Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 76 : Đứa trẻ nói nhiều


“Được. Tôi sẽ xử lý tốt.” Tiêu Hàn thuận miệng đáp ứng.

Bữa sáng lúc này mới được tiếp tục, Tiêu Hàn chợt nhớ tới cái gì, hỏi Tả Thần Hi: “Thần Hi, con vừa nói nhìn thấy ai rồi hả?”

Ánh mắt của Tả Thần Hi lướt qua mặt Tả Thần An, sau đó cười một tiếng: “Không có, không có ai cả, là ca sĩ dưới trướng của công ty Thần An thôi…Hình như gần đây qua lại với một phú nhị đại* nào đó…Lần trước nhìn thấy cô ấy tại bữa tiệc.”

Ánh mắt của em trai khiến cô hiểu một chuyện, lần nước ở Vương Phủ Tỉnh cô đã không nhìn lầm, trước mặt cha mẹ, cô lựa chọn giúp em trai mình giấu giếm. Chỉ là, có một số việc có thể dối gạt cả đời sao?

Cô có dự cảm, trong cuộc sống gió êm biển lặng này, có một một mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.

Mà Tả Tư Tuyền vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt lâp tức trầm xuống: “Những người đó, chẳng có ai là đứng đắn cả, con nói xem con làm lãnh đạo của bọn họ, không phải cũng tự hạ thấp mình rồi sao? Trong nhà cũng không phải là không có sản nghiệp.”

Về sự khác nhau giữa nghệ thuật và ca hát, Thần An không muốn tiếp tục cãi cọ với cha mình, nhiều năm kinh nghiệm nói cho anh biết, cuộc tranh luận này nhất định không có kết quả.

Còn Tiêu Hàn lo sợ cuộc chiến tranh vừa mới bình ổn lại tiếp tục nổi phong ba, cũng không quan tâm người Thần Hi nhắc đến là ai, vội vàng hòa giải: “Mỗi người có chí hướng riêng của mình, không phải ông cũng ngầm cho phép con nó làm nghề này rồi sao? Sự thật chứng minh con trai của chúng ta làm được không tệ. Ông còn muốn gì nữa?” Nói xong trực tiếp ra đòn sát thủ, vừa nói vừa rơi nước mắt, “Đứa con trai này, lúc trước ông còn nói hay lắm, chỉ cần nó được khỏe mạnh, không có việc gì cũng coi là thỏa mãn rồi. Hiện tại không những thật tốt, còn tự mình gây dựng sự nghiệp, ông rốt cuộc còn muốn thế nào đây? Ông không thích ca hát, chẳng lẽ cũng cấm người ta không được hát? Ngay cả quân đội còn có đoàn văn công, đài trung ương còn có kênh văn nghệ đấy thôi, chẳng lẽ như vậy còn không lọt vào mắt của ông được hả?”

Thật ra thì, việc mà Tả Tư Tuyền không ưa ngược lại không phải là nghề nghiệp của Thần An mà là một đống quan hệ lộn xộn với đám ca sĩ của công ty. Đối với người con này, ông cảm thấy đau lòng thì đúng hơn.

Nghe được Tiêu Hàn nói như vậy, ông cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nặng nề mở miệng: “Ăn cơm đi! Ăn có bữa sáng thôi mà còn không được an ổn nữa.”

Bữa sáng phong ba này rốt cuộc cũng phải kết thúc, Tả Thần An dẫn hai đứa trẻ ra cửa, tiến về phía khu vui chơi, tiết trời rất đẹp.

Mặc dù vừa trải qua một bữa sáng phong ba, nhưng tâm trạng của Tả Thần An cũng không vì vậy mà bị phá hỏng, hoặc là phải nói, những năm này, anh đã sớm luyện trở thành một người có lòng dạ sắt đá, sẽ không vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà bị lay động. Mặc kệ có bị núi Thái Sơn đè xuống, anh vẫn an ổn đứng yên tại chỗ, dĩ nhiên, chỉ trừ bỏ cô. Mỗi một vẻ mặt, một lời nói, một tin nhắn của cô cũng khiến cuộc sống của anh bị xáo trộn đến trời long đất lở.

Quả nhiên…

Cô khóc không ra nước mắt…

Đây không phải là bảo bối mà cô quen, không phải…

Được rồi, không cần đến năm phút đồng hồ.

Cô không cần trang điểm, cũng không có mỹ phẩm để dưỡng da, chỉ đơn giản đổi một bộ quần áo hơi giản dị, một chiếc quần bò cũ kết hợp với áo thun. Bởi vì giặt qua nhiều lần nên áo thun bị giãn rộng ra, hình như, mỗi chiếc áo thun đều như vậy. Cô nhìn xuống chiếc xe ngoài cửa sổ, do dự, để kết hợp với chiếc xe này, có phải cô nên đổi sang bộ nào nhìn đẹp hơn một chút nữa không? Ánh mắt của cô rơi vào một bộ áo đầm duy nhất đặt trong ngăn tủ, sau cùng vẫn lựa chọn buông tha. Đến khu vui chơi để chơi với bọn trẻ nhất định là công việc cần đến thể lực, cô vẫn nên mặc đơn giản thì hơn.

Hơn nữa, ăn mặc kém thì thế nào? Không xứng với xe của anh, người của anh, đó là việc mà cô có muốn cầu cũng không được, vừa vặn làm mất mặt anh, về sau đừng tới tìm cô nữa.

Nghĩ vậy, cô đóng cửa lại bước xuống lầu.

Trong xe, anh đồng dạng cũng mặc một chiếc quần bò kết hợp với áo thun, rõ ràng đều là áo thun, nhưng nhìn qua cũng thấy cái áo của anh và của cô lại không cùng một bậc, đúng là khác nhau một trời một vực mà.

Cô thờ ơ nhướng nhướng mày, nhảy lên xe.

Y Thần và Hạo Nhiên ngồi ở ghế sau, cô chỉ có thể ngồi phía trước. Đúng là cực hình đây mà…Cô vừa mở cửa xe vừa nghĩ.

____________

* Phú nhị đại: Con cái nhà giàu đời thứ hai.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.