Lăng Thiên theo cung nữ rẽ một vòng, tính ra lộ trình khoảng ba bốn dặm, cuối cùng mới thấy con khổng tước bằng đồng đang muốn tung cánh bay cao trên nóc cung điện Trường Nhạc. Một cánh cửa lớn ở đó đã mở sẵn. Những thái giám và cung nữ đi làm chuyện riêng và đi mua sắm đều từ cửa này ra.
Tiểu cung nữ nọ dẫn Lăng Thiên vào trong, chỉ cho Lăng Thiên phương hướng rồi vội vã bỏ đi.
Lăng Thiên không chút khách khí, vội vàng lao về phía nội viện.
Lăng Thiên lần đầu tiên trong đời còn chưa tiếp xúc với mục tiêu đã vận linh giác nội lực, hắn muốn biết vị Ngọc gia tiểu công chúa đó rốt cuộc có phải là thê chất nữ của lệ bộ thượng thư không. Nếu người đó thật sự là ả, vậy thì bên cạnh nhất định sẽ có cao thủ bảo vệ. Nếu mình phát hiện ra không có loại cao thủ đó, vậy thì chứng tỏ vị thê chất nữ của lễ bộ thượng thư không phải là tiểu công chúa của Ngọc gia. Nếu vậy Lăng Thiên có vào hay không cũng đều vô nghĩa, tất nhiên sẽ quay đầu bỏ đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên tiếp cận nội viện, tai đã tụ đầy nội lực lờ mờ nghe thấy tiếng thầm thì ở bên trong, mũi cũng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
Bước về phía trước thêm chục bước thì vào đến nội viện, mắt thấy từ trong đám lá xanh hoa đỏ, lờ mờ có bóng người với thân hình thướt tha đang qua lại.
Miệng Lăng Thiên treo một nụ cười nhạt, hắn đã phát hiện ra hai người. Hai người này tuy khí tức trên người nội liễm, nhưng vẫn không thoát khỏi thần niệm sưu tác của Lăng Thiên. Khí tức nội liễm, chắc chắn là cao thủ nội gia rồi! Có điều, loại trình độ, cảnh giới này tuy đã có tư cách khiến Lăng Thiên phải liếc nhìn, nhưng không đáng để Lăng Thiên để vào mắt.
Lăng Thiên tròng lòng thầm đánh giá, thủ hạ của mình, chỉ sợ cho dù là Lăng Thần cũng có thể dễ dàng công phá được sự liên thủ của hai người này. Nhưng trừ Lăng Kiếm, Lăng Thần, Lăng Trì ba người có thể chiến thắng ra, ba mươi sáu Thiết Huyết vệ khác chỉ sợ cũng chỉ ngang bằng với họ, thực lực yếu hơn một chút thì thậm chí phải hai người liên thủ mới có thể chống đỡ được một người.
Có hai người như thế này ở đây, Lăng Thiên cơ hồ có thể khẳng định, vị thê chất nữ đó của lễ bộ thượng thư chính là tiểu công chúa của Ngọc gia. Chắc chắn, người thứ ba có khí tức yếu hơn một chút nhưng lại không hề che đấy đó chính là Ngọc gia tiểu công chúa.
Lăng Thiên cười thầm trong lòng, bước thẳng về phía ba người. Hiện giờ, Lăng Thiên đã thu lại nội lực, với năng lực của ba người này, tuy Lăng Thiên tự tin bọn họ không thể phát hiện được khí tức của mình, nhưng sử dụng lâu cũng khá hao phí chân khí. Có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
Trong tầng tầng lá xanh vây quanh là một án kỷ bằng ngọc thạch cực kỳ sạch sẽ, phía trước án kỷ là một hồ nước nho nhỏ, ở giữa có một tòa giả sơn hình dáng kỳ lạ, được sóng xanh bao quanh. Bên trên, có mấy gốc hoa cảnh mọc lác đác. Trong sóng xanh có một đám cá màu hồng đang bơi đi bơi lại một cách thích thú. Bên cạnh hồ nước, có mấy cây liễu đung đưa đón gió.
Hiện tại, trên án kỷ ngọc thạch, một tờ giấy trắng tinh được bày bên trên, một thiếu nữ áo trắng đang mua bút vẽ, từ phía Lăng Thiên nhìn qua không thấy được diện mạo như thế nào. Chỉ là, Lăng Thiên từ mái tóc như mây đen, bờ vai thuôn, eo thon nhỏ có thể nhìn ra được thiếu nữ này cho dù tướng mạo không đẹp, thì cũng không kém là bao nhiêu. Hơn nữa nàng ta vô hình trung tỏa ra nét thanh tao mà Lăng Thiên bình sinh hiếm thấy.
Đây là một loại cảm giác nói không thành lời, rất mù mờ, nhưng lại chân thật, cảm giác được, nhưng lại không thấy được, nhưng rõ ràng là có tồn tại. Trong nháy mắt, Lăng Thiên trong lòng chỉ có hai chữ: Thanh tao. Đối với nữ tử ở trước mặt này, tuy không nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng Lăng Thiên đã cảm thấy không thể dùng từ 'phong tình', 'phong tư' để hình dung nàng, tựa hồ như chỉ có chữ 'thanh tao' là có thể miễn cưỡng miêu tả nổi.
Vừa nhìn một lần Lăng Thiên đã sinh ra sự hứng thú mãnh liệt đối với nữ tử đang cúi đầu vẽ tranh này! Loại cảm giác này, cho dù là tính cả tiền thế cũng vẫn là lần đầu tiên! Mà tất cả cảm giác này không ngờ lại bắt nguồn từ một bóng lưng! Lăng Thiên lắc lắc đầu, loại cảm giác này ngay cả bản thân mình cũng không dám tin.
Có ba người đang đứng sau thiếu nữ này. Ba nữ tử. Trong đó có một người tóc đã hơi muối tiêu, người khác cũng tầm bốn chục tuổi. Người thứ ba thì giống như người đang vẽ tranh, cũng là một nữ tử trẻ tuổi sinh đẹp. Có điều Lăng Thiên dù không nhận ra cũng đoán được chính là thiên kim của lễ bộ thượng thư.
Vào ngay giây phút mà Lăng Thiên xuất hiện, hai nữ tử trung niên đồng thời quay đầu lại, hai con mắt lăng lệ nhìn về phía Lăng Thiên.
Lăng Thiên lập tức tỏ ra hồi hộp, sau đó gật đầu cười, nhẹ nhàng bước tới.
Đây là hoàng cung Thừa Thiên, người có thể đây chỉ có thể là người trong hoàng thất. Hoàn cảnh đặc thù khiến cho hai nữ tử quay đầu lại nhìn Lăng Thiên theo bản năng liền cho rằng Lăng Thiên có lẽ là một vị vương tử, sau khi hơi do dự liền nhường đường.
Thiếu nữ đang vẽ tranh vẫn cúi đầu như trước, tựa hồ như không biết Lăng Thiên tới.
Lăng Thiên nín thở tĩnh khí, chầm chậm bước tới gần án kỷ ngọc thạch, mặt nhìn lên án kỷ.
Trên tờ giấy trắng tinh gần như đã phác thảo xong, vẽ đình đài lâu các ở phía trước, giả sơn hồ nước hiện ra sinh động ở trên bức vẽ. Hiện tại, thiếu nữ đang vẽ cây liễu đang nhảy múa theo gió. Nhưng gió xuân thổi cành liễu, ý cảnh như có như không, người vẽ tranh khó nhất chính là nắm bắt ý cảnh thần vận trong tranh. Thiếu nữ đó dường như gặp chỗ khó, chân mày khẽ nhăn, chần chừ không thể xuống bút.
Lăng Thiên khi nhìn kỹ bức tranh, thấy bút pháp của thiếu nữ tuy thành thạo, nhưng lại thiếu một phần linh động, tuy vẽ giống với vật thật, nhưng có vài phần cứng nhắc. Tuy trên thế dưới này ai ai cũng vẽ như vậy, nhưng Lăng Thiên vẫn khẽ thở dài một tiếng. chẳng lẽ, nữ tử khéo léo này cũng không thể vẽ ra ư?
Lăng Thiên vô ý thở dài một tiếng, đồng thời làm nữ tử giật mình. Một người vẽ tranh, một người xem tranh. Hai nữ tử đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Khiến cho Lăng Thiên bất ngờ chính là nữ tử vẽ tranh nhìn bóng lưng của nng thôi cũng như tập trung hết cả thiên địa linh khí, nhưng nhìn chính diện khuôn mặt nàng thì thấy màu da đen thui, tuy không khó nhìn, nhưng tuyệt đối không thể được gọi là mỹ nữ. Chỉ có con mắt phiêu dật nhưng lại lãnh đạm đó thì vẫn rạng rỡ chói lọi.
Lăng Thiên nhìn đôi tay ôn nhu như ngọc, trắng nón nhỏ nhắn và một nửa cái gáy trắng mịn thì khóe miệng hơi cong lên, thì ra nha đầu này dịch dung.
Hai nữ tử đột nhiên thấy ở chỗ của công chúa một nước, nơi tuyệt đối không có nam tử không ngờ lại xuất hiện một một công tử trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ anh tuấn. Không khỏi đều vô cùng ngạc nhiên. Rồi lập tức bừng tỉnh, trừ hoàng tử ra, còn có thiếu niên này có thể tùy tiện tới đây ư?
Nữ tử vẽ tranh đó khẽ gật đầu, chào hỏi hắn: “Vừa rồi nghe thấy trong tiếng thở dài của công tử hình như đầy vẻ thương tiếc, không biết là vì cớ gì?” Nàng không ngờ lại không hỏi thân phận lai lịch của Lăng Thiên, trực tiếp bỏ mục này đi. Đương nhiên chỉ cần sau khi lộ ra thân phận thì lại phải thêm các lễ số rườm rà, không bằng làm ra vẻ bình thủy tương phùng để tránh khói những phiền toái đó.
Lăng Thiên không khỏi thầm khen nàng thông minh, chỉ là nàng đã không nhắc tới, Lăng Thiên đương nhiên cũng làm theo. Thấy nàng hỏi mình, giống như là bạn lâu năm, không giống với dáng vẻ làm bộ làm tịch của những nử tử bình thường khác, lộ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Lăng Thiên mỉm cười nói: “Cũng không có dụng ý gì, chẳng qua thấy cô nương vẽ tranh, bất kể là vận bút, pha màu, bố cục đều đạt tới cảnh giới của nhất đại tông sư, tại hạ thực sự bội phục không thôi.”
Hai nữ tử đó mắt đồng thời sáng lên, nữ tử vẽ tranh nói: “Đã là như vậy thì sao công tử lại thương tiếc?”
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử