Lăng Thần tiếp nhận xem thì không khỏi cười “Lần trước ta phục kích Huyết Sát Các của Tây Môn nhưng tới cuối cùng cũng không phát hiện ra tung tích Diệp Bạch Phi. Người này võ công không kém, tâm tính lại càng kiên nghị, sợ rằng nếu không để ý có thể xảy ra việc ngoài tính toán cho nên sau khi công tử đến Mính Yên Lâu xử trí Tây Môn Thanh, ta liền sai Lăng Kiếm mang Lăng Trì đi đến chỗ Huyết Sát Các ẩn nấp lục soát. Quả nhiên Diệp Bạch Phi lần trước sau khi ngạnh kháng thế công của công tử bị trọng thương chưa khỏi, đang ở chỗ đó dưỡng thương, bên người lại không có hộ vệ cho nên không chống cự nổi liền bị hai người Lăng Kiếm bắt sống về, hiện đang giữ ở Lăng Phủ biệt viện.”
Đối với Diệp Bạch Phi, Lăng Thần rất kiêng kỵ. Người này mặc dù từng thua dưới tay mình nhưng võ công quyết không kém Lăng Kiếm, hành sự lại có chút tàn nhẫn hung tàn, làm việc lại bất chấp thủ đoạn, thật sự là một địch nhân khó chơi. Hơn nữa theo sự bố trí của Lăng Thiên, đã đem chúng sát thủ của Huyết Sát Các quăng lưới giết sạch cho nên nhất định cùng Diệp Bạch Phi và thế lực phía sau hắn kết hạ thâm cừu khó hóa giải. Nếu thả hắn ra thì lấy tính cách người này ắt sẽ ẩn nặc tùy thời mà động, lấy thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của hắn mà nói thì đối với Lăng Thiên và thậm chí là Lăng Gia cũng là một mối uy hiếp thật lớn. Cho nên Lăng Thần bình sinh đây là lần thứ nhất dưới tình huống chưa được Lăng Thiên đồng ý đã hạ lệnh này đối với Đệ Nhất Lâu.
Lăng Thiên có chút cười khen nói: “Làm tốt, làm thực sự tốt” rồi trầm ngâm một lúc nói “Nhưng người này lại là một sát thủ khó được, nếu giết đi thì có chút đáng tiếc. Chờ sau khi ta dò xét ý của hắn thì sẽ quyết định”.
Nói xong Lăng Thiên lại đem tờ giấy cẩn thận đọc lại một lần, vừa xem vừa nói: ” Thần Nhi, chốc nữa muội cùng Nhan Nhi đi vào mật thất. Trước tiên muội phục dùng một khối Đại hoàn đan, lấy tu vi Huyền băng thần công của muội cùng dược tính thiên về trọng hỏa của Đại hoàn đan sẽ nhận được nhiều lợi ích. Đợi sau khi tẫn hóa dược lực thì cho Nhan Nhi phục dùng, muội ở bên cạnh trợ giúp nàng tiêu hóa dược lực mà điều dưỡng cựu tật, lấy Huyền băng chân khí của muội tương trợ nhất định sẽ làm một nửa mà thu hoạch gấp bội, không có gì nguy hiểm. Được rồi, còn Tiền Thủy Nhu…” vừa nói được một nửa thì Lăng Thiên đột nhiên phát hiện ra trong số tin tức cuối cùng có liên quan đến Tiền Thủy Nhu mà không khỏi cả kinh.
“Sáng sớm nay hắn đã đem người rời khỏi Thừa Thiên?” Lăng Thiên mặt nhăn mày nhíu hỏi “Hắn đi hướng nào”.
Lăng Thần suy tư nói “Hắn rời đi cùng với Bắc Ngụy sứ giả đoàn nên nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì là đi Bắc Ngụy.” Nàng nghĩ thêm gì đó rồi lại nói: “Một đệ tử Cuồng Phong là Bắc môn đệ tử mới vừa truyền đến tin tức cách đây không đến hai thời thần. Tin này không sai.”
“Không đến hai thời thần.” Lăng Thiên đi thong thả hai bước, càng nghĩ càng cảm giác được không thích hợp. Tiền Thủy Nhu rõ ràng có dấu hiệu cấu kết cùng Thừa Thiên hoàng thất mà việc này Lăng Gia cũng không biết gì chứng tỏ là hoàng thất cố tình giấu diếm tin tức. Mà lúc này là lúc cực kỳ mẫn cảm giữa Thừa Thiên cùng Bắc Ngụy, có thể nói là đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Sao Tiền Thủy Nhu lại theo phía sau cùng Bắc Ngụy đoàn đi khỏi. Việc này làm cho Lăng Thiên cảm giác càng lúc càng không thoải mái, một loại nguy cơ vi diệu chưa từng có nổi lên.
“Thần Nhi, muội trông nom Nhan Nhi phục dùng Đại hoàn đan nhưng đóng phải đóng tất cả các cơ quan lại, không được đi ra, sau khi đại công cáo thành thì mới được xuất quan. Ta sẽ lặng lẽ đuổi theo xem tình huống ra sao. Ân, muội thông tri cho Lăng Kiếm bảo theo sau…” Lăng Thiên vừa nói vừa đi ra ngoài, một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì thân ảnh đã tiêu tan.
Ngoài sân vang lên một tiếng ngựa hí, tiếng móng ngựa đập trên nền đất vang lên rồi dần dần đi xa.
Lăng Thần từ phản ứng của Lăng Thiên mà phát hiện ra sự tình không phải tầm thường, không dám chậm trễ lập tức thông báo cho Lăng Kiếm.
Trải qua lần trùng quan trong mật thất Lăng Thiên đã cảm giác Đại hoàn đan không chỉ giúp gia tăng công lực mà là hiệu quả phi thường lớn. Từ sự hùng hậu của nội lực của mình, Lăng Thiên cảm giác công lực tăng lên rất nhiều. Mà các chiêu thức có uy lực cực đại trước đây khi thi triển chung quy có chút miễn cưỡng nhưng nay lại vận dụng hết sức tự nhiên, có thể nói là thu phát tùy tâm. Điều tiếc nuối duy nhất là Đại hoàn đan mặc dù giúp tăng trưởng chân khí nhưng lại không thể gia tăng cảnh giới! Độ hùng hậu của công lực xác thực có tăng lên nhưng tự thân cảnh giới lại cần phải trải qua chiến đấu mà dần lĩnh ngộ tăng lên, lúc đó mới có thể một lần nữa đột phá Kinh Long Thần Công.
Lúc trong mật thất Lăng Thiên cũng chưa đột phá thành công Kinh Long Thần Công tầng thứ mười. Mà sự thật hắn cũng không có hy vọng xa vời có thể nhanh chóng đạt tới tầng thứ mười như vậy. Kinh Long Thần Công tam tầng sau cùng khó khăn cực độ. Tựa hồ tiến vào một tầng thứ mười phải tốn khí lực gấp mấy lần so với chín tầng trước kia! Có vài khiếu huyệt mà mỗi khi trùng kích như là rơi vào địa ngục. Lăng Thiên lần này trùng quan là do sau khi phục dùng Đại hoàn đan dược lực quá thịnh không tiêu tan hết. Mà công lực bản thân cũng không tiêu hóa hết được công lực ngoại lai khiến cho hai luồng nội lực ở trong kinh mạch như nước với lửa. Mà công lực chưa tiêu hóa nọ Lăng Thiên lại không muốn lãng phí nên nhân cơ hội trùng quan khiến cho nó dung thành một thể.
Kinh Long Thần Công cùng bộ phận dược lực đã tiêu hóa trong cơ thể Lăng Thiên hiển nhiên là dễ sai khiến viên chuyển như ý nhưng phần dược lực còn dư của Đại hoàn đan lại như một khối ngọc thô chưa được tạo hình. Cả người trên dưới tràn ngập lửa nóng mà quá trình trùng quan cảm giác cực kỳ đau khổ, như lửa thiêu thân. Tuy nhiên hắn cuối cùng cũng đem dược lực của Đại hoàn đan như mài ra hóa thành nham thạch nóng chảy trong kinh mạch.
Quả nhiên sau quá trình trùng quan tàn khốc, bộ phận dược lực chưa tiêu hóa cuối cùng đều chuyển hóa thành nội lực tinh thuần, cùng với bản thân công lực của Lăng Thiên chân chánh hợp làm một. Nhưng lần đầu nếm trải nỗi đau khổ khi trùng quan tầng thứ mười khiến Lăng Thiên vẫn còn sợ hãi không thôi.
Lấy công lực và cảnh giới của Lăng Thiên mà cũng chưa thể tiêu hóa hết dược lực của Đại hoàn đan thì sao lại có dũng khí cho Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan phục dùng Đại hoàn đan. Việc này lại bao hàm nguyên lý tương sanh tương khắc, tương phụ tương thành chí lý trong võ học.
Lần luyện chế Đại hoàn đan này dược liệu chủ yếu là Thiên niên Huyết sâm cùng Băng tinh hỏa liên. Băng tinh hỏa liên thuộc tính băng hỏa điều hòa nhưng có chút thiên về hàn chúc mà Thiên niên Huyết sâm lại là viêm chí dương chi bảo. Cho nên lần này Cực phẩm Đại hoàn đan dược lực cố nhiên hơn xa Đại hoàn đan bình thường. Nhưng sau khi luyện thành thì thuộc tính của Đại hoàn đan này lại thiên về dương viêm nhất hệ nên thường nhân phục dụng nhất định là bị chí dương chi hỏa đốt cho sống đi chết lại. Ngay như Lăng Thiên muốn đem tất cả dược lực thu vào thân thì vẫn phải trải qua kinh nghiệm dương viêm đốt thân! Cho nên Cực phẩm Đại hoàn đan lần này mặc dù là cực phẩm nhưng sợ rằng Lăng Kiếm cùng Lăng Trì mà phục dùng nhất định là bị hành hạ khổ không nói nổi.
Thế gian vạn sự vạn vật có nhất sanh thì tất có nhất khắc. Loại Đại hoàn đan này đối với người tu luyện Tiên thiên hàn cực công lực là thuốc bổ tuyệt hảo. Lấy Lăng Thần mà nói, Lăng Thần tu luyện Huyền băng thần công lại có thể tiêu hóa dương viêm lực của Cực phẩm Đại hoàn đan, thậm chí còn mượn trợ giúp của dương viêm lực này mà đề thuần mức độ tinh thuần của Huyền băng thần công. Đơn độc lấy lợi ích khi phục dùng Đại hoàn đan mà nói thì Lăng Thần còn thậm chí còn hơn Lăng Thiên.
Lăng Thiên cấp bách vội vã đi ra ngoài, một là vì truy tung Tiền Thủy Nhu, hai là để cho Lăng Thần một mình đối mặt với sự trùng kích của dương viêm dược lực Đại hoàn đan mà đề thuần cực hàn công lực! Nếu có thể dựa vào chính mình kiên quyết vượt qua một cửa này thì mới có thể thu được đại công hiệu! Nếu Lăng Thiên ở bên cạnh thấy Lăng Thần đau khổ nhất định là không nhẫn nại nổi mà ra tay tương trợ nhưng đối với công lực tiến cảnh của Lăng Thần lại không có lợi mà lại có hại lớn. Nếu không may còn khiến cho võ công Lăng Thần vĩnh viễn không tiến cảnh được!
Lợi dụng dược vật mạnh mẽ để đề thăng công lực vốn là hành động nghịch thiên! Nếu có ngoại nhân tương trợ thì có thể dễ dàng vượt qua cũng như dễ dàng gia tăng nội lực nhưng về lâu dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tiến cảnh của Lăng Thần. Nếu như thế thì mặc dù gia tăng hai mươi năm công lực nhưng cảnh giới lại dừng trệ không tiến thì cái được không bù nổi cái mất!
Về Ngọc Băng Nhan thì lại không cần lo lắng vì Huyền Âm thần mạch của nàng tự thân sẽ đem dược lực của Đại hoàn đan trung hòa nhưng cũng không trông cậy vào việc này để gia tăng công lực. Tuy nhiên chỉ đơn độc lấy dược lực tư dưỡng bản thân công lực thì tựa hồ là trăm phần trăm tọa hưởng kỳ thành. Hơn nữa lại có Lăng Thần một bên thủ hộ, có thể nói là vạn vô nhất thất cho nên Lăng Thiên một điểm cũng không lo lắng.
Lăng Thiên thẳng một đường ra khỏi bắc môn, quất ngựa điên cuồng chạy đi! Hai bên sườn cảnh vật cấp bách lui về phía sau.
Trong lòng hắn mơ hồ ẩn ước có một ý niệm dị thường, tựa hồ như có chuyện trọng yếu gì phát sinh nhưng chung quy lại cảm giác không nắm bắt được, không có chút đầu mối để tìm. Nếu không thể tìm được Tiền Thủy Nhu làm rõ ràng thì Lăng Thiên vẫn không thể cảm giác thoải mái được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Bắc Ngụy cùng Thừa Thiên cách xa nhau không xa, chỉ hơn ngàn dặm. Mà từ thủ đô Bắc Ngụy tới thành Thừa Thiên cũng không quá một ngàn ba trăm dặm. Nếu dùng thượng thừa khoái mã kiêm trình thì không mất một hai ngày công phu cũng không đến được. Lăng Thiên e sợ cho Tiền Thủy Nhu sẽ vứt bỏ đại đội nhân mã mang theo một vài hộ vệ võ công cao cường tăng tốc mà đi nên hắn truy đuổi theo cực kỳ cấp bách.
Trước mặt là một phiến tiểu thổ sơn, phía sau núi là một mảnh rừng tùng rậm kéo dài vài mươi dặm. Vượt qua khu rừng rậm này không tới trăm dặm là tới biên giới Thừa Thiên, Yến thành cửu quận, nơi đây đại quân Lăng Khiếu đang bố phòng tại đây.
Xa xa, trong hắc tùng lâm tựa hồ có vô số chim chóc nháo nhác bay lên, cất tiếng kêu the thé rồi vỗ cánh bay đi bốn hướng.
Lại có mai phục, Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, vung roi giục khoái mã gia tăng tốc độ chạy vào rừng. Trong sát na tiến vào hắc tùng lâm hắn lại đặc biệt tàn nhẫn quất lên lưng ngựa một roi đồng thời thân thể nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Thớt ngựa hí dài một tiếng rồi thẳng tắp chạy vào rừng
Lăng Thiên khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn. Hắc hắc, tại đường đi thiết hạ mai phục, vậy là có âm mưu gì. Bất quá nếu muốn mai phục bản công tử thì trừ phi các ngươi cũng là vũ học thế gia từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên việt qua đây. Không thì, tuyệt không hy vọng! Nếu trong các ngươi có một người như người áo xanh thì may ra còn có hy vọng
Hôm nay bản công tử sẽ cho các ngươi xem cái gì mới chân chánh là phục kích! Cái gì mới chân chánh là ám sát! Một điểm đạo hạnh của các ngươi trong mắt bản công tử còn chưa đáng để ý tới.
Lăng Thiên ngửa đầu xem sắc trời rồi nhìn về phía đường nhỏ chạy dưới tán cây cối rậm rạp. Thân thể khẽ chuyển đem áo bào trắng trên người cởi ra, trở mặt áo bào, mặt trong lại có màu xanh. Hắn lại mặc vào, cả người tựa hồ trong nháy mắt liền tan vào trong rừng cây, hóa thành một cây thanh tùng bình thường hoặc giả ngẫu nhiên có người nhìn thấy hắn tiến vào dưới ánh dương quang thì ngỡ là một bóng cây nào đó.
Quyển 4