Danh vọng là gì? Sự chán chường trong sa hoa và phù phiếm. Khát vọng là gì? Ham muốn trần tục đến mức đê hèn. Dục vọng là gì? Lạc thú trên khoái cảm và thể xác.
Vậy còn tình yêu thì sao? Thứ tình cảm yếu ớt như đóm lửa âm ỉ giữa đóng tro tàn, bị kẹt giữa danh lợi, khát khao và sắc dục?
Lôi Dực không rõ hắn vì sao lại lựa chọn cách thức cực đoan như thế này để trói buộc cô. Chỉ là trong một khoảnh khắc khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Tư Duệ, hắn đã biết bản thân mình cũng sẽ biết sợ nghĩa là gì. Hắn sợ cô chán ghét hắn, sợ cô căm hận hắn và hơn hết là hắn sợ cô sẽ rời khỏi hắn. Nỗi sợ hãi như mắt xích khóa chặt lấy trái tim hắn dưới ngục tối của tội lỗi và nhẫn tâm, thôi thúc hắn làm ra những chuyện càng lúc càng hèn hạ.
Giờ đây khi hai cơ thể đang quyện chặt vào nhau, trong cái cảm xúc thăng hoa mà nhục dục mang lại, một phần nào đó khi bản ngã được thỏa mãn, hắn có thật sự cảm thấy vui vẻ không?
Âm thanh rên rỉ của Tư Duệ yếu ớt giống như một chú mèo con bất lực, nước mắt không cách nào kìm hãm cứ chực chờ liên tục trào ra. Là cảm giác bị lưu đày giữa cánh cổng thiên đường và địa ngục, là thú vui xác thịt và nỗi khốn khổ của linh hồn. Nước mắt của cô vì sao lại không thể ngừng được? Cô không có cách thức để ngăn cản bản thân tham luyến những hành vi mà tâm thức cô luôn muốn cự tuyệt này, không có biện pháp khắc chế ngọn lửa đang đốt cháy từng lớp da thịt của cô, sự nóng bức khát cầu, sự mê hoặc của tình ái.
Khi một tia ý thức hiện lên, vòng eo mảnh khảnh của cô muốn cựa quậy, lại vô thức khiến Lôi Dực càng xâm phạm sâu hơn. Hắn dường như muốn chứng minh với cả thế giới mỗi một tấc da thịt của người con gái này đều thuộc về một mình hắn, hắn chính là vị chúa tể duy nhất trên cái lãnh địa cấm kị này. Người đàn ông cúi đầu cắn xuống bả vai cô, đây là lần đầu tiên Lôi Dực vì tình thú bức đến mất khống chế, cảm nhận mùi vị chút ít máu tươi thấm qua đầu lưỡi, đại não hắn bắt đầu tê tái, thắt lưng cũng vì vậy mà thuật động càng nhanh hơn.
– Duệ nhi, cho em! Tất cả tôi đều cho em hết!
Tinh lực của hắn, trái tim hắn, địa vị của hắn, danh vọng của hắn. Lôi Dực tình nguyện khụy một gối trước cô, chỉ mong cô gái trước mặt có thể một lần mở cửa lòng mình đặt tay vào lòng bàn tay hắn, để hắn có thể dùng toàn bộ nhiệt huyết của mình hôn lấy tất cả yếu ớt của cô, xóa nhòa tất cả đau thương trong kí ức. Nhưng là, liệu cô có thể tình nguyện ngã về phía hắn không?
Không khí bị đẩy đến mức cao trào, sống lưng người đàn ông truyền đến một trận tê dại trực tiếp ép lên toàn bộ dây thần kinh, hắn tận lực chạy nước rút tiến lùi mãnh liệt, sau cùng thúc mạnh một cú đâm sâu vào trong cơ thể cô, phóng ra dịch thể tuôn trào như một ngọn núi lửa, mãi không cách nào kiềm chế được.
– Tôi yêu em, tôi thật sự rất yêu em!
Lại một lần nữa cúi đầu gục trên người cô mà nhắm mắt hưởng thụ dư vị mất hồn còn sót lại, ở nơi nào đó vẫn khít khao ép chặt khiến hắn không có ý định rời đi. Đời này hắn đã biết mình sẽ bại vì cái gì, sẽ vì ai mà phát điên.
Tư Duệ như một cánh cung bị người phía trên kéo căng, cô áp gương mặt mỹ miều gần hơn đến khuôn ngực đang phập phồng dữ dội của hắn. Nhìn thấy sự kích động vì khoái cảm trong mắt Lôi Dực, lời nói dụ hoặc khi lên đến đỉnh điểm, cơn giận ngút ngàn dường như đã từ lúc nào biến mất tăm. Chính cô lúc này cũng không kịp thích ứng mà nhận ra tâm tình bản thân từ khi nào lại vì đối phương mà hết lần này đến lần khác thay đổi. Trong lòng không khỏi dâng lên một mảng hỗn loạn rời rạc. Cho đến tận giờ khắc này, cô đối với hắn có còn là dè chừng và chán ghét hay không?
Trong nháy mắt, dường như âm thanh nhỏ như tiếng muỗi ở phía sau khiến cho người đàn ông đột ngột có phản ứng. Lôi Dực nhanh như cắt kéo mạnh tấm chăn bị đạp xuống hơn một nửa ở dưới giường bao phủ toàn bộ cơ thể cô. Trước khi tiếng chốt cửa khóa bị mở ra và hàng loạt âm thanh lạch tạch của máy ảnh vang lên liên hồi, hắn dùng hoàn toàn thân thể trần trụi của mình che trước Tư Duệ, ấn đầu cô vào lòng ngực mình, ôm cơ thể người con gái đang bọc trong chăn vào trong vòng tay, không chừa ra bất kì kẽ hở dư thừa nào.
Bởi vì sự việc diễn ra quá nhanh, Tư Duệ căn bản không kịp có thời gian thích ứng. Khi cô nhận thức ra mọi chuyện thì những người kia đã tiến đến rất gần bọn họ rồi. Cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói the thé khó nghe vang lên ở phía ngoài.
– Có kịp chụp được không? Chỉ cần thấy được mặt thì chúng ta phát tài rồi.