“Không nhưng nhị gì cả! Con thích Tả Thần An có đúng không? Nếu thích thì phải biết tranh thủ hạnh phúc của mình! Nhớ kỹ, ba luôn ủng hộ con! Nhất định sẽ giúp con đạt thành ước nguyện!”
Có thật không? Trong mắt Diệp Như Ý một mảnh mịt mờ……
“Nếu như…… Các báo đều đăng tin, cuối cùng anh Thần An cũng không muốn lấy con, vậy con thật mất mặt…..” Cô ngưng mắt nhìn qua những tấm hình trên các báo, tấm ảnh khiêu vũ lấy góc máy thật là tốt, giống như anh và cô như dán chặt vào nhau, nhưng có ai biết được, anh nói chuyện với cô lời nói có biết bao vô tình, thế nhưng lại một lần nữa cảnh cáo cô chớ cùng mẹ anh làm càn, hôn nhân không có tình yêu đối với cô mà nói thật không công bằng, anh cho tới bây giờ đều chưa từng yêu cô……
Cô luôn cho rằng những lời này, thời điểm hai năm trước dì Tiêu lần đầu tiên đề cập đến hôn sự anh đã nói qua, cô cho là, cô cố gắng thật lâu như vậy, ít nhất anh sẽ vì những gì cô đã làm mà cảm động, nhưng một chút thay đổi anh cũng không có……
Vì anh, cô chịu rất nhiều cực khổ……
Anh thích Hàng Châu, trong một năm thì có hơn nửa thời gian sống ở Hàng Châu, cô liền xa lìa cha già ở Bắc Kinh, mà đi đến Hàng Châu học nghiên cứu sinh, nhưng, cô ở Hàng Châu hai năm rồi, số lần cô gặp được anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay……
Anh thích hoa lài, tất cả đồ dùng vật dụng của cô đều là hương hoa lài hình ảnh hoa lài, hơn nữa cũng yêu hoa lài, thậm chí nhà trọ của cô cũng trồng hoa lài, còn đích thân tự học phơi trà hoa lài, nhưng trà của cô, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hưởng qua một hớp……
Anh có nhiều scandal đến như vậy, liên tiếp nhìn anh cùng các nữ minh tinh trình diễn cảnh ân ái thân mật, cô tức giận đến nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn nghe theo lời nói của ba, đại gia khuê tú phải biết độ lượng và tha thứ, cho nên anh có nhiều scandal như vậy, cũng có thể sáng tỏ tim của anh chưa bao giờ đặt lên trên người nào, loại đàn ông kiểu này, kết hôn sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.
Không phải! Không phải! Trong lòng có một giọng nói đang lớn tiếng kêu gào, anh vĩnh viễn là người em cảm kích nhất! Nhưng mà, những lời này lại không thể nói ra miệng……
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, dùng giọng nói xin lỗi, “Tiểu Soái, thật xin lỗi, Thần An anh ấy…… Không thích em và anh tiếp xúc quá nhiều, cho nên……” Xin lỗi, Tiểu Soái, đau khổ là tạm thời, nhưng em vì tốt cho anh, nếu không quyết tuyệt, anh sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận thực tế.
Một cô gái khác, tiếp nhận hạnh phúc của anh, không muốn anh vì em mà chậm trễ chuyện tình cảm……
Hứa Tiểu Soái trong mắt tràn đầy đau thương, nắm cổ tay cô mà tay cũng phát run, “Được. . . . . . Hạ Hạ. . . . . . Anh hiểu rồi. . . . . . Đã hiểu. . . . . .” Ngưng mắt nhìn biểu tình bứt rứt của cô, tâm, đau đớn giống như bị cắt xé, “Tốt. . . . . . Anh sẽ không gây phiền phức cho em. . . . . .”
Bàn tay nắm cổ tay cô, dần dần buông lỏng, con ngươi rối rắm, càng co lại càng chặt, giống như lòng của anh càng đau càng co lại chặt. . . . . .
Như vậy đang đối mặt, chợt *** một thanh âm khác, “Buông tay vợ của tôi ra !”
Một giây kế tiếp, Hạ Vãn Lộ liền bị cuốn vào trong ngực một người khác, bên cạnh Tả Thần An mắt nhìn chằm chằm, Hứa Tiểu Soái cười khổ, cuối cùng nhìn cô một cái không thôi, xoay người rời đi, bóng lưng ở trong ánh nắng chiều, man mác đến khiến người đau lòng. . . . . .
“Tiểu Soái, hẹn gặp lại. . . . . .” Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, hai hàng lông mày cô tạo thành một hàng, suốt bốn năm dài, tái hiện trong nháy mắt, nhất thời, lệ ướt hoen mi.