– Người được Cung thành chủ tận tay chăm sóc ắt hẳn phải là kẻ có được phúc đức ba đời.
Cung Nghiêm Thành ban đầu chỉ im lặng, sau đó mới bỡn cợt đáp.
– Đúng vậy.
Có lẽ là đúng, cũng có lẽ là không. Trong đôi mắt sâu thẳm của gã dường như hiện lên một tia quỷ dị khó nắm bắt, chỉ là rất nhanh đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
___
Bọn họ cùng đến một căn phòng rộng lớn nằm khuất phía sau khuôn viên biệt phủ, Cung Nghiêm Thành từ giá để lấy ra một cây cơ được chạm khắc hình mãng xà tinh xảo, gã lười biếng lau chùi thân cây bóng loáng như ngọc thạch.
– Hôm nay chúng ta chơi một trận, không màng thắng thua chỉ cần vui vẻ.
Lôi Dực không đáp, hắn cười một cách thoải mái. Tự chọn lấy một dụng cụ vừa tay, từ điểm kì lạ trong mắt Cung Nghiêm Thành mà từ từ suy xét.
Hắn ung dung hạ người, ở trên bàn bida mà thúc cơ, lực đạo tác động vừa đủ. Hơn mười quả bóng lăn đều trên mặt bàn đỏ thẫm, khi quả đầu tiên nhanh chóng rơi xuống lỗ, khóe môi Lôi Dực thoáng nâng cao hơn.
– Đã lâu không chơi đến, xem ra vẫn không đến nỗi phế tay.
Cung Nghiêm Thành nhìn vẻ cao hứng trong mắt người đối diện, dùng kĩ thuật của mình chính xác tác động vào quả bi cái, trọn vẹn ăn điểm tiếp theo.
– Trước đây trong ba người chúng ta, vẫn là không ai thắng qua được anh. Thời gian lâu như vậy, cũng đã đến lúc cần người xuất sơn soán vị rồi.
Bộ dáng Lôi Dực có chút đắc ý, chỉ là không có biểu thị gì trên mặt.
– Năm 10 tuổi cậu đã ở nhà tôi chơi bida, có năng lực thì đã soán vị được lâu rồi.
Lần này đến lượt Cung Nghiêm Thành nửa cười nửa không, gã lười biếng rót ra rượu đậm rồi đưa cho Lôi Dực một ly, nhẹ chạm rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
– Tuy từ cổ chí kim không thiếu việc trò giỏi hơn thầy, nhưng anh đã lâu như vậy vẫn chưa chơi lại. Nếu có thắng anh thì tôi cũng chả vẻ vang gì.
Gã đặt cây cơ nặng tay về lại giá đỡ, đem khăn lau có sẵn trong tủ lạnh lấy ra ngoài. Trong đầu không rõ suy nghĩ gì nhưng đôi mắt lại có chút thất thần không thường thấy.
– À mà phải rồi, thuốc lần trước tôi đưa anh dùng có tốt không? Hàng loại một vừa phát hành đấy.
– Nói không tốt thì cũng không phải. Dùng hạ sách như vậy cũng chỉ bởi vì trong lòng nhất thời tức giận, sau này anh của chú tuyệt đối không bao giờ cần đến nó nữa.
Hạ thuốc lên người phụ nữ của mình, Lôi Dực nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao hắn lại hết lần này đến lần khác lựa chọn những cách giải quyết đê tiện thế này.
– À thế à?
Nét cười mỉa mai trên gương mặt góc cạnh của Cung Nghiêm Thành càng rõ ràng hơn.
– Tôi sẽ từ từ thưởng thức câu chuyện của các người. Chỉ mong kết cục của ông chủ Lôi đây sẽ không giống như Thương Trụ, vì nụ cười của Đắc Kỷ mà mê luyến trong tửu trì đến mức diệt nước vong thân.
Cửa phòng ngoài ý muốn lại bị ai đó gõ vào, sắc thái bỡn cợt của Cung Nghiêm Thành lập tức biến mất không còn vết tích, chỉ để lại đôi mắt lạnh toát không chút cảm tình cùng dáng vẻ của một con người hoàn toàn khác. Gã lạnh giọng bảo một tiếng “Vào đi”, sau đó lại giống như trước mà cả người bao phủ nguy hiểm, lấy lại tư thế ngạo nghễ mà liếc nhìn thuộc hạ.
– Ông chủ, tiểu thư đã thức dậy rồi. Cô ấy đang đi khắp nơi tìm ngài.
Lôi Dực nghe thấy hai chữ ” tiểu thư ” kia chỉ lẳng lặng nhếch môi, hắn thư thả bắt chéo chân ngồi xuống ghế sofa, tay lắc nhẹ nhàng ly Glenfarclas, bộ dáng như khán giả đang chuyên chú xem kịch hay.
Cung Nghiêm Thành thoáng hướng ra ngoài cửa sổ, trông thấy những tán cổ thụ chao đảo trước gió lạnh, dường như tâm trí đã từ lâu không còn đặt ở đây.
– Không được để tiểu thư ra ngoài, nếu như con bé bị ốm thì các người biết hậu quả rồi đấy.
Người quản gia già chỉ đáp vỏn vẹn một chữ “Rõ”, sau đó liền rời khỏi căn phòng.
Lôi Dực nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia thoáng hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy, hắn ngoài dự liệu mà có chút bất ngờ. Dường như từ trước cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cung Nghiêm Thành giống một con người đang thật sự sống, thật sự chảy dòng máu nóng trong người.
– Tiểu thư? Chú theo xu hướng nên làm Sugar Daddy à?
Cung Nghiêm Thành đang chìm đắm trong cảm xúc khó tả, bị hỏi bất ngờ cũng không lộ ra chút lúng túng nào.
– Chủ yếu là vui vẻ, cũng không mất hồn mất trí như anh được.
Lôi Dực cười nhạt, những biểu hiện này hắn còn có thể không nhìn ra là gì hay sao.
– Nghe cứ giống như chú đang trù ẻo tôi vậy, hóng chuyện thiên hạ không bằng quản tốt gia sự của mình. Tôi cho dù có trở thành Trụ Vương mê loạn cũng không có sở thích biến thái được như một số người. Quan hệ chưa đủ, còn thú tính đến mức nhận làm con gái nuôi để ở nhà của mình từ từ giày vò.
Hắn rất rất có bộ dáng của một người thấu hiểu cảm thông, nhẹ nhàng vỗ vai gã rồi thấp giọng nói.
– Chú chơi cũng phải có chừng mực thôi, đừng để đến mức bức người ta tự sát đấy. Thú vui của chú anh còn lạ gì nữa?
Đối phương có chút bất mãn mà phản bác.
– Các người đừng cứ lấy tư duy tình ái mù quáng mà đánh đồng lên người tôi. Phụ nữ không phải để chơi thì là làm gì? Chẳng lẽ để trưng bày à?
Bởi vì đôi bên đều quá hiểu rõ bản tình của nhau, vậy nên khó tránh khỏi châm chọc trong từng câu chữ.
– Tin anh đi, chú sẽ sớm biết được thôi