Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 52: Rời Khời Lòng Đất


Nam Lĩnh Thành – Lưu Vân Tông!

– Vài ngày gần đây ba đại gia tộc trong Nam Lĩnh Thành viết thư cầu trợ giúp, trong đó nội dung như nhau, bọn họ đang bị Trương gia uy hiếp, mà nghe nói Trương gia mời được cao nhân nào đó mới hóng hách như thế!

Thanh Vân trưởng lão vuốt bộ râu trắng muốt của mình, thuật lại sự việc quan trọng này cho mấy vị trưởng lão khác nghe, điều này là uy hiếp trược tiếp đến bọn họ, làm sao mà không quan tâm cho được!

– Đúng! Chuyện này phải suy sét cho kỹ, điều tra rõ thân phận của tên thần bí kia, sau đó giải quyết hẳn không muộn!

Một vị trưởng lão đầu bạc khác nói.

– Ta tán thành ý kiến của Ngưu trưởng lão, lần này sẽ phái vài đệ tử đến đó điều tra xem tình hình nơi đó như thế nào! Có lẽ Trương gia đã muốn độc bá thiên hạ rồi!

Tông Chủ ngồi trên chiếc ghế cao nhất, tay cầm chén trà xoay xoay nhàn nhạt nói, hắn không tin Trương gia sẽ có thực lực chống lại Lưu Vân Tông.

– Nghe theo tông chủ!

Quách trưởng lão nói.

U Minh Sơn Cốc!

Thời gian dần dần trôi qua, Trần Vũ trong lòng sản sinh phiền muộn, ở đây quá bí bách, cách biệt với thế giới bên ngoài, hai ba ngày còn đỡ, ngày ngày sống ở đây, Trần Vũ nghi ngờ mình sẽ phát điên mất.

Hạ quyết tâm, Trần Vũ chuẩn bị rời đi.

Liếc xuống sông, Trần Vũ dự định trước khi tìm đường về, bắt thêm một số quái ngư bỏ vào trong túi trữ vật, phải biết số cá đó trị giá hơn một vạn kim tệ, nhất là con quái ngư dài nửa trượng, một cái đuôi đã hơn một con cá bé, có thể thấy hiệu quả rõ ràng thế nào.

Nghĩ làm là làm, Trần Vũ rút bảo đao, nhanh nhẹn lặn xuống sông.

Nước sông rất sâu, bên trong tối đen như mực, giơ tay nhìn không rõ năm ngón, Trần Vũ sớm đã liệt được kết cục này, cầm mấy viên dạ quang thạch ném xuống.

Dạ quang thạch đắt giá từ từ chìm xuống, tán phát ra huỳnh quang dịu mắt, chiếu rọi hơn mười mét vuông xung quanh.

Ong!

Lòng sông nổi sóng, một cái bóng đen khổng lồ nhanh chóng bơi ra xa.

– Chạy đi đâu!

Trần Vũ nâng chân khí, một đao chém ra.

Đao khí sáng loáng ngay cả nước sông cũng không thể ngăn được, rào rào rẽ đôi, nhanh chóng đuổi theo bóng đen, chỉ nghe phù một tiếng, bóng đen đột nhiên dừng lại.

Trần Vũ sợ có mưu, lại một đường đao khí bổ ra.

Quả nhiên, bóng đen giãy dụa một hồi, quậy cho nước sông đục ngầu, mắt thường không thể nhìn rõ.

Đương nhiên, điều đó không thể làm khó Trần Vũ, Trần Vũ dễ dàng bắt được bóng đen, hai chân đạp mạnh, cả người phóng lên.

Thân thể phá nước nhô lên, Trần Vũ ném con quái ngư trong tay lên bờ, tiếp tục lặn.

Một con, hai con,… năm con,…

Cho đến khi trong nước không còn quái ngư, Trần Vũ mới dừng tay.

– Đến lúc về rồi, con Xích Huyết Tà Thú kia có lẽ đã đến nơi khác săn mồi!

Trần Vũ còn có chút lo lắng, yêu thú cấp ba cường đại thế nào căn bản không thể tưởng tượng, cho dù hắn đạt đến Tụ Khí tầng chín cũng không dám đối kháng, trừ phi tu vi tấn cấp Bạo Khí Cảnh trở lên.

Men theo đường đến, Trần Vũ cẩn thận trở về!

Xa xa có hào quang phóng tới, chính là khe nứt sơn nham, Trần Vũ nín thở, tay nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng đi ra.

Lối ra ngổn ngang bừa bãi, vụn đã rải khắp nơi, nhìn vách đá, bên trên đầy những vết móng cào, sâu mấy thước, giống như một miếng đậu phụ.

Trần Vũ thầm cảm thấy may mắn, không dám tiếp tục dừng lại, đi theo lộ tuyến cũ.

Bài học lần trước đã được Trần Vũ khắc cốt ghi tâm, cho nên ở khu vực nguy hiểm này, Trần Vũ không đi trên mặt đất mà từ cành cây này nhảy sang cành cây khác, trên đường tinh thần phóng thích đến cực hạn, có một chút động tĩnh là lập tức thu hồi khí tức, co đầu rụt cổ bất động.

Đến trưa, Trần Vũ cuối cùng đã đến được chỗ đặt túi da.

– Hử, có người?

Nép mình sau một thân cây lớn, nhãn thần Trần Vũ sắc bén quan sát phía trước.

Trên ngọn cây đại thụ, có ba thiếu niên đang đứng, một người trong đó tay cầm một chiếc túi da lớn, chính là thu hoạch mấy ngày trước của Trần Vũ.

Hắn quan sát kỹ lưỡng liền nhớ sực lại y phục mà bọn này mặc rất giống với đám người cướp Tử Văn Ma Bò Cạp, hắn liền biết đây là đệ tử Lưu Vân Tông.

– Ha ha, vận khí của chúng ta tốt quá, đi đường mà cũng nhặt được tài liệu yêu thú, bên trong có một khỏa yêu hạch, cộng vào ít nhất cũng bán được hai ba ngàn kim tệ.

Thiếu niên tuổi lớn hơn một chút trào phúng nói:

– Cũng không biết là tên ngốc nào giấu tài liệu yêu thú lên cây, tưởng không ai phát hiện, đúng là cười chết mất.

Tên còn lại nịnh nọt nói:

– Vẫn là Trương Côn ngươi lợi hại, mới nhìn đã biết trên cây có cái gì, bọn ta chẳng biết gì cả.

Trương Côn ngạo nghễ nói:

– Cho nên nói đi theo ta là phúc khí của các ngươi, sau này đợi đường đệ Trương Hạo Nhiên tấn thăng thành đệ tử nội môn, chúng ta có thể đi ngang ngoài ngoại môn rồi!

– Đúng vậy, đúng vậy!

Hai người gật đầu lấy lòng.

Trần Vũ dò xét đối phương, thấy mình cũng đám người đó không chênh lệch lắm, cũng không thể xem thêm được nữa, trực tiếp đi ra, đòi lại túi của mình.

– Bỏ tài liệu yêu thú xuống!

Trương Côn quay đầu nhìn.

– Ngươi là ai?

– Trương Côn, tên tiểu tạp chủng này không biết trời đất, hay là để bọn ta dạy cho hắn một bài học, bắt hắn quỳ xuống dập đầu nhận sai!

Thiếu niên mặt chữ quốc bên cạnh nhìn mặt nói chuyện, biết Trần Vũ đã đắc tội Trương Côn.

– Không sai, đối phó với loại tiểu tử này, ta có kinh nghiệm nhất, có thể khiến chúng phải khóc xin tha thứ, ê, tiểu tạp chủng, tự mình trèo lên đây.

Cậy cảnh giới mình là Tụ Khí Cảnh tầng chín hơn nữa có đến ba người, nên thiếu niên căn bản không coi Trần Vũ ra gì, mặt đầy vẻ khinh bỉ.

Trương Côn nhe răng cười nói:

– Làm nhục hắn một phen, cho hắn biết thế nào là trời cao đất dày.

Trần Vũ lạnh nhạt nói:

– Mấy người các ngươi nói xong chưa, bỏ tài liệu yêu thú xuống, mỗi người tự tát mình mười cái, nếu không đừng hòng rời khỏi đây!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.