Việc đầu tiên sau khi Lăng Thiên vào thành chính là hạ lệnh cho toàn bộ quân doanh tập trung chữa thương cho các binh sĩ.
Việc duy nhất khiến cho Lăng Thiên tức giận vô cùng chính là ba con heo Quân Tử Đường, Ngô Ngã Lĩnh, Đặng Khoái Nhãn khi Phùng Mặc tấn công Yến Quận thì bọn chúng thấy được tình thế không ổn đã bỏ chạy mất tiêu. Quả nhiên là đồ hèn hạ sợ chết. Ngoại trừ ở sau lưng ám toán hèn hạ ra thì ba tên khốn kiếp kia không còn biết gì nữa.
Một câu nói của Lăng Kiếm khiến cho tất cả các tướng sĩ đều gật đầu đồng ý. Hắn nói rằng: “Phòng chừng cha mẹ của ba tên khốn kia vì sinh ra họ mà cảm thấy hổ thẹn tận đáy lòng. Quả thực là gia môn bất hạnh, tổ phần kết thúc hương khói mới xuất hiện ba tên như vậy để cho người đời chê cười mà!” Mọi người đều cười lớn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lăng Thiên đi ra cửa liền nhìn thấy bên người được những ngọn đuối chiếu sáng rực! Khắp nơi đều là các thương binh đang chữa thương, mỗi một người đều nhắm mắt lại chịu đau chờ lang y đến chữa thương cho mình. Ngoại trừ ngẫu nhiên có người không nhịn được đau đớn hừ rên nhẹ một tiếng ra thì không một ai lên tiếng cả, khắp nơi rất yên tĩnh.
Ba bốn mươi danh lang y đều bận rộn đổ mồ hôi đầy đầu, luống cuống tay chân chữa thương nhưng hơn vạn binh lính bị thương mà nói thì bọn họ giống như 'hạt muối bỏ bể'.
Lăng Thiên nhíu nhíu mày, nhìn thấy nhiều binh lính bị thương, máu tươi vẫn chưa ngừng chảy khiến hắn tức giận vô cùng, quay lại nhìn Phùng Mặc quát: “Binh của ngươi đâu? Nhanh điều một ngàn người lại đây!”
Tiếp theo một tiểu đội xuất hiện nhóm lửa đun nước sôi rồi bỏ muối vào trong đó. Sau đó Lăng Thiên hạ lệnh tập trung tất cả rượu mạnh có thể tìm được lại một chỗ, trước tiên dùng rượu mạnh rửa vết thương giúp các binh lính kia rồi cầm máu cho họ. Khi rượu mạnh tiếp xúc vết thương khiến cho không ít người co quắp thân thể, cố nén đau đớn. Âm thanh hít thở dồn dập vang lên không ngừng khiến cho không khí xung quanh như loãng đi rất nhiều.
Nhất thời một ngàn binh lính kia bận rộn vô cùng, cũng nhờ Lăng Thiên nhớ đến phương pháp này chứ không đợi cho các vị lang y kia đến đây điều trị sợ rằng một vạn binh lính này không chết trên chiến trường nhưng cũng phải chết vì không kịp chữa trị.
Không bao lâu sau, mấy chục nồi nước sôi đã giúp cho công tác chữa trị nhanh hơn rất nhiều. Đợi đến khi các vị lang y lại đây nhìn thấy tình huống như vậy khiến cho họ ngạc nhiên rất nhiều. Ngoại trừ một ít ngoại lệ ra thì đại đa số các binh sĩ bị thương không có một chút hiện tượng sưng đỏ hay bị nhiễm trùng, thậm chí không hề nguy hiểm đến tính mạng khiến cho bọn họ cảm thấy được mở rộng tầm mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Chiến tranh trong những năm qua khiến cho rất nhiều binh sĩ chết trên chiến trường, nhưng đó chỉ là hai phần ba số lượng đó chết trong trận đánh thôi, một phần ba còn lại đều vì nhiễm trùng mà chết. Tình huống này quả thật là trước đây chưa từng thấy qua, đám tàn binh này bị thương rất nặng nhưng chỉ cần chữa trị và nghỉ ngơi vài tháng là có thể hùng hổ trở lại liền. Tất cả không nhịn được dồn ánh mắt về vị thiếu niên mặc áo trắng kia mà vẻ mặt bội phục vô cùng.
Bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh người hô ngựa hí, bốn mươi vạn quân lính của Bắc Ngụy và Tây Hàn đã hạ trại, chỉ cần chờ trời sáng là có thể tiến công. Tình thế nghiêm trọng cực kỳ. Trong lòng mọi người đều nghĩ rằng chỉ dựa vào ba vạn tàn binh này có thể ngăn cản được bốn mươi vạn đại quân không
Nhưng một vạn năm nghìn binh mã Lăng Thiên mang từ biệt viện đến đều nói chuyện tự nhiên như không để những điều đó trong lòng, thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười sảng khoái như sung sướng vô cùng, không chút nào khẩn trương vì trận đại chiến sắp đến. Không ngờ họ lại không hề để bốn mươi vạn đại quân ở ngoài kia trong lòng, phảng phất như những người kia đều là người giấy thôi, chỉ cần thổi nhẹ một hơi đều tan rã.
Ngọc Mãn Lâu ở ngoài rừng ngẩng đầu lên trời thở dài một hơi.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, dưới một đội quân khổng lồ của toàn bộ lực lượng Bắc Ngụy và mười vạn tinh nhuệ của Tây Hàn, càng huống chi trong đó vô tình có sự hợp tác hai đại gia tộc của Thiên Tinh Chi Ngọc và Thiên Phong Chi Thủy mà không thể giết chết Lăng Khiếu. Tất cả những điều này ngoại trừ Lăng Khiếu có binh lính tinh nhuệ kinh người mà chủ yếu là vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của một người khiến cho kế hoạch thí thần này sắp thành lại bị thất bại.
Lăng Thiên!
Tên này trước kia Ngọc Mãn Lâu rất thưởng thức giống như thấy được một người dưới ánh mắt của mình từ từ trưởng thành. Nhưng chuyện tiếp theo xảy ra khiến cho Ngọc Mãn Lâu nhớ kỹ tên Lăng Thiên này. Cho rằng Lăng Thiên sau khi trưởng thành có thể trở thành đối thủ của mình, nhưng cũng chỉ là chuyện sau này thôi.
Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay thì tên Lăng Thiên đã trở thành một sự kiêng kỵ thật sâu trong lòng Ngọc Mãn Lâu.
Cuộc chiến hôm nay Lăng Thiên đã sáng tạo ra kỳ tích độc nhất của thế gian, hắn tuyệt đối có tư cách trở thành truyền thuyết của Thiên Tinh Đại Lục này. Một truyền thuyết về Lăng Thiên -. Chuyện như vậy tin rằng khắp thiên hạ không có một người thứ hai có thể làm được. Thần tích như vậy chẳng những trước đây chưa từng có mà tin tưởng rằng sau này cũng khó có ai làm được. Một thần thoại vĩnh cửu.
Lăng Thiên độc nhất vô nhị. Truyền thuyết độc nhất vô nhị.
!
Chuyện hôm nay nếu Ngọc Mãn Lâu thay vào vị trí của Lăng Thiên thì hắn tự hỏi có thể làm ra một chuyện điên cuồng như vậy không? Năm mười năm ngựa đánh thẳng vào năm mươi vạn đại quân? Cho dù là cứu phụ thân đi nữa cũng chưa chắc gì hắn làm được.
Cho đến bây giờ trong lòng Ngọc Mãn Lâu vẫn còn rung động không thôi.
Đổi lại bản thân hắn sợ rằng đã bỏ qua Lăng Khiếu để bảo toàn thực lực để sau này chiến đấu mà không giống như Lăng Thiên vậy, đánh thẳng vào đại quân để cứu người.
Như Lăng Thiên xông vào hơn mười vạn đại quân để đi cứu người, nếu như là mình thì mình có làm không? Trong lòng Ngọc Mãn Lâu luôn tự hỏi nhưng lại phát hiện rằng bản thân mình trả lời rằng: “Không thể!”
Chẳng lẽ ta không bằng Lăng Thiên? Ngọc Mãn Lâu biết được chuyện Lăng Thiên làm chỉ là do xúc động nhất thời nhưng hắn lại không thể làm được như vậy. Lăng Thiên, người cũng như tên, có chí hướng 'Lăng Thiên', có đảm phách 'Lăng Thiên', có trí tuệ và thực lực để 'Lăng Thiên'.
Ngay cả Ngọc Mãn Lâu muốn vượt qua Lăng Thiên, ngay cả hắn có thực lực cứu người bị vây trong năm mươi vạn đại quân nhưng Ngọc Mãn Lâu có cảm giác chính mình không có khí phách tung hoành trong thiên quân vạn mã như Lăng Thiên được. Đây là ngạo cốt trời sinh đã có sẵn, đây là cái loại quả quyết xem thường sinh tử phá vỡ luân hồi. Đây chính là 'độc quyền' của Lăng Thiên.
“Gia chủ. Bây giờ chúng ta phải làm gì? Vẫn còn làm theo kế hoạch cũ sao?” Người lên tiếng là một người bận đồ đen, mặc dù hắn đứng bên cạnh Ngọc Mãn Lâu nhưng hắn khiến cho người ta cảm giác rằng hắn chỉ là một cái bóng không hình, tràn ngập cảm giác mông lung.
Từ khi Ngọc Mãn Lâu chào đời đến nay thì đây là lần đầu hắn cảm giác u buồn như vậy. Nhìn thấy Ngọc Mãn Đường đang đứng ung dung bên cạnh làm hắn hừ một tiếng: “Nhị đệ. Ngươi nói xem?”
Ngọc Mãn Đường cười một tiếng nói: “Đại ca. Bây giờ ta có một đề nghị, tuy rằng có một ít mâu thuẫn nhỏ với kế hoạch cũ nhưng đối với Ngọc Gia ta rất có lợi ích. Không biết có thể nói ra cho đại ca nghiên cứu một chút không?”
Ngọc Mãn Lâu không lên tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào hắn.
Ngọc Mãn Đường cười lớn, đột nhiên thần sắc lạnh lùng nói: “Đại ca người xem, hôm nay phụđóng quân Yến Quận, có được Đoạn Hồn Quan hiểm trở để trú chân. Hơn nữa viện binh mạnh mẽ của Lăng Thiên đã đến rồi, dưới tình huống như vậy mà vẫn muốn làm theo kế hoạch cũ lấy tính mạng của Lăng Khiếu đã là một chuyện không thể rồi. Đại ca nghĩ như thế nào?”
Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng nói: “Đúng vậy. Hơn nữa Lăng Thiên có viện binh rồi, bây giờ muốn lấy mạng của Lăng Khiếu ngoại trừ ta ra tay thôi. Mà ta lại không thể xuất thủ được!”
Ngọc Mãn Đường không để ý đến khẩu khí lạnh lùng của đại ca mà tiếp tục nói: “Tây Hàn được đại tướng Hàn Thiết Hiên cầm binh chính là nội tuyến do đại ca an bài, điều này tiểu đệ biết rõ. Khó trách sau khi hắn bị Lăng Khiếu bắt làm tù binh mà vẫn còn có thể nắm giữ binh quyền trong tay!”
Đột nhiên Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng nhưng lại không nói gì.
Ngọc Mãn Đường tiếp tục nói: “Tiểu đệ cũng không vì chuyện này mà oán hận đại ca, đương nhiên chuyện này càng có ít người biết mới tốt nhất. Nhưng mà có một chuyện đủ để thay đổi mọi chuyện, thậm chí đủ để xảy ra biến hóa kinh thiên động địa. Đại ca xem thử bây giờ tại Bắc Ngụy ngoại trừ Ngụy Thừa Bình ra đều là người của Thủy Gia. Ngụy Thừa Bình sớm đã có chủ ý đối phó Ngọc Gia ta mà Thủy Gia lại càng muốn cho chúng ta tiến vào chỗ chết. Hai nhà này có cùng mục đích là đối phó chúng ta. Đã như vậy thì tại sao chúng ta không 'khu hổ nuốt lang'?
Ngọc Mãn Lâu động dung, quay đầu lại hỏi: “Nhị đệ. Ý của ngươi là… Như vậy quá lớn mật đi?” Ngọc Mãn Đường cười lớn: “Đại ca nghĩ không sai. Ta thấy Hàn Thiết Hiên khi thấy Ngụy Thừa Bình vây công Lăng Khiếu mà để cho hắn chạy thoát sớm đã bất mãn vô cùng rồi. Nếu bây giờ đại ca mạnh mẽ hạ lệnh cho hắn liên thủ với Lăng Thiên cùng đánh Bắc Ngụy thì với mười vạn binh sĩ của Tây Hàn phản kích thiêu đốt lương thảo, sau đó tiền hậu giáp kích… Ha ha ha…” Ngọc Mãn Đường cười đắc ý nói: “Bắc Ngụy từ nay về sau không thể phục hồi lại được, không còn lực lượng tranh hùng thiên hạ mà âm mưu của Thủy Gia cũng bị phá sản. Đến cuối cùng thì Ngọc Gia chúng ta được lợi lớn nhất. Hơn nữa điều này cũng có thể dựa theo sự tính toán của đại ca mà tiếp tục tiến hành, càng tiến thêm một bước khiến cho Lăng Thiên đối địch hoàn toàn với Thiên Phong Chi Thủy, vĩnh viễn không thể hòa giải được. Đại ca, ngươi không nên quên Lăng Thiên giết chết tám cao thủ cấp trưởng lão của Thủy Gia. Lúc này cho dù Lăng Thiên không muốn tìm Thủy Gia gây phiền toái cũng không thể nữa
Ngọc Mãn Lâu chắp tay sau lưng đi lại vài bước, đôi mày nhíu chặt, trong lòng suy nghĩ hơn thua. Vô luận là thế nào đi nữa kế hoạch này của Ngọc Mãn Đường là một kế hoạch hoàn chỉnh vô cùng. Ngọc gia có thể phá hỏng bất kỳ âm mưu nào của Thiên Phong Chi Thủy tại Thiên Tinh này. Nhưng bây giờ điều Ngọc Mãn Lâu cố kỵ nhất chính là Lăng Thiên. Chỉ vì một khi thực hiện kế hoạch này Lăng Thiên đạt lợi ích không dưới Ngọc Gia chút nào.
Quyển 4
– Ông định công khai thân phận của con, dù sao con cũng không phải con nuôi nhà họ Cố mà là con ruột, con cũng có thể đổi họ về…
Ông Cố còn chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã ngắt lời:
– Ông, sao ông lại nhắc đến chuyện này?
Ông Cố thở dài, nói:
– Đây là tâm nguyện của mẹ con. Trước khi chết, mẹ con đã xin ông, nhưng ông vẫn chưa làm được. Con đừng để sau khi ông chết rồi lại không có mặt mũi nào nhìn mẹ con. Những thứ nhà họ Cố nợ con bao năm qua cũng nên trả lại rồi!
Giọng ông rất nghiêm túc, đồng thời còn có cả áy náy và hối hận về chuyện năm xưa.
Năm đó…
Cái chết của mẹ Nhạc Yên Nhi có bao phần là do bọn họ bức ép mà thành, bây giờ là lúc trả lại, là lúc chuộc tội.
Quá khứ Nhạc Yên Nhi đã cố gắng quên đi bây giờ lại được người khác nhắc tới, đôi mắt cô cay xè nhưng vẫn cười nói:
Nhạc Yên Nhi ôm chặt ông Cố từ phía sau, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Ông cụ khẽ lắc đầu, vẫn còn tự trách:
– Nếu năm đó ông thẳng thắn công khai thân phận của con, biết đâu con có thể giành lại được Lâm Đông Lục. Đừng tưởng con không ở nhà mà ông không biết con làm gì, con với thằng nhóc đó yêu đương cũng nhiều năm rồi, ai ngờ nó lại là đồ Trần Thế Mỹ! Nếu không phải con đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình thì ông đánh gãy chân nó rồi!
Ông cụ vỗ mạnh vào tay vịn, cực kỳ giận dữ.
Hành động ấu trĩ của ông khiến Nhạc Yên Nhi buồn cười:
– Ông ơi, ông tuổi đã cao rồi, đừng nóng giận thế. Con với Lâm Đông Lục không thể bên nhau chứng tỏ bọn con không hợp, bây giờ ai đã có hạnh phúc của người nấy là đủ rồi. Còn thân phận con gái nhà họ Cố, con thật sự chẳng cần, ‘Cố Yên Nhi’ đâu có hay bằng ‘Nhạc Yên Nhi’, ông nhỉ?
Nói xong, cô còn tinh nghịch nháy mắt với ông.
Ông lão làm sao không biết Nhạc Yên Nhi ra vẻ thoải mái là để tiêu tan những áy náy trong lòng mình thôi. Càng như vậy, ông càng cảm thấy mình có lỗi với đứa cháu gái này rồi thở dài.
– Ông, con biết lý do ông tới đây, dù đúng là để thăm con nhưng cũng có việc quan trọng hơn, là chuyện ngày giỗ của mẹ con sắp tới, phải không?
Thấy Nhạc Yên Nhi thẳng thắn như vậy, ông Cố cũng không ngần ngại nữa mà gật đầu:
– Phải, mấy năm nay đi đứng khó khăn, trốn trong xó ít ra ngoài nên ông chẳng có can đảm đi thăm mẹ con. Năm nay con đã lập gia đình, có một người chồng tốt, cuối cùng ông cũng có can đảm gặp Nhạc Dĩnh rồi.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì xụ mặt:
– Ông, ông đừng nói thế chứ, chuyện năm đó chẳng trách ai được cả, đó là quyết định của mẹ con, không liên quan đến ông! Nếu ông còn nói thế nữa là con sẽ giận đấy!
Ông Cố vỗ vỗ bàn tay cô, cười khẽ trấn an:
– Được được được, ông không nói nữa. Nhưng mà con đấy, bao giờ định sinh một đứa?
Chẳng ngờ suy nghĩ của ông Cố lại nhảy sang chuyện khác nhanh như vậy, hỏi thẳng luôn sang chuyện con cái của mình, Nhạc Yên Nhi ngượng vô cùng.
Ông Cố nắm thật chặt tay cháu gái, nghiêm túc nói.
Nhạc Yên Nhi ấm lòng, cô cũng nghiêm túc gật đầu.
Cơm nước đã xong, quản gia Thẩm tự mình tới mời hai người vào dùng bữa.
Ông Cố nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, có thể nói là đủ hương đủ vị thì kinh ngạc hiện rõ lên mặt. Ông nhìn sang Dạ Đình Sâm:
– Không ngờ thằng nhóc này có tay nghề đấy.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, được ông Cố khích lệ nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
– Ông nếm thử xem thế nào.
Nói rồi, hắn múc một bát canh cá cho ông.
Ông Cố ăn thử, khẽ gật đầu:
Dạ Đình Sâm gật đầu.
Nhạc Yên Nhi nghe hai người nói chuyện, khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Ăn xong, Dạ Đình Sâm chơi cờ vua với ông Cố. Hai người có thắng có thua, nhưng dù thua hay thắng thì kết quả chênh lệch đều rất nhỏ. Điều này khiến ông Cố khó chịu, cơn nghiện cờ cũng tái phát.
Ông lão vung tay:
– Tiếp tục.
Chú Vương đứng bên nhắc nhở:
– Ông nên nghỉ ngơi rồi, nếu không thân thể không chịu nổi đâu.
Ông Cố không vui, oán giận nói:
– Mất cả hứng!
Nhạc Yên Nhi ngồi cạnh xem cờ thấy thế vội hòa giải:
– Ông à, ông định ở lại vài ngày cơ mà? Cơ hội để đánh cờ còn nhiều, ông đi nghỉ trước đi.
Vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng cũng đưa được ông lão về phòng, để ông lão không khó chịu, Nhạc Yên Nhi còn tự đẩy xe lăn cho ông.
Chờ đến khi ra khỏi phòng ông Cố, Nhạc Yên Nhi đã thấy Dạ Đình Sâm ngồi trên salon, cầm Ipad xem xét gì đó, sắc mặt rất khó coi.
Nhạc Yên Nhi khó hiểu:
– Có chuyện gì thế?
Dạ Đình Sâm rời mắt khỏi màn hình, sắc mặt tái xanh, hắn nhìn cô chằm chằm:
– Hôm qua em ngất à? Sao không nói với tôi?
Nhạc Yên Nhi chột dạ.
Cô vẫn muốn gạt hắn, sao hắn lại biết được?
Nghĩ kỹ thì trên mạng rất ồn ào, Dạ Đình Sâm luôn chú ý đến cô, với cả dù hắn trăm công ngàn việc không đọc được tin tức thì đám người Trần Lạc cũng sẽ thông báo lại.
Việc lừa gạt này không sáng suốt, cuối cùng Dạ Đình Sâm có khi còn tưởng mình cố ý không nói ra nữa.
Nhạc Yên Nhi cười, định lảng đi:
– Không có gì, chỉ sợ bóng gió thôi, không nói cho anh là vì sợ anh lo lắng ý mà.
Nhưng sắc mặt hắn không hề dễ nhìn hơn, giọng nói cũng lạnh lùng nhất kể từ trước tới nay:
– Nếu em quay phim mệt tới độ ngất xỉu thế thì sau này không cần phải quay nữa.