…
Trong một sơn cốc u tĩnh, làm lộ ra khí tức âm u, âm khí dày đặc, quanh năm không có mấy ai tới đây.
Nhưng hôm nay lại thường xuyên nghe thấy tiếng hét thảm từ bên trong truyền ra.
Bên trong sơn cốc, một tòa tế đàn cao chừng một trượng, phía trên có một pho tượng Huyết Ma cự đại không ngừng tản mát ra đám sương mù màu đen, hễ có người chạm tới liền bị đám sương mù này ăn mòn đến xương cũng không còn.
Tại trung ương tế đàn, một gã Huyết Ma đang ngồi khoanh chân, quanh người hắn tràn ngập huyết khí lít nha lít nhít như nước đang sôi trào, dưới người hắn là một thiếu nữ co giật không ngừng, đồng tử thiếu nữ hoàn toàn giản ra, không có chút hào quang, máu trong cơ thể chỉ một chút xíu nữa sẽ khô cạn.
Bên dưới tế đàn, mười hai tên Huyết Ma thủ hạ mặc hắc y thần thái nghiêm nghị, bên cạnh bọn hắn là hơn tám mươi thiếu nữ đang bị khống chế.
Những thiếu nữ này khi nhìn thấy tình cảnh trên tế đài thì vô cùng tuyệt vọng, tâm lý các nàng đã sợ tới đỉnh điểm, cho dù là có thực lực thì cũng không giúp được gì, chỉ là các nàng đang lo sợ không biết người tiếp theo có phải là mình không.
Đây không phải là cảnh tượng kinh dị bình thường mà người ta có thể tưởng tượng được, nếu để bất cứ một người bình thường nào vào trong này nhất định thần kinh sẽ vô cùng căng thẳng, những thiếu nữ này cũng như vậy, hiện tại các nàng đã không còn sức lực đi giãy dụa nữa.
Bị mười tên Huyết Ma thủ hạ chăm chú quan sát, các nàng đến dũng khí tự xác đều không có mà chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người bị đem lên tế đàng. Bởi vì khi các nàng có ý muốn tự xác liền bị đám Huyết Ma thủ hạ tra tấn còn thê thảm hơn kia rất nhiều.
Phịch!
Một tiếng vang nhỏ, tên Huyết Ma thủ lĩnh khi đã rút hết máu tươi trong cơ thể thiếu nữ, biến thi thể thành thây khô liền tiện tay ném xuống tế đài.
– Tiếp theo!
Huyết Ma thủ lĩnh mở ra hai mắt đỏ tươi, khuôn mặt không một chút thương hại cho đám thiếu nữ, thanh âm khàn khàn vang lên.
Bịch!
Đúng lúc này, một vật từ trên không rơi xuống, vừa vặn rơi vào bên trên tế đàn, rơi đúng vào trước người Huyết Ma thủ lĩnh, Huyết Ma thủ lĩnh cúi đầu xem xét, lập tức nổi giận gầm hét lên.
– Người nào? Ra đây cho bổn tọa!
Vật từ trên trời rơi xuống không phải thứ gì khác, mà đó chính là thủ cấp của tên Huyết Ma, bộ dáng đầu lâu này phi thường thê thảm, máu me đầy mặt, hai răng nanh cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Huyết Ma thủ lĩnh bỗng đứng lên, một cỗ ma khí mạnh mẽ tản ra. Tên thủ lĩnh này tu vi đã đạt tới Vương Cấp sơ kỳ, như vậy mới có tư cách trở thành thủ lĩnh, cũng nhờ vậy mà tiến vào trong trấn tìm kiếm máu tươi của thiếu nữ để nâng cao thực lực của mình.
Còn những thiếu niên cùng với người già thì dành cho đám Huyết Ma thuộc hạ sử dụng, duy chỉ có thiếu nữ xử nữ thì hắn mới đích thân dùng.
Sở dĩ Huyết Ma thủ lĩnh dám làm như vậy bởi vì chỉ cần hút hết máu của đám thiếu nữ này thì hắn sẽ đạt tới Vương Cấp trung kỳ, như vậy trong Hoàng Thạch Thành không ai là đối thủ của hắn.
Khi làm xong thì sẽ lập tức thay đổi địa điểm tránh cho có người truy sát, mọi sự đã tính toán rõ ràng nhưng không ngờ lần này làm cho Huyết Ma thủ lĩnh phẩn nộ chính là có người ngang nhiên phá hủy kế hoạch của mình.
– Hừ, ta là gia gia của ngươi đây! Huyết Ma Thần Công, tên cũng hay đấy, nhưng lần này ta cho ngươi biến thành Thê Thảm Thần Công!
Tiếng hừ lạnh từ trên trời truyền xuống, đám Huyết Ma thủ hạ ngẩn đầu nhìn lên liền thấy một thiếu niên áo trắng ngồi trên một thanh kiếm, tay đang xách một thi thể Huyết Ma vừa bị chặt đầu.
Phành!
Một cỗ lực lượng từ tay Trần Vũ truyền ra, thi thể Huyết Ma kia liền hóa thành một mảnh huyết vụ, tiêu tán trong bóng đêm.
– Lớn mật!
Huyết Ma thủ lĩnh hét lớn một tiếng, hắn tức giận không thôi, thời khắc tu luyện đáng giá như vậy mà lại bị một tên tiểu tử không biết từ đâu chạy tới phá đám, ắc hẳn là tới để nộp mạng.
Xíu!
Trần Vũ nhoáng một cái, thu lại phi kiếm, từ trên không hạ xuống, ngay tức khắc mười tên Huyết Ma thủ hạ đạt cảnh giới Khí Tông Cảnh liền bao vây xung quanh, răng nanh nhọn hoắc lộ ra như muốn xé tan thân thể Trần Vũ.
– Làm người không làm lại muốn đi làm ma, nhưng đến tư cách làm ma các ngươi còn không đủ! Nên tư cách tồn tại trong thiên địa cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Ta sẽ giúp các ngươi một tay để nhanh xuống dưới địa ngục A Tỳ!
Tiếng nói của Trần Vũ như một tiếng chuông lớn van lên trong thiên địa, hắn cũng hung tàn nhưng mà ân có đầu nợ có chủ không giết lầm người nào, nhưng mà những tên này thì sao? Lại dùng tính mạng của con người làm vật tu luyện, đây chính là thiên địa bất dung, nhất định phải diệt trừ tận gốc.
– Nhận lấy cái chết!
Mười tên Huyết Ma thủ hạ nhanh chóng thi triển thủ đoạn, bọn chúng tạo ra một quả cầu máu to chừng trái banh, huyết khí cuồng cuộn đánh lên đầu Trần Vũ, chỉ cần chạm vào quả cầu này thì hắn nhất định sẽ bị ăn mòn tới chết.
Trần Vũ chỉ cười lạnh, Ngự Phong Thuật thi triển chớp mắt liền lướt nhanh ra khỏi phạm vi tấn công của bọn chúng, ánh mắt thay đổi nhìn sang xung quanh rồi nhìn thẳng tới mười tên Huyết Ma thủ hạ.
Hắn cười lạnh, dùng tay chỉ vào một tên Huyết Ma thủ hạ rồi làm ra động tác giết người giệt khẩu cắt ngang cổ họng rồi bối hai tay ra sau lưng, thản nhiên lơ lửng trên không nhìn xuống.
– Cuồng vọng!
Mười tên Huyết Ma thủ hạ cười lạnh, quả cầu máu vung lên bay thẳng tới người Trần Vũ.
Xoẹt!
Bất ngờ một tên Huyết Ma bị một vật thần kỳ nào đó cắt ngang cổ, máu tươi ứa ra liên tục, tên Huyết Ma trừng lớn đôi mắt hai tay bụm lấy cổ họng không phát ra được tiếng nào.
Nhanh chóng ngã xuống mặt đất thành một cổ thi thể, chết không nhắm mắt!
Huyết Ma thủ lĩnh thì bắt đầu thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn bình tĩnh quan sát, thần thức quét sang liên tục nhưng cũng không phát hiện gì bất thường, nhưng tại sao thủ hạ của mình cư nhiên bị cắt cổ chết thê thảm như vậy?
Trần Vũ dùng tay chỉ tới chín tên còn lại rồi làm ra động tác diệt khẩu.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Nhiều tiếng cắt xé thân thể vang lên liên tục, chín tên Huyết Ma cảnh giới Khí Tông Cảnh trợn trắng mắt bụm lấy cổ họng mình khó khăn quay đầu nhìn lại thủ lĩnh của mình.
Tới chết mà không biết tại sao mình lại bị chết trong khi thiếu niên kia chưa từng ra tay?
– Tà thuật?
Huyết Ma thủ lĩnh không tin tà, nhưng vô cùng thẩn trọng dùng thần thức quan sát xung quanh liên tục nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì khả nghi.
Trần Vũ cười nhạt, chỉ vào không trung phất tay một cái rồi từng bước hạ xuống mặt đất.