câu hỏi như vậy.
“Đương nhiên là người nắm mọi quyền lực nhà họ Lục Lục đại thiếu rồi.” Trương Thục Oanh sửa sang lại quần áo: “Tô Lan Huyên, cô mau nhìn xem, hôm nay tôi có đẹp không?”
Lục đại thiếu sắp tới sao?
Tô Lan Huyên ngẩn ra, cô đến công ty lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng gặp Lục đại thiếu.
“Đẹp.” Tô Lan Huyên không nói dối, Trương Thục Oanh có gương mặt baby, trước lồi sau vểnh, rất được lòng đàn ông.
Chỉ là cô không hiểu, Lục đại thiếu này tới công ty thì mọi người đều tích cực như vậy làm gì.
Đang nghĩ như vậy, cô liền nghe thấy Trương Thục Oanh hạ giọng nói: “Lục đại thiếu đến giờ vẫn chưa cưới vợ, nghe nói ngay cả bạn gái cũng không có, nếu có thể được Lục đại thiếu nhìn trúng thì sẽ bay thẳng lên cành cao trở thành phượng hoàng rồi.”
Người một chân khập khiễng, khuôn mặt thì bị hủy hoại sống cũng không còn lâu nữa mà mọi người vẫn tích cực như vậy?
Tô Lan Huyên nói: “Nhưng tôi nghe nói Lục đại thiếu này bị tai nạn xe nên khuôn mặt bị hủy hoại dáng vẻ vô cùng xấu xí.”
Nào chỉ là xấu xí, thật ra là kinh khủng.
Trong đầu Tô Lan Huyên hiện lên khuôn mặt phủ đầy vết sẹo, không khỏi nổi da gà.
Trương Thục Oanh không đồng ý: “Xấu xí thì sao, thường thì người đẹp trai phần lớn đều mê gái, dáng vẻ xấu xí mới an toàn.”
“Nhưng tôi còn nghe nói chân Lục đại thiếu không tốt, là một người què.”
Trương Thục Oanh: “Vậy càng tốt, sẽ không cần lo lắng lêu ổng bên ngoài không có ở nhà, có thể ở bên cạnh mỗi ngày, thật hạnh phúc.”
Tô Lan Huyên: “Tôi còn nghe nói Lục đại thiếu sống cũng không còn lâu nữa, gả vào có thể sẽ là một góa phụ.”
“Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, gả vào nhà họ Lục, trực tiếp phân chia tài sản.”
Tô Lan Huyên: “…”
Gả cho Lục đại thiếu lại có nhiều chỗ tốt như vậy.
Trước kia sao cô không phát hiện ra?
Trương Thục Oanh thở dài nói: “Tô Lan Huyên, cô và chúng tôi không giống nhau, cô là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, thế nào cũng có thể gả được cho một người đàn ông tốt, nhưng chúng tôi muốn tìm một người đàn ông tốt rất khó.”
Người có thể vào trụ sở chính của Đại Lục thì năng lực nhất định là xuất chúng, hơn nữa người người đều có dã tâm, ai cam tâm làm nhân viên hèn hạ vô vi như vậy cả đời chứ?
Phụ nữ muốn nâng bản thân lên, một là dựa vào bản thân, hai là dựa vào đàn ông.
Bất kể trai gái nếu tìm được người có tiền có thế thì có thể bớt đi hơn mười năm phấn đấu.
Trương Thục Oanh một lòng muốn cắm rễ ở thủ đô, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, gả được vào nhà giàu có.
Cô ta không gia cảnh không thân phận, vũ khí lớn nhất chính là gương mặt và vóc dáng hơn người này.
Tô Lan Huyên không có ý kiến gì về giá trị của Trương Thục Oanh.
Bây giờ trong đầu cô đều đang nghĩ phải tìm một trường học tốt cho Hạ Bảo, tan làm dẫn bé Bảo đi chỗ nào đó ăn ngon.
Chưa kể, sau khi chia tay buổi sáng đến giờ cũng đã mấy tiếng rồi, cô thật sự có chút nhớ đứa bé đó.
…
Người nắm quyền tập đoàn Đại Lục đích thân tới công ty, toàn bộ trên dưới công ty, người người đều khí thế gấp mười lần.
Tô Lan Huyên vào phòng giải khát lấy nước, lúc trở về vừa đúng lúc thấy một đám quản lý cấp cao, nhân viên công ty đều vanh quanh Lục Đồng Quân đang ngồi trên xe lăn đi vào.
Cho dù Lục Đồng Quân ngồi nhưng vẫn khó có thể che giấu được khí thế của cấp trên, hào quang rộng mở, cao quý thanh liêm nghiêm nghị, giống như một vị vua chỉ đường cho đất nước.
Hạ Đình đẩy xe lăn, Lục Tây Anh đi bên cạnh Lục Đồng Quân, một đám người khí thế đi về phía trước.
Nhân viên trong công ty rối rít nhường đường.
Lục Minh Húc biết được Lục Đồng Quân tới công ty thì rất kinh ngạc sau đó liền xuống tầng đến xem.
Thấy Lục Đồng Quân đeo mặt nạ màu bạc đang ngồi trên xe lăn, liền vội vàng đi tới: “Anh cả, sao anh lại đến đây?”
Câu hỏi này.
Lục Đồng Quân là người nắm quyền công ty này, Lục Minh Húc là Phó Tổng giám đốc lại hỏi như vậy, cái này không phải là giống như khách đang hỏi chủ lý do sao.
Lục Tây Anh hai tay đút túi, trên mặt hơi nở nụ cười: “Câu hỏi này của anh hai, chẳng lẽ anh hai quên mất ai mới thực sự là người nắm quyền công ty này rồi sao?”
Cuộc gặp gỡ này liền đậm mùi thuốc súng.
Tô Lan Huyên uống nước, ánh mắt xuyên qua cửa sổ bằng kính rơi lên người Lục Đồng Quân đang ngồi trên xe lăn.
Lục Minh Húc bị bẽ mặt hơi có chút oán hận, sắc mặt âm trầm: “Em ba, cậu hiểu lầm ý tôi rồi, tôi là đang lo lắng cho sức khỏe anh cả, nghe nói mấy ngày nay sức khỏe anh cả không được tốt, vất vả quá mức khiến cơ thể kiệt sức.”
Lục Đồng Quân giọng trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Cảm ơn sự quan tâm của em hai, sức khỏe tôi vẫn rất tốt.”
Vừa mới nói xong, lại ho khan dữ dội mấy tiếng.
Dáng vẻ này không giống như khỏe mạnh chút nào, ngược lại giống như không sống được bao lâu nữa.
Lục Tây Anh lo lắng: “Anh, sao vậy?”
“Không sao, không sao.” Lục Đồng Quân xua xua tay.
Lục Minh Húc thấy dáng vẻ bệnh tật kia của Lục Đồng Quân, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đắc ý, trên mặt vẫn rất thản nhiên, quan tâm nói: “Anh cả, anh đến phòng làm việc nghỉ ngơi trước đi, em đẩy anh đi.”
“Không cần.” Lục Đồng Quân lạnh lùng từ chối với hai chữ.
“Hay là để em đi.” Lục Tây Anh vốn không cho Lục Minh Húc chút cơ hội nào: “Anh hai là người bận rộn, loại chuyện nhỏ này cứ giao cho em.”
Lục Tây Anh đẩy Lục Đồng Quân lướt qua Lục Minh Húc đi thẳng về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đoàn người Lục Đồng Quân khí thế đi về phía trước, Lục Minh Húc đứng tại chỗ, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Đồng Quân, đáy mắt âm trầm đến đáng sợ.
Tô Lan Huyên cách cửa kính cũng có thể cảm nhận được luồng lạnh lẽo kia.