Nhưng cũng không làm như y tá trưởng bảo là xin nghỉ từ buổi sáng mà mãi cho đến buổi chiều, sau khi tiêm thuốc cho Thần An xong mới nói với anh là trong nhà có chút chuyện nên phải về một chuyến, ngày mai sẽ trở lại.
Ánh mắt anh tìm tòi nghiên cứu trên người cô một lượt, dừng lại mấy giây, sau đó cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Hôm nay cha mẹ của anh đã trở lại, một ngày ba bữa tự khắc có người của nhà họ Tả hầm canh thượng hạng mang tới. Mà anh đã không phải là đứa trẻ to xác đặc biệt tùy hứng của năm năm trước nữa cho nên cũng không cự tuyệt ý tốt của người nhà. Vì vậy, cô chẳng cần lo lắng cho bữa ăn tối của anh, thay xong đồng phục y tá liền ra khỏi bệnh viện.
không cố ý ăn mặc đẹp, đối với lần xem mắt này cô cũng không phải thật tâm. Chỉ là, y tá trưởng vốn là người tốt, một y tá nhỏ hợp đồng như cô lại được chị ấy chiếu cố rất nhiều, cô sao đành lòng từ chối ý tốt của người ta. Hơn nữa, đúng như y tá trưởng đã nói, gặp mặt chỉ là gặp mặt, cũng không nhất định phải thành công, đến lúc đó nói chuyện rõ ràng với đối phương là được.
Gọi xe đi đến phòng ăn của khách sạn Phong Thần, mới vào cửa đã thấy y tá trưởng ngồi bên cửa sổ đang giơ tay vẫy vẫy về phía mình. cô đi tới, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, vóc dáng vừa phải, da trắng muốt, đôi mắt một mí mang một cặp kiếng gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, đúng là phong cách của một bác sĩ.
“Đến đây, để tôi giới thiệu một chút, đây là y tá giỏi nhất ở khoa chúng tôi, Hạ Hạ, đây là cháu của chị, Bành Thạc, mới từ Mỹ trở về.” Y tá trưởng kéo cô ngồi xuống, giới thiệu hai người.
Bành Thạc? cô thật muốn cười, sao không gọi luôn là Bành Bác, chẳng phải anh chính là bác sĩ sao?
“Chào anh.” cô lễ phép gật gật đầu.
“Chào cô.” Bành Thạc cũng rất có phong độ của một quý ông.
Trường hợp này, cô cũng không thật sự thích, cho nên lười nói chuyện, mà Bành Thạc cũng không phải kiểu nói nhiều, chỉ có y tá trưởng vì không muốn bầu không khí tẻ nhạt, dùng sức nói, cô và Bành Thạc chỉ phối hợp cười nhẹ một chút những khi cần, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái.
một lúc sau, y tá trưởng cũng cảm thấy mình giống như trở thành nhân vật chính, như vậy sao được? Vì vậy viện cớ tránh đi, để lại hai người bọn họ, còn nháy mắt với Bành Thạc.
Y tá trưởng vừa đi, không khí tự nhiên tẻ nhạt, cô cũng cúi đầu uống nước trái cây. cô cảm thấy tốc độ của mình đã đủ chậm, vậy mà ly nước kia bỗng chốc đã thấy đáy rồi.
“cô Hạ thật chuyên nghiệp?” Rốt cuộc vị bác sĩ kia cũng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
cô trợn mắt kinh ngạc, sao lại biết được?
“Nghe cô của tôi nói cô từ nơi làm việc chạy thẳng đến đây.”
“Ừ, phải không…. Chúng tôi làm y tá, cứ như vậy, nói vậy chắc anh cũng hiểu…”
Hai người cứ như vậy “anh” tới “tôi” lui trải qua, nói xong những đề tài tẻ nhạt. Phần lớn thời gian ngược lại là “cái cọc gỗ” trong miệng y tá trưởng nói… cô chỉ đơn giản đáp lại đôi lần, chỉ hy vọng vị bác sĩ này ăn nhanh một chút để cô có thể nhanh chong trở về.
Nhưng mà một bóng người lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn ăn bọn họ.
“A, cô Hạ, sao lại trùng hợp thế này?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
cô ngẩng đầu nhìn lại, đúng là anh chàng trợ lý Sa Lâm của Tả Thần An.