Nếu như bà Phương bắt gặp có một người đàn ông đưa cô về nhà thì kiểu gì cũng tra hỏi mười ngày nửa tháng mới chịu thôi.
Nơi này không nên ở lâu, Tô Điềm vẫn nên tranh thủ thời gian xuống xe thì tốt hơn. Cô nghiêng người sang nói với người bên cạnh: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, vậy em đi…”
… trước…
Cô còn chưa nói hết câu thì Quý Sở Yến đã tháo dây an toàn, nghiêng người về phía cô.
Khuôn mặt tuấn mỹ như tạc của anh càng lúc càng gần, trái tim Tô Điền đập như trống trận, lời nói dang dở cũng không nói hết nổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.
Hô hấp của cô càng ngày càng nặng, cô đột nhiên vô cùng chờ mong động tác tiếp theo của anh.
“Em thơm thật đấy” Lúc này Quý Sở Yến đã dán lại rất gần, yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn.
Trai đẹp trước mắt, tính tự chủ của Tô Điềm đã thấp nay càng thấp hơn. Cô dứt khoát chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
“Ưm…”
Quý Sở Yến chỉ khẽ run lên một giây, sau đó lập tức chế trụ sau gáy cô, đổi khách thành chủ, hôn cô. cảng thêm cưỡng nhiệt.