Ba giờ sáng, màn đêm buông xuống.
Những con đường ven sông ở thành phố S vẫn đèn đuốc sáng trưng, dòng sông uốn lượn tiến vào thành phố, ẩn vào bóng tối.
Trên đường có rất ít người đi bộ, dưới ánh đèn, những chiếc xe thể thao gầm rú ầm ĩ, xuyên thủng bầu trời đêm.
Một chiếc siêu xe LaFerrari màu đỏ lao vụt qua như một mũi tên.
Trên ghế lái, Tô Điềm đạp mạnh chân ga, vạch đỏ chỉ tốc độ trên đồng hồ nháy mắt đạt tới con số 240.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Tô Điềm từ Luân Đôn trở về. Tình trạng lệch múi giờ khiến cô trằn trọc mãi mà vẫn không tài nào ngủ được.
Không ngủ được thì không ngủ được, Tô Điềm dứt khoát cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Cô vốn dĩ chỉ định đi hóng gió một phen, nhưng không ngờ giữa đường lại đυ.ng độ một chiếc Koenigsegg Agera.
Tô Điềm nhíu mày, chiếc Agera kia có tốc độ tối đa lên đến tận 435 km/h, mà LaFerrari của cô chỉ là 400km/h mà thôi.
Phần thắng không lớn, nhưng vẫn có mấy phần.
Cô đang suy nghĩ thì chiếc Koenigsegg kia đã gầm rú mà đến, còn chạy ngay sát cô.
“Bị điên à!”
Tô Điềm nhíu mày, không nhịn được mà chửi một câu. Hai tay cầm vô lăng của cô siết chặt lại, siêu xe gầm lên một tiếng rồi lao vυ”t đi.
Cánh gió phía sau đã bắt đầu hạ xuống để giảm xóc không khí, tránh cho chạy với tốc độ cao quá mà làm gãy trục xe.
Trong chốc lát, chiếc Koenigsegg đã bị bỏ lại phía sau. Tô Điềm nhướn mày, đang định cười một cái thì từ kính chiếu hậu lại trông thấy “Đối thủ cạnh tranh” đột nhiên lại giảm tốc độ, thậm chí còn giảm mạnh, chỉ còn khoảng 70, 80km/h.
“…”
Tô Điềm nhất thời nghẹn họng, cũng vô thức đạp phanh lại.
Chiếc LaFerrari màu đỏ lập tức giảm tốc độ, bẻ tay lái vào bãi đỗ xe ven đường.
Sau khi dừng xe lại, Tô Điềm dựa vào trên ghế da, dùng đầu ngón tay gõ gõ vô lăng, nhưng không mảy may có ý định xuống xe.
Cũng may là chiếc Koenigsegg sơn đen kia không ngoài suy đoán của cô, nhanh chóng đuổi kịp, cũng đỗ ngay trước mặt cô.
Không có tiếng động cơ gào rú, đường phố lại một lần nữa trở lại vẻ tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng vỗ bên bờ sông vang lên.
Tô Điềm nhìn chằm chằm chiếc Koenigsegg trước mặt, đối phương hình như cũng rất kiên nhẫn. Trong lúc nhất thời, cảm giác rất giống như “địch không động, ta cũng không động.”
Một lúc lâu sau, chiếc xe phía trước rốt cuộc cũng có động tĩnh. Cửa xe được mở ra, sau đó một người đàn ông có thân hình cao lớn nhanh chóng bước xuống xe.
Anh xuống xe xong thì lập tức đóng cửa xe lại, sau đó đi về phía xe của Tô Điềm.
Tô Điềm nhất thời hơi xuất thần.
Hai xe chỉ cách nhau vài mét, cô có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông. Ăn mặc trẻ trung, dáng người xuất chúng, mặt mũi thì không nhìn rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy những góc cạnh vô cùng rõ ràng, chắc chắn là rất đẹp trai.
Tô Điềm cứ thế nhìn chằm chằm đối phương, mà đối phương đã tới được bên cạnh xe của cô.
Nóc siêu xe rất thấp, người đàn ông phải cúi người mới có thể gõ được cửa sổ xe cô. Ngay khi gương mặt đó xuất hiện trước mắt Tô Điềm, hô hấp của cô nhất thời trở nên hỗn loạn- thực sự là vô cùng đẹp trai. Người này có sống mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng, làn da không chút tì vết, đến cả mái tóc đen cũng đều được xử lý vô cùng cẩn thận.
Toàn thân người đàn ông lộ ra chữ “tinh xảo”.
Đã lâu rồi Tô Điềm không động tâm như vậy.
Cảm giác không thoải mái khi đua xe vừa rồi lập tức tan biến hết. Cô không chút do dự, hạ kính xe xuống, vén tóc sang một bên, để lộ cảnh đẹp trước ngực, cộng thêm một nụ cười quyến rũ: “Anh trai, anh cũng một mình à?”
Từ góc độ của Quý Sở Yến mà nhìn thì gương mặt của cô rạng rỡ và chói mắt vô cùng. Điều càng khiến người ta phải chú ý đó là đường khoét sâu ở cổ áo của cô, một bầu ngực đầy đặn lộ ra ngoài cả một nửa, như bông hoa trắng đến chói mắt.
Quý Sở Yến cứ nghĩ mình không phải là một người có ham muốn quá cao, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì huyết mạch trong người anh lập tức sôi lên sùng sục, bộ phận trong đũng quần cũng bắt đầu sưng lên. Đôi bàn tay to lớn của anh chỉ muốn chụp lên bầu ngực đó mà xoa nắn một phen.
Thế là, anh híp mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên, nghiêng thân thể tới gần: “Nếu em không ngại, em và anh, thế là thành hai người rồi.”