Hai người vừa mới kết hôn bây giờ lại ly hôn. . . . . .” Lúc mấu chốt,
Hà Mễ còn biết phải kiên quyết ủng hộ Tiểu Tam Tử.
“Có điều luật nào quy định mới vừa kết hôn không thể ly hôn sao?” Hạ Vãn Lộ nói năng hùng hồn phản bác.
“Cái này. . . . . . Nhưng là. . . . . . Tôi mặc kệ, chúng tôi đã đến giờ tan việc rồi, muốn ly hôn cũng phải ngày mai mới làm được!” Không còn cách
nào khác nói dối cũng là một biện pháp có hiệu quả. . . . . .
“Tôi cũng mặc kệ! Nếu hôm nay không cho tôi ly hôn tôi sẽ ở nơi này không
đi! Tôi nhất quyết không đi!” Tựa hồ, phụ nữ so với đàn ông vĩnh viễn cố chấp hơn. . . . . .
Không, lời này không đúng, phải xem đối thủ là ai mới được. . . . . .
Chỉ thấy Tả tiên sinh móc ra một tấm chi phiếu, ném cho Hà Mễ, “Cậu có thể
tan việc! Đi đi! Muốn điền bao nhiêu thì cứ điền, cầm đi mua bánh kẹo
cưới mà ăn!”
Cái này có tính là hối lộ hay không?
Nhưng mà cậu ta nói mua bánh kẹo cưới ăn. . . . . .
Lại nói bọn họ là anh em. . . . . .
Sau một phen rối rắm, anh ta cầm chi phiếu tông cửa xông ra, cũng không quên giao phó hai người sau khi rời đi nhớ đóng cửa!
Mắt thấy Hà Mễ vì vậy bỏ chạy, cuối cùng còn một đường hi vọng biến mất, cô như muốn sụp đổ, cố gắng cùng anh nói rõ, “Kết hôn như vậy mà được sao? Chữ ký cũng không phải của em, có thể kiểm tra nét chữ, tóm lại em sẽ
không thừa nhận!”
Tả Thần An không nói lời nào, chỉ lẳng lặng
nhìn cô, dấu tay màu đỏ nổi lên trang giấy đâm vào mắt cô, chứng minh
đây là sự thật nghiễm nhiên không thể thay đổi, có nhiều lời cũng vô
ích.
Trong lòng cô rối rắm, không biết làm như thế nào mới có thể tiêu hủy mảnh giấy ấy, dậm chân, “Tả Thần An! Hà Mễ nói đúng! Anh đây
chính là cưỡng ép con gái nhà lành! Đây là phạm pháp! Em. . . . . . Em
muốn kiện anh!” Luật hôn nhân quy định, phải dưới tình huống nam nữ hai
bên tự nguyện mới có thể kết hôn không phải sao?
Anh cẩn thận nâng mặt của cô lên, lau đi nước mắt của cô, như một loại
tuyên thệ nghiêm trang, “Nhìn anh, Heo Con. Cưới em, là quyết định quan
trọng nhất của anh. Không phải kích động, cũng không phải là trò chơi,
là anh chuyện anh đã mong ngóng ngày đêm, nếu không, cũng sẽ không muốn
hộ khẩu của em. Người người nói anh Tả Thần An chơi đùa với cuộc sống,
anh chơi đùa âm nhạc, chơi đùa công ty, đem thành bại được mất đều nhìn
thành trò chơi giống như không sao cả, cô đơn đối với em, thận trọng mà
nghiêm túc, phần thận trọng cùng nghiêm túc này, từ năm năm trước cùng
em đứng ở trước giáo đường nói ‘ Anh nguyện ý ’ lúc đó liền bắt đầu,
chưa bao giờ từng thay đổi qua! Cho dù tương lai biến thành cái dạng gì, đều không thể thay đổi!”
“Thần An. . . . . .” Thật vất vả dần
dần dừng lại tiếng khóc lớn, cô lại một lần nữa dựa đầu trong ngực anh
khóc ồ lên, ôm cổ của anh, trừ kêu tên của anh, không biết nên nói gì.
Có thể được một người như vậy yêu, cuộc đời này còn cầu mong cái gì nữa? Cô Hạ Vãn Lộ có tài đức gì, có thể hưởng thụ tình yêu như vậy?
Tựa hồ cảm thấy cô không hề kháng cự nữa, anh thở phào một cái, ở bên tai
cô hỏi khẽ, “Hiện tại, chú rễ có thể hôn cô dâu rồi sao?”
Cũng không đợi cô gật đầu, liền từ vành tai của cô bắt đầu khẽ hôn, một đường, tới bên quai hàm, mắt, khóe môi. . . . . .
Hôn lên tất cả nước mắt của cô, cuối cùng, hôn lên môi của cô.
Răng môi giao nhau, mùi vị nước mắt khổ sở cũng dần dần nhạt đi, thay vào
đó, là của hương vị của anh, nhẹ nhàng, mềm mại, dần dần xâm nhập lấy
cô, bao phủ lấy cô. . . . . .
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, cười
mổ môi của cô nói, “Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, chẳng lẽ em
nghĩ ở phòng làm việc của Hà Mễ vượt qua đêm Động Phòng Hoa Chúc của
chúng ta?”
Mặt cô có chút hồng, là biểu hiện của việc thiếu dưỡng khí sau một thời gian dài hôn môi, hơi ngượng ngùng nghiêng mặt sang
một bên, ngưng mắt nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên bàn, trong lòng vẫn còn hoảng hốt lay động.
Kết hôn? Cô thật sự đã kết hôn. . . . . .