Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 64: Khai mạc


Tiếng tăm và quyền lực vang danh quá xa sẽ khiến cho một người chỉ cần khi xuất hiện sẽ biến thành tiêu điểm của mọi thứ. Lôi Dực là một ví dụ điển hình của một kẻ lắm quyền lại nhiều của.

Hắn không cần phải cất lời, chỉ cần chút động tác giơ tay nhấc chân thì cả cơ thể đều tản ra một loại khí chất cao quý thâm sâu khó lường.

Người như vậy khi đứng trong đám đông sẽ vô cùng nổi bật, nét kiệt ngạo bất tuân ẩn sau lớp mày rậm sẽ khiến cho đối phương sinh ra tận tám phần kính nể. Ánh mắt sắc tựa dao bén pha chút ý cười, có điều ý cười này chắc chắn không phải xuất phát từ sự vui vẻ.

Tư Duệ không muốn chú ý đến người đó, buổi lễ hôm nay cho dù đã công bố hoàn toàn kết quả cũng khiến cho cô không khỏi hồi hộp lo lắng.

Hắn đứng cách cô cả một khoảng xa, ly rượu đậm màu trên tay có vẻ rất hợp với bộ âu phục được may đo kỳ công trên người. Tuy rằng không hề đếm thử, nhưng có lẽ từ khi xuất hiện, không dưới năm người đã chủ động đến bên hắn bắt chuyện.

Cô đều nhận ra hết thảy những kẻ đó, tất cả đều là những gã tiếng tăm vang dội trong giới nghệ thuật, có điều trước đây truyền miệng nhau đều là người khác xu nịnh bọn họ. Bây giờ gặp cảnh tượng như trước mắt, có lẽ không ít người cảm thấy kinh sợ hơn là ngỡ ngàng.

Điều kỳ lạ nhất là bên cạnh Lôi Dực không hề có phụ nữ, hắn đơn phương độc mã đến dự một buổi lễ mang tầm cỡ lớn như thế này.

Trước đây không thường hay xuất hiện trước truyền thông, nhưng từ khi bước ra khỏi bóng tối tên tuổi của hắn đã làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực của các tòa soạn. Cho dù không rõ động cơ của hắn rốt cuộc là gì, nhưng Tư Duệ luôn có cảm giác việc hắn xuất đầu lộ diện có liên quan mật thiết đến cô.

– Ông chủ Lôi, đã lâu không gặp?

Một gã đàn ông ngoài tứ tuần cười hề hề tiến đến gần hắn, theo sau còn có một cô gái vận váy dạ hội màu xanh nauy ôm sát, khuyên tai cùng vòng cổ đều là những mẫu thiết kế thời thượng của các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.

Cho dù đó là một khoảng cách xa, Tư Duệ cũng có thể lờ mờ nhận ra cô gái ấy là Trường Uyển Đình. Tiểu minh tinh mới vừa vào nghề của làng điện ảnh.

Lôi Dực chẳng buồn rời mắt khỏi ly rượu trong tay, ánh mắt cợt nhã của hắn khiến cho Trường Giang có chút chột dạ. E rằng người trong giới giải trí dám công khai tỏ thái độ khinh bỉ gã chỉ có duy nhất người này.

– Ngài bận trăm công nghìn việc, bình thường rất ít khi xuất hiện, hôm nay sao lại có nhã hứng đến dự buổi lễ nhỏ bé này?

– Lễ trao giải do đích thân giám đốc Trường đến tham gia, có thể tính là nhỏ sao?

Sự ngạo nghễ kia khi rơi vào ánh mắt của cô gái phía sau lưng lại trở thành một loại sùng bái và ngưỡng mộ.

– Haha, để cho ngài chê cười rồi. Đình Đình! Con qua đây. Mau chào hỏi ông chủ Lôi đi.

Hắn nhìn thoáng qua thân ảnh vừa xuất hiện trước mặt, không rõ là trong lòng suy tính điều gì, sự kiêu ngạo lại trở thành đôi chút hứng thú.

Cô gái vừa e thẹn vừa ngại ngùng cung kính dâng ly rượu lên. Đầu ngón tay có chút run rẩy, gương mặt xinh xắn hơi cúi thấp, tựa như giấu đi vẻ xấu hổ của thiếu nữ đôi mươi.

– Đây là con gái của tôi, đứa nhỏ này từ lâu đã mang lòng ái mộ ngài, nằng nặc muốn theo tôi sang chào hỏi. Mong ông chủ Lôi tương lai sẽ nể mặt tôi mà chiếu cố ái nữ, để con đường mà nó đi sẽ ít khó khăn hơn.

– Vậy sao?

Hắn đưa tay nhận lấy ly rượu, có điều lại không hề có ý đưa lên môi nếm thử.

– Là “chiếu cố” theo cách nào?

Nhìn một màn trước mắt, cho dù không nghe thấy được, Tư Duệ cũng đủ biết rõ nội dung của cuộc đối thoại kia là gì.

Không chỉ là Trường Uyển Đình, ánh mắt như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống có những người phụ nữ ở đây khi nhìn hắn cũng khiến cho tâm trạng háo hức của cô trở nên biến dạng.

Xinh đẹp lại ngây thơ, còn không phải là hình mẫu Lôi Dực thích nhất hay sao?

Tư Duệ có cảm giác thức uống ở đây thật sự rất tệ, thời gian khai mạc buổi lễ sắp đến nhưng cô lại âm thầm bước ra bên ngoài.

Cẩn thận nhìn lại hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, chỉ những khi tham gia những buổi lễ tầm cỡ thì cô mới bộ dáng cầu kỳ như thế này. Vỗ chút nước lên hai má làm bản thân trở nên điềm tĩnh hơn, rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi nhà vệ sinh.

Bước chân của Tư Duệ rất nhẹ nhàng, vậy nên tiếng giày cao gót không hề vang lên. Trước khi đi vào cửa chính, lại nghe vài âm thanh loáng thoáng ở bên tai phát ra từ phía lối thoát hiểm của tầng lầu.

– Lôi Dực là người như thế nào bố đã từng được lĩnh giáo. Con chọn ai không chọn, sao lại cứ nhất quyết lao vào một con thú dữ như hắn chứ?

Hai từ kia chính là lý do khiến bước chân của cô khựng lại.

– Con mặc kệ bố nói như thế nào. Tìm khắp cả giới này có ai lại đủ năng lực khiến bố phải nhún nhường như ngài ấy chứ? Cho dù như thế nào con cũng muốn trở thành người phụ nữ của Lôi Dực, có thể sánh vai bên người đàn ông như thế mới là thứ để cho người ta khao khát.

Ngu ngốc, thật sự quá ngu ngốc. Trong đầu của Tư Duệ hiện tại liền vang lên câu nói này. Trường Uyển Đình chỉ mới hai mươi tuổi, khó tránh khỏi không biết được cái gì gọi là muốn tránh còn không kịp. Cô ta còn ra sức cầu mong.

Lùi ra phía sau vài bước định rời khỏi, cơ thể lại va phải một bức tường cứng rắn như thép. Cô chưa kịp lên tiếng, lời đã như nghẹn lại ở cổ họng, mùi hương quen thuộc kia tràn ngập xung quanh, trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Trong lòng lại như dâng lên một ngọn lửa, khiến Tư Duệ tim đập chân run.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.