Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 5: Hôn Thê Ngô Nhã Phi


Lúc này mọi người đang tập luyện trong Luyện Võ Đường chú ý tới Trần Vũ, bàn tán xôn xao về hắn, có nhiều ánh mắt khinh thường, cũng có nhiều ánh mắt thương hại.

Trong đó đương nhiên là có người của Trần gia, nhưng bọn họ thấy vậy cũng không dám đến giúp vì dín vào Trương Thiếu La thì mọi chuyện rất phiền toái.

– Ta năm nay đã mười ba tuổi, đã đạt được Tụ Khí Cảnh tầng năm rồi, so với hắn, ta còn mạnh hơn nhiều, hắc hắc…

– Tên phế vật này thật xui xẻo, lại gặp phải Trương Thiếu La, đó là người được đánh giá là có năng lực nhất trong thế hệ trẻ, được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp!

– Đúng vậy, chỉ mới mười tám tuổi liền đạt đến Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, mà còn nắm trong tay Huyền Cấp võ mạch, phóng mắt nhìn trong Nam Lĩnh Thành xem, thế hệ trẻ có ai có thể so sánh được với Trương Thiếu La thiên tài chứ?

Mặc cho mọi người bàn tán khắp xung quanh Luyện Võ Đường, nhưng trong hai tròng mắt thiếu niên kia vẫn kiêng định, không nghe mọi người bàn tán bên ngoài, một lòng tu luyện.

Trương Thiếu La thấy một tên phế vật như vậy, lại dám không quan tâm đến lời nói của hắn như vậy, coi hắn như chó sủa bậy, làm hắn giận tím mặt nói:

– Hừ! Người dám không quan tâm lời ta nói, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi như thế nào!

Vừa nói xong, Thiếu La đi đến trước Trần Vũ, tay vung quyền Lưu Thủy Hành Vân.

Trương Thiếu La đánh ra thức thứ nhất của Bài Vân Chưởng, hướng Trần Vũ đánh tới, quyền như mãnh hổ nhanh chóng đánh đến trước mặt Trần Vũ.

Vừa thấy Trương Thiếu La đang xuất quyền đánh tới mình Trần Vũ nhanh chóng ra tay thủ quyền, ngạnh kháng lại một quyền của Trương Thiếu La.

– Phá Toái Quyền!

Oành!

Một tiếng va chạm vang lên, cỗ sóng xung kích khuếch tán sang bốn phương, nhất thời xung quanh xuất hiện một lớp cát bụi mịt mù, bỗng có một thân ảnh trong đám bụi mù bay ra nằm trên mặt đất, trên miệng có vết máu, quần áo thì rách nát.

– Ha ha, phế vật như ngươi mà cũng muốn đối quyền với Trương Thiếu La ư? Không biết tự lượng sức mình!

Mọi người đứng nhìn xung quanh thấy vậy liền cười nhạo Trần Vũ, xem hắn là một tên không có tiền đồ. Còn người của Trần gia thì không nói lời nào, chỉ đứng lùi về phía sau.

Trần Vũ mặt kệ ánh mắt của mọi người, cười lạnh một cái, lẳng lặng gượng dậy.

Mọi người dồn dập đứng xem chuyện vui, vừa bàn tán:

– Nghe nói lần trước hắn phá chuyện tốt gì đó của Trương Thiếu La nên lần này mới thảm như vậy!

Người hầu của Trương Thiếu La thấy vậy liền dõng dạc cười lớn, nói:

– Thấy chưa hắn làm sao sánh bằng thiếu gia của chúng ta, bốn năm trước hắn ăn may thắng thiếu gia trên võ đài thôi! Còn hiện tại thiếu gia nhà ta đã là Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, vậy mà cũng dám đánh quyền, đúng là không biết tự lượng sức, hắc hắc…

– Đáng đời…

– Nếu ta là hắn, ta đã đập đầu chết đi cho xong, sống chi cho nhục!

Mọi người thấy tên người hầu của Trương Thiếu La cười nhạo, bọn hắn cũng theo sau vuốt đuôi ngựa, không một chút tình thương dành cho Trần Vũ.

Lúc này, có một thiếu nữ người mặc bộ đồ đỏ đi đến, tướng mạo nàng đẹp kiều diễm, nàng chính là Ngô Nhã Phi, con gái của Ngô gia Ngô Thương, cũng chính là vị hôn thê của Trần Vũ được hắn đỡ một chưởng lúc trước.

– Ồ! Ai kìa, không phải tiểu thư của Ngô gia sao, nàng ta thật đẹp, ước gì ta lấy được nàng ta có chết cũng không tiếc!

– Ha ha, dựa vào ngươi sao, nghe nói thiếu gia họ Trương kia đang theo đuổi Nhã Phi đấy, ngươi có giỏi thì giành đi!

– Ta nghe nói tên phế vật đó đã đính hôn với Nhã Phi đấy.

– Hừ, một tên phế vật như vậy đính hôn cùng nàng chính là ô nhục cho Ngô gia, chính là hoa nhài cắm bãi c**, ta cảm thấy mất mặt thay hắn!

Rất nhiều người đang bàn tán xôn xao khi Ngô Nhã Phi xuất hiện, nàng như tâm điểm sự chú ý của mọi người.

– Trương huynh, chúng ta đi vào Vạn Tử Uyên uống trà đi, đừng để ý tới tên phế vật này!

Ngô Nhã Phi không thèm để ý tới Trần Vũ đang bị thương, nàng kinh bỉ đi lướt ngang Trần Vũ như hai người xa lạ.

Bốn năm trước nàng còn để ý đến Trần Vũ, nàng cho rằng chỉ có thiên tài mới xứng với nàng, nên mới đính hôn cùng hắn. Nhưng khi hắn đỡ cho nàng một chưởng, trở thành phế vật.

Nàng thậm chí không nhớ tình xưa mà còn kinh thường, lúc ấy nàng thấy Trương Thiếu La gia thế lớn, thực lực mạnh, mới đích xác là thiên tài chân chính mà nàng mong muốn nên nàng liền quay lưng với Trần Vũ.

Đối với nàng hiện tại, một tên phế vật như vậy làm sao xứng với tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng chứ!

Nhẫn nhịn hắn có giới hạn, nhưng hiện tại nàng đã vượt qua mức giới hạn đó!

Trần Vũ bây giờ lòng đã triệt để nguội lạnh, đối với hắn bây giờ nàng có chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không cứu, bị hôn thê của mình nhục nhã chính mình, hắn làm sao còn chứa chấp được nàng.

– Được, chúng ta đi, đừng để ý tới tên phế vật này, ha ha.

Trương Thiếu La tay ôm eo Ngô Nhã Phi, dẫn nàng rời đi khỏi Luyện Võ Đường đang ồn ào bàn tán này!

Nghe nhiều tiếng khinh miệt của nhiều người, Trần Vũ cố nghiến răng chịu đau, ngước đầu nhìn sang những người xung quanh một vòng, thâu hết những đàm tiếu của mọi người vào lòng, thản nhiên thở dài, nhếch miệng cười nhạt một tiếng, lặng lẽ ôm vết thương trên người, chật vật đi về nhà.

Nam Lĩnh Thành – Trần Gia!

Trần gia là một trong tứ đại gia tộc trong Nam Lĩnh Thành, đứng thứ tư trong tứ đại gia tộc, là gia tộc đứng chót, nên tiếng nói trong tứ đại gia tộc ở Nam Lĩnh Thành cũng là thấp nhất.

Vừa đến cửa liền thấy Trần Vũ đang đi vào, người đầy thê thảm, Trần Hải em Trần Lâm, con trai của nhị trưởng lão Trần Hạo, nhếch miệng khinh bỉ đi ra.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.