quyền vào trên vách tường, cô không coi lời anh nói ra gì! Chẳng lẽ muốn anh một ngày 24h trói cô ở bên cạnh mình sao? !
Không kịp suy
nghĩ nữa, anh vừa chạy ra ngoài vừa bắt đầu gọi điện thoại tìm kiếm
chung quanh *** làm phiền không biết bao nhiêu người.
Bảo mẫu! Thư Khai! Sa Lâm! Nghe được câu trả lời của mọi người đều là “Không biết”!
Anh hoảng loạn, giống như con bọ không đầu, chui vào trong xe, suy nghĩ nên đi nơi nào tìm cô!
Xe vội vàng lao ra khỏi Vân Hồ, ý nghĩ đầu tiên của anh chính là đến sân
bay! Lập tức đi đến sân bay! Nhưng mới đi được nửa chặng đường, anh lập
tức quay đầu hướng trở về. Không đúng, cô là một người cực kỳ tiết kiệm, sẽ không nỡ bỏ tiền để mua vé máy bay đâu! Nhưng, suy đi nghĩ lại lại
cảm thấy không đúng, con người trong lúc cực đoan cái gì cũng có thể
làm!
Anh phiền não đứng nguyên tại chỗ đánh mấy vòng, cả người
như muốn hỏng mất. Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ, em rốt cuộc muốn bức anh đến
bước đường cùng như thế này sao? !
Đầu đặt trên tay lái, kèn xe phát ra âm thanh cao vút, trong màn đêm yên tĩnh, hết sức chói tai.
Đầu óc của anh ở trong tiếng còi xe chói tai dần dần rõ ràng, sau khi hít một hơi thật sâu, bắt đầu lên mạng tìm vị trí của cô.
Bảo mẫu nói cho anh biết, hơn ba giờ dì từ trong nhà ra về phu nhân vẫn còn ở trong nhà, phu nhân không để cho dì chuẩn bị cơm tối, cho nên những
chuyện sau này dì cũng không biết. . . . . .
Mà anh, cũng vào lúc ba giờ gọi điện thoại cho Hạ Vãn Lộ, khi đó cô còn đang ở nhà, nói cách khác, cô là sau ba giờ mới rời đi, còn không cho bảo mẫu chuẩn bị cơm
tối, rất rõ ràng là có dự tính rời đi từ trước!
Anh bắt đầu kiểm
tra chuyến bay và xe lửa buổi chiều và buổi tối đi Hàng Châu, sau khi
thấy kết quả, lại càng cảm thấy phiền não thêm. Anh liền xác định nhất
định là cô trở về Hàng Châu rồi? Anh xác định cô chính là ngồi máy bay
hoặc xe lửa rời đi? Nếu như cô thật tâm muốn chạy trốn, hoàn toàn không
cần phải lựa chọn hai phương tiện giao thông sẽ lưu lại dấu vết này, mà
Trung Quốc lớn như vậy, cô bỏ trốn bằng bất kỳ cách nào cũng có thể!
Chẳng lẽ, anh lại muốn bắt đầu một vòng tìm kiếm mới? Lần này lại muốn chơi
bao lâu? Nữa năm hay một năm? Hay có thể còn lâu hơn?
nữa, thời điểm anh hoảng sợ, thời điểm anh nghĩ muốn cô, anh có thể cầm
tay của ai?
Như thế giày vò, cho đến bình minh anh mới dần dần ngủ an ổn, trong ngực ôm cô cũng hơi nới lỏng.
Cô không ngủ được, dứt khoát thức dậy.
Thời điểm rửa mặt, nhìn thấy anh tối hôm qua tắm rửa xong ném quần áo ở
trong sọt, áo sơ mi, cô không có đi lật xem, thế nhưng dấu son môi ấy
lại như cái đinh khắc sâu ở trong đầu cô, đến nỗi, cô thần xui quỷ khiến hoảng hốt, thời điểm ở trước bàn trang điểm ngồi xuống, dấu son môi đó
vẫn còn ở trước mắt cô sáng ngời, cô lại một lần nữa quỷ thần xui khiến
cầm son tô lên môi của mình, trên gương vẽ một đôi môi, sau đó, liền đi
phòng bếp.(>???
Không lâu sau, Tả Thần An từ trong mộng
tỉnh lại cảm thấy ôm trong ngực phần cảm giác an toàn kia không có, sờ
xoạn bốn phía một chút, vẫn là không có sờ tới, anh cũng lập tức tỉnh
lại.
Đầu óc của anh trong nháy mắt tái hiện lại tình cảnh đêm
qua, Hạ Vãn Lộ biến mất? Trở lại? Hiện tại lại không thấy? Rốt cuộc
người nào là mộng, người nào là chân thật?
Amh quần áo cũng không có mặc, liền vọt ra khỏi phòng, chạy thẳng tới nơi có dấu vết hơi thở
của cô, phòng bếp. Rốt cuộc là nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của cô, lòng của anh cuối cùng cũng bình tĩnh, quảng làm chi người nào là mộng,
người nào là chân thật, cô vẫn còn ở đây là tốt rồi!
Cũng không
có ý định ngủ tiếp, trở về phòng rửa mặt, lúc đi ngang bàn trang điểm
thì thấy được cô vẽ đầy dấu môi son, có chút cảm thấy không giải thích
được, sau đó vào phòng tắm, bên trong sọt quần áo, áo sơ mi của anh ở
phía trên nhất, cổ áo bên trên một dấu môi đỏ mọng rất dễ thấy.
Lại nghĩ tới gương trên bàn trang điểm cũng in hình rất nhiều dấu môi son,
anh bật cười, cái dấu son này, cô nhất định nhìn thấy! Cũng muốn xem xem cô có thể nhịn được bao lâu! (H:anh thật là nham hiểm ***TTA:lườm
lườm***H:bỏ chạy)
Tinh thần sảng khoái lại một lần nữa quay trở lại phòng bếp, cô đang làm bữa ăn sáng, sủi cảo tôm.
“Dì không có tới sao?” Anh vớt trứng tôm, bỏ vào trong miệng mình.