Tô Điềm đứng yên tại chỗ, vươn tay sờ chóp mũi, sau đó nhẹ nhàng giật giật ống tay áo cha mình, mỉm cười: “Cha, mau lên xe thôi.”
Ba người lên xe Quý Sở Yến, ngồi chờ một lúc thì Phương Tử Như mới thong dong đi xuống.
Bà vừa lên xe đã niềm nở lên tiếng: “Tiểu Quý, ngại quá, còn phiền cháu tới tận nơi đón thế này.”
Ngoài miệng thì nói là ngại quá, nhưng nhìn dáng vẻ của bà thì hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào.
Vào đêm giao thừa, lưu lượng giao thông trong khu vực đô thị của thành phố S đã giảm so với bình thường rất nhiều, Quý Sở Yến lái xe một tiếng đã về tới nhà.
Ô tô lái thẳng từ cổng tây nam vào trong, lúc này Tô Điềm mới phát hiện trong sân có một gara để xe. Cô không khỏi nhớ lại lần trước, khi cô tới đây thì đi vào bằng cổng chính, lúc đó tài xế xấu xa kia còn lấy của cô tận 300 tệ tiền xe.
Mọi người nhanh chóng đi về phía phòng khách, vừa mới đi qua ngã rẽ thì đã nghe được giọng nói của Chử Nhã Vân.
“Này Quý Sở Yến, có mỗi việc lái xe thôi mà cũng chậm như thế hả?” Chử Nhã Vân chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, trách móc con trai mình: “Chờ con đón được người về thì cơm canh đã nguội hết rồi”
Chậm sao?
Tô Điềm lại nhớ tới đêm đầu tiên hai người gặp nhau- tốc độ lái xe của anh có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Đương nhiên, vào thời điểm như thế này, Phương Tử Như nhất định muốn bù đắp cho “con rể tương lai” của mình, bà nhanh chóng lên tiếng nói đố cho anh: “Không chậm, không chậm, Tiểu Quý lái xe như vậy là vì chú ý an toàn. Điều này rất tốt, vừa an tâm vừa an toàn”
Quý Sở Yến chỉ cười, cũng không nhiều lời.
Quản gia của nhà họ Quý là người địa phương, thế nên chuẩn bị xong cơm tất nhiên rồi mới về nhà đón tết. Lúc này cơm canh đã nguội, phải mang xuống bếp hâm nóng lại.
Với sự giúp đỡ của Chử Nhã Vân, hai hộp sủi cảo mà Phương Tử Như mang tới nhanh chóng được luộc chín, múc ra khỏi bát, nổi bật giữa bàn ăn.
Chử Nhã Vân cười giải thích: “Tôi và lão Quý sợ mọi người ăn không hợp khẩu vị nên đã bảo quản gia nấu những món bản địa, không ngờ hai người còn chuẩn bị cả sủi cảo thế này. Sủi cảo là món lão Quý nhà tôi thích nhất đấy.
“Trước kia gia đình chúng tôi ở thành phố B, cơm giao thừa không thể thiếu sủi cảo được” Quý Hoán Nguyên uống một ngụm rượu, cảm thán thở dài: “Trước khi nghỉ hưu, cơm tất niên đều phải ăn cùng người khác, tới tận rạng sáng mới có thể về nhà cùng Nhã Vân và A Yến, lúc đó, gia đình chúng tôi đều ăn sủi cảo.”
Hốc mắt Chử Nhã Vân hơi đỏ lên, cố gắng mỉm cười: “Ông cũng đã về hưu nhiều năm rồi, còn nhắc đến những chuyện trước kia làm gì?”
Quý Sở Yến yên lặng cắn một miếng sủi cảo, không nói lời nào.
“Lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ đến sự nghiệp, A Yến gần như đều do mẹ thằng bé chăm sóc” Quý Hoán Nguyên lại giống như không nghe thấy lời vợ nói, chỉnh lại gọng kính trên mắt, tiếp tục: “Tôi không quan tâm đến con trai tôi, mãi đến tận khi thẳng bé sắp lên đại học thì tôi mới nhớ ra, bắt đầu đi quản nó. Tôi muốn nó học văn triết nghệ thuật, nhưng thẳng bé lại chạy tới tận Mỹ để học quản lý kinh doanh. Lúc đó tôi giận tới mức cắt sinh hoạt phí của nó suốt nửa năm trời… Haizz,. Bây giờ nghĩ lại, đúng là hồ đồ thật…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!