“Chuyện xưa đã qua, đối phó với một đối thủ như Lăng Thiên, chúng ta đã phạm quá nhiều sai lầm, thất bại như này là không oan chút nào! Vẫn là câu nói đó, ta vừa là hối hận vừa là không!”. Ngọc Mãn Lâu hai mắt như lóe sáng: “Nhị đệ, điều ta muốn nói với đệ hôm nay là, bất luận thế nào, đệ cũng phải tiếp tục sống, tiếp tục đem huyết mạch của Ngọc Gia ta truyền về sau! Chỉ cần huyết mạch của Ngọc Gia được truyền về sau, ta kể cả có chết thì cũng có mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông dưới hoàng tuyền”.
“Đại ca….”. Ngọc Mãn Đường vội vàng kêu lên một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
“Nhan Nhi hiện nay là phi tử của Lăng Thiên, có mối quan hệ này, Lăng Thiên chắc chắn sẽ không động thủ với đệ. Còn ta….Lăng Thiên bất luận thế nào cũng sẽ không tha cho ta! Nếu như sau trận chiến này ta chết còn Lăng Thiên vẫn sống, thì điều đệ phải làm không phải là báo thù, nhị đệ, dựa vào tài năng của Lăng Thiên, với những tâm phúc tinh nhuệ của hắn, ít nhất trong vòng trăm năm thiên hạ sẽ không thể loạn được. Cho nên, trong vòng hai trăm năm, tuyệt đối không được để con cháu Ngọc Gia có ý nghĩ báo thù, dù là một chút cũng không được, điều này cần được nghiêm khắc viết vào trong tổ huấn! Kẻ nào vi phạm, giết!”. Ngọc Mãn Lâu giơ hai tay ra, nắm chặt lấy hai vai của Ngọc Mãn Đường, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Hứa với ta! Tiếp tục sống, đem huyết mạch Ngọc Gia ta tiếp tục truyền về sau”.
“Hứa với ta!”. Ngọc Mãn Lâu gầm lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngàu. Ngọc Mãn Đường quỳ xuống: “Đại ca, đệ hứa với đại ca”.
Sắc mặt của Ngọc Mãn Lâu hồi phục lại sự nho nhã lúc bình thường, từ từ quay người lại, vung tay nói: “Đệ…đi đi”. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cứ vậy đứng im bất động, không nói thêm câu gì.
“Đại ca!”.
Ngọc Mãn Lâu vẫn đứng yên bất động, dường như là không nghe thấy vậy, hồi lâu mới nói: “Tam đệ tính cách nóng nảy, đệ phải chăm sóc tốt cho nó”.
Ngọc Mãn Đường trong lòng bỗng có dự cảm vô cùng không lành, lời của Ngọc Mãn Lâu, nghe giống như là di ngôn trước lúc lâm chung, hắn lui ra ngoài, lòng dạ rối bời.
Ngọc Mãn Lâu cứ đứng vậy một mình, hai mắt hắn nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên trong mắt lóe sáng, lẩm bẩm nói: “Đệ Nhất Lâu chủ, Lăng Kiếm! Ta nếu đã không đợi được Lăng Thiên, mà ngươi lại ép người quá đáng như vậy, vậy thì, chính là ngươi vậy, có thiên hạ đệ nhất sát thủ như ngươi cùng ta bước xuống hoàng tuyền, xét cho cùng thì cũng không cần phải lo cô đơn hiu quạnh nữa, haha”.
Đột nhiên, hoàng quan trên đầu Ngọc Mãn Lâu vỡ nát, tất cả các sợi tóc trên đầu dựng ngược lên trời, các sợi gân xanh trên mặt co giật liên hồi, từ từ chuyển hết thành màu đen, hai đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng dị thường đột nhiên biến thành màu đen, đến lòng trắng cũng không còn thấy đâu, Ngọc Mãn Lâu hiện giờ, hai con mắt giống như đôi mắt của đầu lâu đã mục nát cả trăm nghìn năm, chỉ còn là hai hốc mắt đen ngòm.
Mái tóc dài của hắn “soạt” một tiếng rơi xuống, màu da của hắn lại từ từ chuyển từ đen thành trắng, giơ tay ra, hắn lấy xuống thanh bảo kiếm treo trên tường, cẩn thận treo ở ngang eo, động tác của hắn vẫn là ung dung nho nhã như ngày thường, chỉ là đã không còn nét mặt trang trọng, nghiêm túc ngày thường, thay vào đó là sự âm hiểm vô cùng vô tận.
Trong đại điện, bầu không khí âm u lạnh lẽo đáng sợ bao trùm, nói giống như là diêm la địa phủ thì cũng không có gì là quá, hoàn toàn không có chút khí tức của người sống….
Thế tấn công trên tường thành vẫn đang tiến hành càng ngày càng khốc liệt, không ngừng có người rơi từ thang mây xuống, cũng không ngừng có người từ trên tường thành bị kéo xuống, trên thành máu chảy thành sông, dưới thành cũng là xác chết đầy đồng.
Chiến sự quá thảm liệt.
Phía trước đại doanh của đế quốc Thần Châu, bốn người Tiêu Phong Dương, Tây Môn Tạp, Thẩm Như Hổ, Đông Phương Kinh Lôi trau mày nhìn cuộc chém giết tàn khốc này, ai cũng không ngờ, chỉ một thành Minh Ngọc, chỉ là một thành lũy, mà có thể ngăn chặn được sức tấn công không ngừng nghỉ của trăm vạn đại quân trong năm ngày năm đêm liền. Mà trong 5 ngày này, con số thương vong của quân sĩ bên quân mình vừa nghe thôi đã thấy kinh hoàng.
Quân đội Ngọc Gia, không hổ danh là một đội quân tinh nhuệ.
Dường như là không lộ ra chút tiếng động nào, 45 người mặc đồ đen giống như là những hồn ma xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, từ từ bước đến, quần áo đen, áo bào đen, giầy đen, bao kiếm màu đen, 45 người cùng xuất hiện, cả bầu trời đêm dường như cũng đột nhiên trở nên đen tối hơn. Người đi đầu chính là đệ nhất công tước của đế quốc Thần Châu, Thần Kiếm Công, Lăng Kiếm. 45 người còn lại, chính là đám huynh đệ lấy họ là chữ Lăng.
Những thiếu niên mà Lăng Thiên ban cho họ “Lăng” năm đó, ngoài Lăng Thần ra, cả Lăng Kiếm trong đó tổng cộng có 56 người, ngoài 4 ngoài chịu trách nhiệm tình báo 4 phương, 5 người đóng ở đại lục Thiên Tinh, Lăng Ngũ Linh vẫn đang ở Thừa Thiên và Tây Môn Tạp ra, tất cả những người còn lại không thiếu một ai, toàn bộ đều có mặt.
Bước chân của 45 người đều đến lạ thường, tràn đầy khí thế quyết chí tiến lên, một khí thế kinh thế hãi tục vô cùng to lớn.
Trong mắt Tây Môn Tạp lóe lên những tia sáng chói lòa, hắn nhìn bọn Lăng Kiếm, chỉ hận không thể lập tức được xếp vào trong đó, nhưng hắn không thể, hắn còn đang có nhiệm vụ quan trọng là thống lĩnh đám binh mã ở đây.
Liếc nhìn đám đông một cái, Lăng Kiếm quay người, lạnh lùng hạ lệnh: “Lần hành động đêm nay, là lần hành động xuất động nhiều huynh đệ nhất từ trước đến giờ, nhưng cũng là lần hành động nguy hiểm nhất! Công tử có ơn cứu mạng với chúng ta, dưỡng dục chúng ta trưởng thành thành người, còn dạy cho chúng ta võ công đủ để ngạo thị đương thế, cho chúng ta địa vị dưới một người trên vạn người. Hôm nay chính là lúc chúng ta báo đáp lại công tử, đêm nay lấy mạng Ngọc Mãn Lâu, chỉ được thành công, không được thất bại. Cho dù là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, cũng phải giết được Ngọc Mãn Lâu, đã rõ chưa?”.
“Rõ, lấy mạng Ngọc Mãn Lâu, chỉ được thành công, không được thất bại! Dù chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cũng phải thành công”. 44 người đồng thanh đáp lời, âm thanh tuy không lớn, nhưng sát cơ tiềm ẩn trong đó đủ làm bất kì ai đều cảm thấy kinh hãi rợn tóc gáy.
Lăng Kiếm từng bước chậm dãi bước một lượt từ đầu hàng đến cuối hàng, ánh mắt thâm tình nhìn mặt từng huynh đệ của mình, dường như hắn muốn khắc hình ảnh của các huynh đệ vào trong tim, có lẽ sau lần gặp mặt đêm nay, sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Hồi lâu, Lăng Kiếm vung tay lên: “Xuất phát!”.
45 người cùng lúc đeo khăn bịt mặt, đội hình tản ra, nhanh chóng phân thành 6 tiểu đội nhỏ, ngay sau đó 6 đội liền giống như những mũi tên vừa được bắn ra từ cường nỏ, thoáng cái biến mất trong màn đêm từ các hướng khác nhau.
Tây Môn Tạp hai mắt đỏ ngàu, nhảy lên ngựa, vung cờ lệnh trong tay, hét lớn: “Nổi trống lên, toàn quân tấn công, ai là người đầu tiên xông vào thành Minh Ngọc, thưởng 1 vạn lượng vàng, thăng chức tướng quân, Lăng Tam Thập ta đại biểu đế quốc Thần Châu hứa với mọi người”.
……
Màn đêm mù mịt, rõ ràng đã kịch chiến cả một ngày trời, nhưng binh mã của đế quốc Thần Châu vẫn như là uống phải thuốc kích thích vậy, gào thét gầm rú lại lần nữa phát động thế tấn công điên cuồng, gần như là liều chết xông lên, lần tấn công này hoàn toàn không giống với những lần tấn công trước, bất luận và tướng lĩnh hay là binh sĩ, đều giống như là đang phát điên, ai nấy bất chấp tất cả, ai nấy đều không sợ cái chết.
Tên bay như mưa, thế tấn công như nước lũ.
Những tiếng hô chém hản giết, chấn động cả đất trời.
45 bóng người giống như những bóng ma, lao vun vút lên thang mây, chỉ 2, 3 lần chạm thang là đã vọt lên tường thành, sau khi dùng tốc độ cực nhanh giết mấy tên quân địch, liền lập tức ào ào biến mất, giống như là đã hòa tan vào trong không khí, giống như là chưa từng xuất hiện ở đó vậy.
Trên tường thành Minh Ngọc, một vệt sáng rực rỡ lao vọt lên không trung, nổ tung bắn ra những đường sáng chói mắt.
Trong hoàng thành, những tiếng trống cảnh báo nguy hiểm sắp đến vang lên ầm ầm không ngừng.
Hai con mắt dữ tợn của Ngọc Mãn Lâu nhìn bông pháo hoa sáng chói vẫn chưa tan hết, thần sắc lập tức trở nên lắng đọng, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm. Cuối cùng thì cũng đến rồi….
Cách thành Minh Ngọc không xa, hai bóng người giống như sao băng lao đi vùn vụt, tin chắc rằng ngay đến những bậc tiền bối như Ngọc Mãn Lâu cũng phải kinh hãi trước tốc độ vô cùng kinh khủng đó, hai người như đang cưỡi mây đạp gió vù vù hướng về phía thành Minh Ngọc.
Phía bắc thành Minh Ngọc, một bóng người khác cầm trong tay thanh kiếm sắc nhọn, cùng với khí thế kinh thiên động địa vụt lóe một cái xuất hiện trong không trung, khi lính giữ thành vẫn chưa kịp biết là chuyện gì đang diễn ra thì bóng đen đã lại lóe lên một cái, một lần nữa biến mất như chưa từng xuất hiện trong màn đêm.
7 người bọn Lăng Trì, lúc sắp sửa tiến được vào trong hoàng cung, phía trước đột nhiên xuất hiện khoảng mười người chặn đường đi của họ, 8 người trung niên, ba lão giả, nét mặt nghiêm trang đợi sẵn ở đó: “Sát thủ của Đệ Nhất Lâu? Phán Tinh Trích Nguyệt đợi đã lâu rồi”.
Lăng Trì không chút do dự, vung tay lên: “Giết”. Lập tức lao đến, thanh trường kiếm choeng choeng hai tiếng chém đứt binh khí của hai người, tiếp ngay sau đó là những ánh kiếm bạc lan tỏa khắp màn đêm.
…..
Lăng Phong dẫn theo 6 huynh đệ, vô cùng cẩn thận tránh qua vô số binh lính tuần tra, đã tiếp cận được với bức tường ngoài hoàng cung, chỉ cần vượt qua bức tường đó là có thể vào được bên trong hoàng cung.
Chính tại lúc này, một giọng nói âm u vang lên: “Đệ Nhất Lâu? Tên tuổi lớn quá nhỉ, nhưng hình như cũng chỉ đến vậy mà thôi. Ngọc Gia Chỉ Điểm Giang Sơn Các đợi đã lâu rồi…”. Cùng với giọng nói đó, hơn mười bóng người xuất hiện trên bức tường hoàng cung.
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7